Thơ
Joseph Huỳnh Văn
Mùa Cầm Xanh
1.
Cầm Dương Xanh
Ôi
khúc cầm dương sầu quí-phái
Đàn ai
ngăn ngắt trời tây-phương
Người lắng
mơ lên chiều
xanh vương...
Hồng tuôn thanh-thót suốt đêm trường.
Hồng
tuôn. em trắng muốt dương tay
Thôi đã nghìn xưa hương khói bay
Đàn im. tôi biết làm sao thấy
Đêm qua tôi chết quá ngất ngây
Đêm qua tôi chết quá không hay
Đàn
im, tôi biết làm sao thấy
Réo rắt. em tinh-khiết buông tay
Réo rắt. em trong suốt như mây
Ôi
khúc cầm xanh sầu quí-phái
Đàn ai. ngăn-ngắt trời tây-phương
Xanh đóa hồn tôi xanh lá lệ
Trong vườn tôi xanh đẫm tinh-sương.
Ôi
khúc cầm xanh
sầu quí-phái
Mưa trầm xanh cầm mộ ngát xanh
2.
Cầm Nguyệt Xanh
Ai
cầm dưới nguyệt, ai như mây
Có hoa rất lệ ngát. hiên tây...
Ai xõa tóc xanh, ai đầm áo
Nửa đêm ngất tạnh.
Cầm buông dây...
Ôi nửa đêm sầu
sầu ngất tạnh
sầu như cầm. nguyệt tàn về đâu...
Em
hỡi! khi tay ngà rỏ máu
thì mộ lòng tôi cỏ xanh rồi
Cô cho tôi đắm thuyền năm ấy
Về đầm đìa ngực mà ngất say
Một
đêm. tôi uống hết sông đầy
Một đêm. tôi khóc hết thơ ngây
Không rượu tôi về trên bến vắng
Một đêm. tôi ngắm hết mùa trăng
Không
rượu tôi về trên bến vắng
Suốt
đêm nằm nuối tóc tơ nàng
Hồ
như
cầm dứt dưới trăng tàn
Ai xé lòng như nguyệt thấm mênh mang...
3.
Cầm Hồ Xanh Trầm Mình
Rất
xanh, tóc mới chấm ngang vai
Âm u, chiều tới bên hồ đắm
Muôn trùng thăm thẳm em ngát xanh
Xanh mi. xanh mắt.
và xanh tóc...
Nàng
ơi xanh đắm đuối thiên thanh.
Trong
xanh ai đắm chiều tê tạnh
Chảy khắp dòng em rực ánh hồng
Nhương
sao trong buổi xuân xanh ấy
Xuống tóc. em trắng xóa theo mây
Theo mây....
rồi biết dạt phương nào
Lòng
ta rồi sẩy bước nơi nao
Con
trăng thơ dại chưa đầy tuổi
Đêm
qua tự vẫn đáy sông Hằng.
Ôi
một chút chiều rất mong manh
Một
chút chiều xao xuyến đáy thiên thanh. Cầm hồ...
(Cầu
mong con trăng thơ dại kia xanh mai mãi
trong
đáy nước xanh)
Tặng
Nguyễn Đạt - đã lưu giữ cho tôi những vần lặng lẽ này.
30.8.1970