Những
người muôn năm cũ...
Trong một truyện ngắn của Tâm Thanh, trên tạp chí Văn Học (Hoa-kỳ),
nhân vật chính, một nhiếp ảnh viên chuyên chụp hình lãnh tụ: cuối cùng
anh thợ chụp phát điên. Tác giả Đêm giữa ban ngày, (Vũ Thư Hiên), hình
như cũng đã gặp cùng nỗi khổ tâm, khi ngưng camera chụp cảnh ông Hồ ôm
dép
qua chỗ lội. Kundera kể chuyện, chủ tịch nước đứng trên bao lơn phủ dụ
nhân
dân. Trời lành lạnh, ông quên đem khăn, ông số hai bèn lấy khăn của
mình
choàng lên mình lãnh tụ; khi ông bị thủ tiêu, người ta bôi bỏ hình ông
đứng
kế bên chủ tịch nước, nhưng cái khăn thì vẫn còn đó! Tưởng chuyện đùa,
nhưng
cuộc truy tìm những nhân vật mất tích sau khi hoàn thành nhiệm vụ lịch
sử,
không ngờ là một đề tài cho nhiều tác giả. Sau đây là tóm lược bài viết
của
Tatyana Tolstaya, đăng trên The New York Review of Books, số tháng
Giêng,
1998, về hai cuốn Chính Uỷ Biến Mất: Ngụy Tạo Hình Ảnh và Nghệ Thuật ở
Nga
thời kỳ Stalin (David King, 192 trang, nhà xb Metropolitan Books,
1997),
và Nhìn Tận Mắt Lịch sử: Những Bức Hình của Yevgeny Khaldei (96 trang,
nhà
xb Aperture, 1997).
Trẻ con, lúc này lúc nọ, thường tự dưng nổi hứng thêm một bộ ria, hay
cặp kính, vào một tấm hình cô/cậu vớ được. Cuốn lịch sử đời tôi
(Tolstaya) trông cứ như một ngày hội hóa trang! Rồi năm tháng trôi đi,
cô/cậu lớn
dần, bỗng một ngày, tỏ ra nghi ngờ, hoặc giật mình về mối liên hệ giữa
ta bây giờ, và ta trong hình: Lạ nhỉ, không lẽ mình hồi đó lại mập đến
thế?
Thôi, tốt nhất là giấu biến tấm hình này đi! Con bạn đứng kế mình là
con
nào? Phải rồi, hai đứa hồi đó cùng quen anh A. Hình này mà đến tay ông
xã,
cộng thêm chút mắm muối của một đệ tam nhân nào đó, là phiền lắm, tốt
nhất
cắt phăng nó đi!
Tất cả chuyện đời thường. Chúng ta là ai, nói cho cùng? Con người thôi.
Nhưng chuyện gì xẩy ra, nếu một thường nhân chúng ta, một bữa trở thành
bạo chúa?
Bộ album của David King mở ra bằng bức hình mầu Stalin, thời còn Lênin;
do Andreyev chụp vào năm 1922. Nhà nghệ sĩ nhân dân hình như đang phải
đánh vật với những đường viền: một phần trán sao âm u như chết rồi, mấy
sợi tóc sao dính bết vào nhau như vậy, cái đầu sao không cân xứng chút
nào! Nhưng làn da, những vết nhăn, bộ râu Caucasus nặng chình chịch như
vậy đạt lắm, sếp lớn không nghĩ là mình nịnh bợ đâu, chỉ là vấn đề lịch
sự, nhã nhặn của bầy tôi đối với chúa thôi! Còn Stalin ở đây coi bộ già
hơn tuổi 42. Người chưa nắm quyền, nhưng bạn có thể nhận ra, đằng sau
cặp
mắt đó, cái miệng kia là những tham vọng ngấm ngầm, và sự thận trọng.
Không
biết nhà độc tài có thích tấm hình không nhỉ? Nhìn hình, như nghe văng
vẳng
lời bình phẩm của Lênin: Gớm, tay Georgian kỳ tài này!
Nhưng sao có những khoảng trống kỳ kỳ. Toàn bộ sưu tập, ngay từ trang
đầu, như đang trao đổi một mẩu chuyện khôi hài đen với người coi: xuyên
qua thời kỳ Xô-viết, đặc biệt dưới thời Stalin, lịch sử nhập thân vào
những
bức hình, đã được tẩy xóa, vặn vẹo, đánh bóng, làm sạch, chỉnh huấn,
cho
đi cải tạo... đến nỗi không sao nhận ra được nữa. Bộ sưu tập cho thấy
từng
người một, đã biến mất như thế nào, theo nhu cầu chính trị, để lại một
cái
hố, một khoảng trống, giữa những đồng chí của họ; làm phiền biết mấy
cho
những nghệ nhân, chỗ này phải dậm thêm một chút mây, chút khói, chỗ kia
cài vào một chậu bông. Đôi khi, kẻ biến mất như cố tình bám chặt lấy
người
bạn đồng chí đứng kế, không muốn nhạt nhòa vào hư không, và một cái
nhìn
chăm chú, cộng thêm cặp kiếng ngoại, vậy là bạn nhận ra chỗ này là vai
của
kẻ đã ra đi, chỗ kia là chân trái, cái tay chắc là quàng phía sau người
đồng chí có thể là nguyên nhân đầu tiên của tai họa... Đâu có cần nhắc
nhở
bạn, những con người bị xé ra khỏi những bức hình như thế đã bị ném vào
Gulag,
biến thành bụi trại (camp dust). Cũng đâu cần, vợ chồng con cái, cha mẹ
anh
em họ hàng của họ, cũng đã biến thành bụi...
