Giữa Hai Thế Giới
Trong cuộc chiến Việt
Nam,
vì quá sợ nó, tôi tìm đủ mọi
cách để chạy trốn. Một trong những chỗ ẩn núp "khá" an toàn, là sách
vở. Và trong đó, truyện trinh thám. Những cuốn tiểu thuyết đen, série
noire,
với những tác giả như nhà văn người Mỹ James Hadley Chase (ông này hiện
rất
đang ăn khách ở Việt Nam), nhà văn người Bỉ viết tiếng Pháp Georges
Simenon, và
John Le Carré, được coi là "ông vua" của tiểu thuyết gián điệp, với
bối cảnh cuộc Chiến Tranh Lạnh.
Tôi tình cờ khám phá
ra ông, nhân bữa ghé tiệm sách Xuân
Thu, ở đường Tự Do Sài Gòn, thấy cuốn Gián Điệp Từ Miền Lạnh, (L’Espion
qui
venait du froid). Mấy chữ "Từ Miền Lạnh" đập ngay vào mắt. Như thể
sợ, mà vẫn tò mò muốn biết, muốn thử! Y hệt nỗi sợ cuộc chiến! Biết
chắc chạy
trời không khỏi nắng, nhưng vẫn tìm đủ mọi cách để kéo dài thời gian
"hoãn
dịch" (sursis). Một cái sợ tiềm ẩn, ma quái, đâu đó từ góc sâu quá khứ.
Lạnh, Đói, Cô Đơn, Tủi Thân…
Chả là, tôi người
Bắc, bố mất sớm, mẹ còn trẻ, một nách bốn
con, cứ phải gửi hết đứa này đứa nọ đến ăn nhờ ở đậu nơi bà con chú
bác, bên
nội bên ngoại… Những chi tiết này chẳng liên quan gì tới Gián Điệp Từ
Miền Lạnh
, nhưng chính là cánh cửa mở vào tiểu thuyết của Le Carré.
John le Carré là bút
hiệu của David Cornwell, người Anh,
sinh năm 1931, làm Bộ Ngoại giao (công tác gián điệp), do vậy, không
được dùng
tên thực. Cuốn The Spy Who Came in From The Cold là cuốn đưa ông lên
đài danh
vọng. Đã được quay thành phim, với tài tử Richard Burton. Đã được dịch
ra tiếng
Việt, nhưng thú vị nhất, đã được nhà văn chuyên viết truyện trinh thám
nổi
tiếng, Người Thứ Tám, phóng tác, với nhân vật "thần sầu quỉ khốc"
Tống Văn Bình, bí số Z.28. Nội ngoại công thâm hậu; võ Hồng Mao, Thiếu
Lâm vào
hàng thượng thừa, Văn Bình được Ông Hoàng, thủ lãnh điệp viên Miền Nam
phái ra
Bắc (Hà Nội), để cứu một điệp viên Miền Nam nằm vùng, một cán bộ cao
cấp CS.
Anh được cung cấp đầy đủ tài liệu: nào là sổ băng của tên "ngụy đội lốt
cách mạng" ở một ngân hàng Thụy Sĩ; ngày giờ, địa điểm những lần nhận
tiền…
Trong nguyên tác của
Le Carré, câu chuyện xẩy ra tại nước
Đức, bên này và bên kia Bức Tường (Bá Linh). Muốn cho chắc ăn, ông đã
để cho
nhân vật chính của mình bị cơ quan phản gián cho về vườn, sau khi thất
bại
trong một điệp vụ, thân tàn ma dại, đói, bịnh, rồi được một cô gái
thương tình
cưu mang, săn sóc cho hết bịnh, và sau đó được móc nối với "cách
mạng" (Đông Đức).
Mọi việc diễn tiến êm
ru bà rù. Muốn chắc ăn, Phản Gián Anh
vờ đi, cho gián điệp Đông Đức bắt cóc cô gái, người yêu của anh chàng
điệp viên
bị thất sủng quay đầu về với cách mạng.
Bí mật bật mí: tất cả
những tài liệu tố cáo đều là dởm.
Người mà anh điệp viên tin là phe ta, lại là kẻ địch. Và kẻ địch này là
một tay
Cộng Sản thứ thiệt, theo nghĩa, rất tin tưởng chủ nghĩa Cộng Sản sẽ đưa
thiên
hạ tới "thái bường"! Còn cái người mà anh điệp viên "tởm"
nhất, và tin rằng là kẻ địch, lại chính là phe ta!
Phản gián Anh, qua
nhân viên nhị trùng, tổ chức cho anh điệp
viên vượt bức tường Bá Linh, cùng với cô bồ, nhưng lính gác đã được
lệnh: bắn
chết cô bồ. Phải có một kẻ "hi sinh" chứ!
Cuối cùng anh điệp
viên nhất định không bỏ người yêu, vả lại
cũng quá chán sự tàn nhẫn của nghề điệp viên, quá chán "đế quốc Anh",
anh cùng chịu chết với bồ:
Anh nghe một giọng
nói tiếng Anh, từ phía Tây bức tường:
-Nhẩy đi, Alec! Nhảy!
Anh nghe tiếng
Smiley, thật gần:
-Cô gái, cô gái đâu?
Đưa mắt nhìn xuống
chân tường, sau cùng anh nhìn thấy cô
gái, nằm bất động. Trong một thoáng, anh lưỡng lự, rồi chầm chậm bò
xuống… cho
tới khi đứng bên cô gái. Cô đã chết; khuôn mặt quay đi, mớ tóc đen phủ
trên má,
như để che những giọt mưa cho cô.
