Em đi áo lụa mềm lưng
phố
Có động lòng thương
kẻ cuối đường...
Có những câu văn, thơ, được
viết ra, không phải để được đọc liền tù tì, mà là để đợi một độc giả
độc nhất, độc giả độc, độc giả xịn, độc giả tri âm tri kỷ của
nó.
Tao chỉ đợi mày, tao còn sống đây, là vì mày...
Tao đây nè, đọc, đọc đi để tao hoàn tất cái đời của tao.
Hoàn tất theo nghĩa, trở thành bình thường như mọi câu văn câu thơ
khác.
Cho đến một lúc nào đó, lại thức giấc và lại đợi.
Hai câu thơ trên của Du Tử
Lê, là như thế đối với Hai Lúa.
Ghê gớm hơn nữa, nó liên quan đến một nơi chốn, của Sài
Gòn.
Cũng cái cảm giác như thế,
Hai Lúa nghe, lần đầu tiên trong đời, bản
nhạc Ngày Mai Đi Nhận Xác Chồng, tại trại cải tạo Duyên Hải, khi cuộc
chiến kết thúc đã từ đời thưở nào, chẳng còn ai đi "lượm" xác chồng...
Bản nhạc vừa cất lên một cái là thằng Hai Lúa rùng mình, toát mồ hôi,
chân tay bủn rủn, nó đây rồi, nó là của mình, không của ai khác, ông
nhạc sĩ sáng tác ra cho riêng thằng Hai Lúa này. Mấy người khác chỉ
nghe ké, thưởng thức ké, đau khổ ké....
Viết tới đây, bỗng Hai Lúa nhớ đến một ý của Benjamin. Ông này nói, có
những cuốn sách nằm ngủ ở trong thư viện, để cho bụi đắp đầy mình, chờ
có khi hàng ngàn năm, độc giả của nó khật khừ tới, và đánh thức nó
dậy...
Have you ever seen the rain?
Lần đầu nghe câu hát này, Hai Lúa giật mình tự hỏi, tại sao lại có một
lời ca lạ kỳ như vậy.
Rồi chẳng bao giờ Hai Lúa tìm hiểu những lời tiếp theo.
Bởi vì câu hát đó, đến đó, là trọn vẹn đối với Hai Lúa.
Câu hát trọn vẹn của nó đối với Hai Lúa là như vầy:
Em có bao giờ nhìn thấy mưa rơi trên tóc, trên mặt, trên má em, bữa hai
đứa mình đứng trú mưa, tại vỉa hè đường Lê Lợi, ngay trước rạp hát,
kế
bên
Nhà Thương Đô Thành... (1).
Làm sao em nhìn thấy được!
Và bây giờ, sau bao nhiêu năm, làm sao em nhớ được!
Chỉ có một mình anh nhớ, cho cả anh và em.
Và cũng chẳng ai thèm nhìn, thèm để ý, trừ cái thằng ngố đứng sững như
trời trồng, buổi sáng bữa đó.
Đâu có thua gì Barbara, của Prévert.
Cũng có một cuộc chiến chó đẻ, rình rập.
Cũng cố vội vàng, hạnh phúc.
Đoạn mới viết đó, là để trả lời cái mail của Du Tử Lê, khi Hai
Lúa hỏi, trọn bài thơ trong có hai câu trên nó ra làm sao. Anh kiếm
cả buổi, nhớ cả buổi, không làm sao kiếm được, nhớ ra được, thế rồi anh
chậc chậc, mày đâu cần cả bài thơ? Cần làm quái gì?
Hai câu là đủ rồi, cha nội!
(1) Rạp Vĩnh Lợi, nhớ ra rồi. Còn Lê Lợi là rạp chiếu phim thường trực,
ở sau chợ
Sài Gòn, gần trường Văn Khoa cũ, nơi có lần Hai Lúa rủ em đi coi movie,
hết ghế, chật cứng người, phải đứng coi ngay gần cửa, chưa đầy phút, em
đã đi ra, nói, có một thằng khốn nạn đứng phía sau em.