Nhìn bộ sưu tập chúng ta nhận ra một sự thực: Trotsky chưa từng hiện
hữu, cùng với ông là một danh sách dài: Zinoviev, Kamenev, Radek,
Bukharin, Belinski... Đấy là người. Con ó hai đầu ở tiền đình Nhà Hát
Lớn, Bolshoi Theater cũng biến mất. Hai năm cuối đời của một Lênin ngắc
ngoải, liệt bại,
với nụ cười ngây ngô, khờ khạo cũng biến mất, thay vào đó là một Lênin
mạnh
khỏe cho tới hơi thở cuối cùng, với Stalin luôn luôn ở kế bên, trên con
đường tiến tới xã hội chủ nghĩa, trong những chuyến đi, vào những thời
điểm
quyết định quan trọng. Như một cậu học trò ngỡ ngàng, hay một bậc cha
chú
đáng yêu, ông lắng nghe những lời vàng ngọc của Stalin, với một sự quan
tâm
và ngưỡng mộ, lúc nào cũng như đang uống từng hớp thiên tài người
Georgia. Có những bức hình cho thấy một Stalin không hề già đi, ngày
một thêm khôn ngoan ra. Cũng cần có một tí chút mệt mỏi nữa chứ: Người
vừa bẽ gẫy sống lưng
Phát-xít, tóm gọn một nửa Âu-châu, chỉ với hai bàn tay. Nụ cười của
Người,
trong lễ sinh nhật lần thứ 70 sao rạng rỡ, sao bất tử, sao nhập thế,
như
của Phật!
Rồi hàng triệu triệu con người biến mất, như chưa từng hiện hữu. T.
Tolstaya tự hỏi, tại sao không xây dựng một viện bảo tàng, trưng bầy
đầu
lâu, mà phải làm như triệu triệu kẻ thù chưa từng hiện hữu? Và bà tự
trả
lời, ngoài những lý do hiển nhiên, còn những nguyên nhân kỳ bí, ngoại
lý;
chúng làm vẩn đục tâm hồn vốn đã u tối của vị bạo chúa. Có một lề luật
cổ
xưa về huyền thuật: kêu tên quỉ, quỉ tới liền! Tín đồ nói đến quỉ ma
một
cách gián tiếp, tránh gọi thẳng tên. Đó cũng là lý do tượng Chúa, nhà
thờ
tất cả đều bị triệt hạ, huỷ diệt. Như đã chưa từng hiện hữu. Như sẽ
chẳng
bao giờ hiện hữu.
Tận Mắt Nhìn Lịch Sử như muốn trả lời câu hỏi: Nghệ thuật nhiếp ảnh
là gì, hay rõ hơn, đâu là độ nói dối được cho phép, đối với một nhiếp
ảnh viên, khi thực tại, và nghệ thuật gặp nhau ở ống kính?
Cuộc đời Khaldei thật là bi thảm, và khác thường. Là con, trong một
gia đình Do-thái nghèo tại Ukraine. Mẹ chết trong vụ thanh trừng vào
năm
1918, viên đạn xuyên qua thân thể bà nằm luôn trong đứa con trai mới
gần
năm. Cả gia đình, hai thập niên sau đó bị lính Đức giết hết, còn trơ
mình
ông. Học tới lớp tư phải bỏ, lo kiếm sống. Thiên tài bẩm sinh, máy hình
đầu tiên là do ông tự làm lấy, và vào nghề thợ chụp ngay từ khi còn
nhỏ.
Vác máy hình, đi trọn cuộc chiến, làm cho thông tấn TASS và nhật báo
Pravda.
Bức hình chụp tấm băng đỏ gói trọn vẻ ngạo nghễ của Tòa Nhà Quốc Hội
Đức,
Reichstag, là của ông. Tuy trọn đời hiến dâng cho nghệ thuật Xô-viết,
nhưng
ông mất việc hai lần. Ông mất tháng Mười 1997, sau khi bộ sưu tập của
ông
được in ra. Có một số hình trong đó chưa hề được biết đến, và chúng cho
thấy một điều là những cái trước, và sau cuộc chiến như thuộc hai con
người
khác nhau. Những tấm sau là những thí dụ tồi tệ nhất, về Hiện Thực Xã
Hội
Chủ Nghĩa. Nhưng không phải những tấm trước đó không có điều khác
thường.
Tolstaya cho biết về bức hình nổi tiếng nhất của ông, trang 60-61, chụp
người lính Xô-viết giương cao tấm băng đỏ trên đỉnh Reichstag: một
người
sĩ quan phải giữ chân người lính, cho anh ta khỏi té. Tay viên sĩ quan
đeo
đồng hồ. Sau khi rửa hình, người ta nhận ra viên sĩ quan không phải chỉ
đeo có một, mà tới hai cái đồng hồ lận! Lại phải cạo sửa lịch sử! Còn
tấm
băng đỏ, ở đâu mà có sẵn, nhanh như vậy? Hóa ra là, nhiếp ảnh viên
Khaldei,
vốn đã sửa soạn sẵn cho tấm hình nổi danh của đời mình, ngay từ Moscow,
và đã cẩn thận mang theo, không phải một mà tới ba tấm băng đỏ! Người
viết
nghe nói bức hình lịch sử chụp cảnh xe tăng CS san bằng cổng dinh Độc
Lập
cũng đã phải chụp tới hai lần. Ủi sập rồi, lại phải ra lệnh dựng lên,
chụp
lại. Nguồn tin rất đáng tin, nhưng vì không tận mắt chứng kiến (lịch
sử),
cho nên đành ngưng tại đây.
NQT
Chú thích
Người viết sau đó được biết, Bùi Tín đã xác nhận chuyện này. Ông cho
biết thêm, cả tấm hình lịch sử cờ CS phấp phới trên đỉnh Điện Biên Phủ,
cũng được "làm lại".)