The Spy Who Loved
Us: Tên Điệp Viên
Thươn [g] Chúng Ta
THE
SAIGON SPY
Thomas A. Bass's
profile of Pham Xuan
An, the Time
journalist who also spied
for
North Vietnam,
includes an interview with Frank McCulloch,
An’s boss
at Times
Saigon
bureau (“The Spy Who
Loved Us,” May 23rd),
Bass writes "McCulloch remembers
An with tremendous fondness and respect, and he says it was a "great
pleasure' in 1990, to organize a subscription fund, which raised
thirty-two
thousand dollars, to send An's eldest son
. . . to journalism school at the
University of North
Carolina. The list of subscribers
to the fund reads like a Who’s Who of Vietnam War reporters." It’s easy
to
imagine the reaction this provokes among those of us who served in
Vietnam
and lost comrades there,
friends whose families often faced serious financial difficulties after
their
deaths. Anyone who wonders why active-duty military personnel and
veterans
distrust the mainstream media need only read those two sentences,
David Clayton Carrad
Augusta, Ga. [scan].
Độc giả
Người Nữu Ước,
như thư trên cho thấy, rất ư ngạc nhiên, và nổi giận, về cái chuyện
mấy anh nhà báo Mẽo mê PXA như điên, ngay cả khi đã biết bị Ẩn bịp, còn
quyên tiền, để Ẩn gửi con đi Mẽo học. Danh sách mấy thằng ngu đóng góp
cho con trai lớn điệp viên nằm vùng đi học Mẽo, đọc cứ như
danh sách Who's Who của đám phóng viên đã từng có mặt tại Cuộc Chiến
Việt Nam.
Và, như để lường trước hậu quả có thể xẩy ra cho đấng con trai, Cao Bồi
trả lời phỏng vấn.
Ông thấy con trai mình làm việc thế
nào?
- Thằng con tôi nó
giỏi hơn tôi. Nó học thông dịch
5-6 năm ở Mátxcơva, qua Mỹ học thêm 5-6 năm nữa. Nghe nó kể, tụi Mỹ
khen người Nga đào tạo hay.
Phỏng
vấn PXA
Câu trả lời của Cao
Bồi đâu có "thua" gì câu khóc Ông của Tố Hữu?
Thiên hạ cứ chửi "nhà thơ
nhà nước" này khốn nạn quá, Stalin chết mà sao lại khóc còn quá cha
chết. Như vậy là không hiểu ra cái vụ khóc này. Tố Hữu càng khóc Ông
Stalin
bao nhiêu thì cái mạng của ông ta, cái chức vị của ông ta, ở trong
Đảng,
càng bền càng vững bấy nhiêu.
Đây là đòn Cách Sơn Đả Ngưu, của "Trâu Nước" Quách Tĩnh, trong chưởng
Kim
Dung, vậy. Hay, "hiệu ứng cánh bướm", nói theo mấy ông khoa học gia.
Tụi Mỹ nó đâu có khen con tôi, mà nó khen Liên Xô. Thân tôi đây, nếu có
làm cho Mẽo, thì cũng là vì Đảng. Gia đình tổ tiên mấy đời của dòng họ
Phạm này, vẫn không hề quên gốc gác người Hải Dương.
Đừng nghĩ là tay Bass này, không biết viết "đểu". Ông ta viết, gốc gác
của Ẩn, là thuộc vùng đông đúc dân cư, thuộc châu thổ sông Hồng
[Originally from Hai Duong, the heart of North Vietnam, in the densely
populated Red River Delta... ].
Đừng nghĩ là tay Bass này không biết
viết "đểu". Ông ta viết, gốc gác
của Ẩn, là thuộc vùng đông đúc dân cư, thuộc châu thổ sông Hồng.
[Originally from Hai Duong, the heart of North Vietnam, in the densely
populated Red River Delta... ].
Lại nói chuyện "đểu", lần đó, Hai Lúa chuyển cho diễn đàn bạn, bài viết
về bóng đá, lúc World Cup đang sôi sục ở trong nước. Diễn đàn bạn
đăng, và còn chuyển về trong nước, cho một tạp chí. Lúc đó, Hai Lúa
cũng đang có mặt tại Hà Nội.
Gặp ông chủ báo. Ông nói, tôi có nhận được bài viết của ông, về bóng
đá, nhưng rất tiếc, không đăng được.
Sợ Hai Lúa hiểu lầm, rồi lại tự coi mình là nhân vật quan trọng, đi đâu
cũng nhìn quanh, sợ bóng sợ vía... , ông giải thích:
- Bóng đá thì mắc mớ gì tới... phản động!
Ngưng một tí, cho thấm, và lấy tấn, ông phang thật mạnh, thằng Việt
Kiều Yêu Nuớc:
- Tôi không đăng bài của ông, vì ông viết "đểu" quá!
Nhưng, viết như thế này, mà bảo là "đểu" hả, hả?
