nqt 

Tác Giả Việt Nam















GỞI CHO CHIỀU HƠI THỞ ĐẤT SÂU
 

I.  NGÂM KHÚC
 

Trời Hoang Mang Tiếng Hót Lạc Mây Sầu

Chết giữa chiều
Rừng thâm u ôm mặt
Gió mù lên
Thương xót vọng đất sâu

Quên đường về
Khép mắt
Sao tưởng nhớ

Cây thiết tha theo gót lá qua đồi
Hồn xa vắng
Lòng suối xưa rạn vỡ
Ôi đoá hồng hấp hối ngực tinh mơ
Cánh môi tàn bơ vơ
Ủ máu
Cười đớn đau khắp đồng nắng chiều

Khăn lụa về yêu dấu bóng chim
Tìm trên đá
Cọng cỏ vàng run rẩy
Trời hoang mang tiếng hót lạc mây sầu
Dấu máu chiều hiu hắt
Khép hồn hoa
Đoá lệ đỏ khắp hoàng hôn quạnh quẽ
Nhẹ chân về… 

Rực rỡ nắng
Chuông ngân
Hồn đạo lâng lâng đời
Vang ngực
Cơn đau tim ngây ngất hương
Nồng nàn
Trầm lặng ngàn thu bên chân Mẹ
Im nghe đời lên khắp nắng tàn 

Ôi bụi trắng
Chân mang sầu cổ đạo
Hồn chim về thổ máu hót sao khuya… 

Đâu Những Hồn Chiều Tịch Mịch Núi Sông?
Vang Âm Trời Hận Cũ…
 

Về sau chiều
Kiếm sầu buông xa xôi
Ối nắng vàng trắc ẩn đứng sau đồi
Môi trầm ánh thép
Sắc lòng đất
Vầng trăng ngây ngất phủ tên chàng
Núi thẳm vang âm trời hận cũ
Lửa tàn ru ngực lạnh
Khách xa…
Ghé qua chiều
Xin nhẹ bước
Lòng hoa
Thầm đỏ chút hoàng hôn nhen nhúm
Tóc ngậm ngùi tung bay khắp nắng tà 

Ai gọi mơ màng quanh lá đổ
Rừng ngàn tha thiết dội hồn xa
Chân qua…
Vai đợi khắp sương mờ
Thở nhẹ chiều…

Chờ lạnh kể mưa rơi…. 

 

Chết Mỗi Chiều Trên Căn Gác Vỹ Cầm. Ôi! Suối Đàn 

Đêm hiền lành…
Đón ánh sao về
Chết mỗi chiều
Cỏ ru đàn quạnh quẽ
Âm thầm mưa đưa chân…
Về quê….
Ôi! Gác vắng thuở hoàng hôn…
Lặng lẽ…
Vầng trăng thắm thiết giấu trong mơ
Vỹ cầm ai…
Đắm đuối chiều
Giăng mờ

Hương biệt ly 

Hồn đàn thoang thoảng lạnh
Máu lay mi
Ngát khuya
Hoa nín thở
Cuối trời sao khóc lệ bơ vơ
Vỹ cầm ai…
Run rẩy mãi đường tơ
Người về. Khói phủ thời thương nhớ
Sầu môi ơi
Nghiêng cánh đỏ chờ đời
Gởi đôi mắt đẹp xa khơi lòng đất
Khúc chiều tàn…
 

Réo rắt máu thương đau
Vỹ cầm sầu hiu hắt
Chìm suối đàn….
 