Họ hình như ngần ngừ,
trước khi nổ súng tiếp; một người nào
đó ra lệnh, nhưng vẫn chưa có ai nổ súng. Sau cùng, họ bắn anh, hai
hoặc ba
phát. Anh đứng trơ, ngơ ngác, như một con bò mù giữa đấu trường. Rồi
anh ngã
xuống, trong khi ngã, anh nhìn thấy một chiếc xe nhỏ… và những đứa trẻ
trong xe
giơ tay vẫy vẫy anh, qua cửa xe.
Như trên đã nói, Gián Điệp Từ Miền Lạnh là cuốn đưa Le Carré lên đài danh vọng, nhưng
theo tôi, cuốn đầu tay của ông, Điện Thoại dành cho Người Đã Chết Call For The Dead mới là cuốn hay nhất của
ông. Và
đây là một tác phẩm văn chương, thứ thiệt. Nó còn mang chất bi hùng của
Kịch Hy
Lạp.
Đây là câu chuyện một
nhân viên ngoại giao tự tử, sau khi bị
sở cho người điều tra, vì nghi là "thân Cộng". Để lại thư tố cáo.
Người lãnh đạn, là Smiley, nhân viên được sở cử đi điều tra. "Anh điều
cha
điều bố thế nào để cho con người ta cảm thấy nhục nhã, mất danh dự đến
nỗi phải
tự tử để minh oan?"
Trước mắt, ngay sáng
sớm hôm sau, Smiley phải tới gặp bà vợ,
để thay mặt sở chia buồn. Đang nói chuyện, có điện thoại. Tưởng của
Sếp, anh
nhắc nghe. Hoá ra là của nữ điện thoại viên bưu điện, do người đã chết
tối hôm
qua đã dặn, " Tám giờ sáng, nhớ đánh thức tôi nhé!"
Smiley tự hỏi: làm
sao một người sửa soạn từ giã cõi đời,
lại nhờ người đánh thức?
Hoá ra là bà vợ mới
là gián điệp nằm vùng. Bồ của bà, một
điệp viên Đông Đức. Trong thời gian chiến tranh, anh này là nhân viên
của
Smiley. Cũng là một tay Cộng Sản thứ thiệt.
Smiley vẫn còn nhớ,
cách anh này hẹn gặp nhân viên dưới
quyền. Anh thử làm theo, và thành công.
Ông cho hai người gặp
nhau tại một rạp hát. Khi nhân viên
dưới quyền xin lệnh bắt, Smiley lắc đầu, không có chứng cớ, bắt cũng
phải thả
ra thôi. Nhưng anh ra lệnh: cứ để yên, sẽ có biến động. (Let them bolt,
panic,
anything… so long as they do ‘something’). Bởi vì theo anh, Dieter,
nhân viên
cũ của anh, khi gặp cô bồ, khám phá ra bị lừa, sẽ nghĩ rằng phản gián
Anh đã
biết tất cả.
Vấn đề là: anh ta sẽ
hành động như thế nào?
The Last Act, màn
chót của vở hát và cũng là màn chót của
cuộc đấu trí, Dieter xiết cổ cô bồ, làm như đang ngủ, và rời rạp hát
cùng với
khán thính giả.
Smiley và Dieter đụng
độ trên cầu. Nhớ lại những năm tháng
cùng chống Quốc Xã, anh tha chết cho tên bạn đế quốc, và chịu chết thay
vì đầu
hàng.
Những đoạn đối đáp
giữa bà vợ và Smiley, giữa Similey và
Mendel, người bạn làm nghề cảnh sát… là những trang đẹp nhất trong
truyện:
(Mendel hỏi Smiley):
-Bà ta có phải là
cộng sản không?
-Tôi không tin bà ta
thích những nhãn hiệu. Tôi tin rằng, bà
muốn xây dựng một thế giới có thể sống mà không có tranh chấp… Hoà bình
là một
từ dơ dáy, hiện nay, có phải không? Tôi nghĩ, bà muốn hoà bình.
(I don’t think she
liked labels. I think she wanted to help
build one society which could live without conflict. Peace is a dirty
word now,
isn’t it? I think she wanted peace.)
-Còn Dieter?
-Trời biết Dieter
muốn gì. Thanh danh, tôi nghĩ vậy. Và một
thế giới xã hội chủ nghĩa. Smiley nhún vai. "Họ mơ tưởng hoà bình và tự
do. Và bây giờ, họ là những tên sát nhân, những tên gián điệp."
-Trời đất!
Smiley im lặng một
lát:
-Tôi không hy vọng
bạn hiểu. Bạn chỉ nhìn thấy tận cùng của
anh ta. Tôi đã nhìn thấy khởi đầu. Anh ta là một trong những người xây
dựng thế
giới. Những người tưởng là xây dựng, nhưng thật ra là hủy diệt.
Le Carré luôn tỏ ra
"ưu ái", với những người Cộng
Sản chân chính. Có vẻ như ông tin rằng, chính những người đó có lý hơn
ông, như
trong đoạn cuối ở trên, Smiley nước mắt ràn rụa, hét lớn, nhìn thân xác
Dieter
chìm xuống lòng sông, giữa sương mù Luân Đôn:
-Dieter! Tại sao bạn
không bắn tôi? Tại sao?…
Nguyễn Quốc Trụ