.... Như trên đã viết, bạn không thể và không muốn ở
giữa. Khi trái banh vừa mới lăn, là bạn đã chọn bên. Và khi nghe ông
Huyền Vũ, chuyên viên bình luận bóng đá trên đài phát thanh Sài Gòn
ngày nào reo như muốn vỡ cái
la dô: Màng trinh đội bạn đã bị
thủng!, thì bất cứ một ai trong chúng ta đều cảm thấy, một cách hãnh
diện, và cũng thật đầy nam tính [hay Việt tính]:
- Chính tớ đã làm cú đó đó!
World Cup: Trước
Cuộc Truy Hoan
Vào năm 1947, Ẩn bỏ
chức tiểu đội trưởng [platoon leader], nhẩy vô lực lượng tuyên
truyền, trở lại Sài Gòn, để săn sóc ông già, bị lao, phải cắt đi
một bên phổi, và nằm nhà thương hai năm trời, sau đó. Ẩn tổ chức
sinh viên biểu tình, tại Sài Gòn, lúc đầu, chống Tây, và sau,
chống người Mỹ. Anh làm thư ký hãng dầu Caltex cho tới năm 1950, anh
qua được kỳ thi kiểm tra, và trở thành một nhân viên nhà đoan của Tây.
Vào dịp Tết Âm Lịch năm 1952, Ẩn được gọi vô rừng, phía bắc Sài
Gòn, gặp đám chóp bu CS, đám này lập nên cái
gọi là COSVN, Uỷ Ban Trung Ương Miền Nam, The Central
Office for South Vietnam, lo việc chống Mẽo cứu nước.
Người Mẽo, ngay cả khi Cuộc Chiến Đông Dương Lần Thứ Nhất kết thúc,
vào năm 1954, đã thay thế người Pháp, và trở thành kẻ thù số một của
Cộng Sản.
Ẩn rất háo hức về chuyến vô rừng, vô chiến khu. Anh hy vọng
gặp lại người chị, ba năm trước đã vô bưng và trở thành "Tiếng Nói
Nam Bộ", tức đài phát thanh Cộng Sản. Ẩn đôi lần đi thăm chị,
mang theo đồ ăn, thuốc men, và qua đêm dưới địa đạo. Ở dưới hầm như
thế, việc nấu nướng là phải rất cẩn thận, sao cho khói bếp không lọt ra
ngoài, tránh phi cơ Pháp dò ra. Vào năm 1955, bà chị Ẩn chuyển ra Bắc,
làm việc tại một vùng mỏ than của nhà nước.
Ẩn bực bội vì không gặp được chị, ở chiến khu. Thay vì gặp chị, anh
được lệnh, làm gián điệp, cho lực lực lượng quân báo mới được thành
lập.
"Tôi là người thứ nhất, được tuyển chọn,", anh nói.
Ẩn nhận thấy, nghề đó khốn nạn, ghê tởm.
Bass: The Spy
Chúng tôi đã bỏ mất tất cả những vị thế thuộc địa của chúng tôi. Nơi
này, tí đồn điền cao su, nơi kia, tí mỏ than. Nhưng mất mát đó thấm
tháp chi, so với máu của những chàng trai của chúng tôi đổ xuống, so
với ba trăm năm chục triệu phật lăng chúng tôi chi phí mỗi ngày cho
Đông Dương?
Công việc mà chúng tôi đang làm ở đây, là cứu rỗi, là kéo ra khỏi trầm
luân, cả một dân tộc Việt Nam. Và cái trò tuyên truyền của người Mẽo
các anh, rằng thì là, người Pháp muốn níu kéo chính sách thực dân thuộc
địa của họ tại VN, làm tổn hại rất nhiều, cho tất cả chúng ta: Người
Việt, chính các bạn, và chúng tôi.
de Lattre nói với ký giả Mẽo.
Nói với tuổi trẻ quốc gia Việt Nam:
Cuộc chiến này, dù bạn thích hay không thích, là cuộc chiến của Việt
Nam cho Việt Nam. Và nước Pháp chỉ đeo đuổi nó, vì các bạn, một khi mà
các bạn đeo đuổi nó. Có người cho rằng, Việt Nam không thể nào độc lập,
bởi vì nó là một phần của Liên Hiệp Pháp. Không đúng. Trong vũ trụ, đặc
biệt là thế giới của chúng ta hiện nay, chẳng có quốc gia nào tuyệt đối
độc lập. Chỉ có những tương trợ lẫn nhau mang tới ích lợi cho cả hai,
và những tuỳ thuộc gây tổn hại.... Những bạn trẻ Việt Nam, những người
mà tôi cảm thấy thật thân cận, thật gần gũi, giờ này là giờ mà các bạn
hãy đứng lên bảo vệ xứ sở của các bạn.
Nói với tuổi trẻ mê Hồ Chí Minh:
Nếu bất cứ người nào trong số các bạn muốn chiến đấu cho xứ sở của các
bạn,
mà lại nghĩ rằng, nó không phải là quốc gia, xứ sở này, nếu thế thì đi
đi, đi vô
rừng, vô chiến khu mà chiến đấu cho Ho Chi Minh.
[Trích Cuộc đời Graham Greene, Tập II, của Norman Sherry.]