II. ĐỘC KHÚC 

1. Têrêxa Tên Của Em Trong Đám Lá Khô

Têrêxa
Ôi tên em
Têrêxa trong đám lá khô
Mùa thu mở cửa mộ vàng
Reo rắc lời thơ ấp ủ
Khắp đồng hoang trắng xoá tên em
Têrêxa bát ngát…
Đốt hết chiều tà
Lặng lẽ hát bên rừng hiu quạnh
Gương mắt em lạnh lẽo vừng trăng
Xa vắng
“Têrêxa”
Lá khô thì thầm
“Têrêxa” rưng rức sầu quanh nắng 

Người nghe chăng trong gió “Têrêxa”
Ôi! Hương cỏ
Mùa thu về đỏ ối đồng trinh bạch
Cỏ non dày khắp mặt đất thương đau
Hồn sầu lên xanh
Quanh chân nàng nhẹ bước

Mùa nước mắt không tan trên lá: “Têrêxa”
Sầu khúc chiều tà
Ngân vang hồn đá cổ
Gặp tên em khắp máu tuyết mênh mông
Ngày giá băng tuôn rơi thương nhớ
Tên của em tan vỡ ngực trời chiều 

“Têrêxa” mãi mãi xót thương
Lời tuyệt vọng đoá môi sầu bừng nở
Tên của nàng mờ mịt trong mưa

Mưa, Mưa, Mưa
Mưa buông ngàn nụ tím giữa hoàng hôn 

2. Ôi! Hình Bóng… Tấm Gương Xe Vỡ Nát 

Chuyến xe chiều rải rác tên em
Nghiền nát mộng
Lòng đường buốt nhức
Têrêxa
Mưa, Mưa, Mưa, Têrêxa
Xa khuất
Buổi chiều dày đặc xuống trên vai
Một hành khách mang tên người ở lại
Đi,
Đi mãi…

Đi mãi theo hoàng hôn
Lớp đá mây xây chân chiều mênh mông
Lòng tháp đỏ vùi chôn tên nàng:
“Têrêxa” hoa lá bàng hoàng thức dậy
Gió bão dạt dào thức dậy
Lòng anh thức dậy nát tan
Buổi chiều vang trái tim lá non
Run rẩy
 

Đọc giữa lòng sáng mai
Têrêxa, chút nắng mong manh
Anh để lại trên chiều
Một ngày kia mong chờ như huyệt mộ xa xôi
Dưới đồi sao băng lặng lẽ
Chút nắng tà yếu đuối không phai
Ôi! Tên ai
Xanh mãi lòng bóng tối thương đau
Têrêxa tên em:
Sầu
Sâu thẳm
Hoa rũ cánh gọi xa xăm lòng đất 

Phảng phất
Trên môi người yêu nhau:
“Têrêxa”
Mồ sâu khôn nguôi hồn tuyệt vọng
Ôi bóng tối dịu dàng ấm cúng
Giấu tên em
Ôi ngày mai giấu đêm rực rỡ
Chiều nhớ thương tên em rơi trong gió
Têrêxa! Hương cỏ
Rơi trên môi nắng vàng
Tên của nàng xa quá
Têrêxa
Phải đi tới xứ chết
Tìm em
Thêm lòng mình bằng lòng đất vĩnh viễn
Điên….

 
3. Điên. Điên Dại Dột Buổi Chiều
 

Những chuyến xe điêu tàn không bến đậu
Điên, điên thầm kín làn mây yếu đuối
Điên ngàn đời con suối phủ chân em
Ôi tóc đêm
Buông phủ
Mù lòa chuyến xe chạy điên cuồng không tới
Tên của người
Trong đám lá khô
Mùa thu…
Đắm đuối ngàn thu đáy mộ
Dưới đồi sao băng lặng lẽ…
Hẹn không về
Một bông hoa
Xa vời nước mắt
Một bông hoa lặng lẽ dao sắc

Hãy thức dậy 

Giấc mơ tuyết trắng 

Người đi qua im lặng ngàn đời
Giọt lệ anh rơi vào mắt em
Vết thương chiều vô vọng
Ôi! Bóng tối nuôi hoa hồng khổ đau
Lòng gươm thiêng nuôi máu u sầu
Ôi! Hương cỏ
Nuôi trên môi ngàn sau:
“Têrêxa”
Khu rừng sâu thảm thiết tên em

Mùa thu mở cửa mộ vàng
Reo rắc lời thơ ấp ủ
“Têrêxa”
 

Joseph Huỳnh Văn