|
Trên đây là cảnh Ông Hổ
vặn cổ 1 nhà văn Mít, thuộc diễn đàn Da Mùi hay
Hạ Vệ!
Độc
giả TV chắc còn nhớ, câu chuyện, 1 ông hổ, mê văn chương, và mê 1 văn
nhân quá
- thí dụ GCC! - bèn hóa thân làm người, và làm bạn với vị văn nhân,
thực sự là
làm thằng bồi, để hàng ngày nghe văn chương.
Thế rồi, một bữa, ông chủ ghé 1 diễn đàn văn học, Hạ Vệ, hay Da
Mùi
gì đó, và bọn này mở tiệc đãi, thi nhau xổ thơ, văn.
Lúc đầu thì ông hổ cố chịu, sau chịu không nổi, năn nỉ, thôi đi, tha
cho tôi.
Lũ kia đâu chịu nghe, càng xổ tiếp.
Thế là ông hổ điên lên, lắc mình 1 phát, biến thành hổ, quơ chân quạt
chết hết,
rồi cúi lạy vị văn nhân, bỏ đi!
Note:
GCC kiếm ra truyện này rồi. Miêu
Sinh. Ly kỳ hơn nhiều, so với cái mẩu mà Gấu nhớ được.
Trong chợ sách, ở bên Tây, DCT ca ngợi
hai tác giả cùng có mặt, Bảo Ninh, và Thuận.
Bảo Ninh, thì ‘xưa rồi Diễm ơi’,
nhưng Thuận, với Chinatown,
theo tôi, không phải là cõi văn Mít.
Phải coi nó là
một tác phẩm ngoại, ngay cái tên của nó, đã cho thấy.
Nếu coi đây là hai tác phẩm
tiêu biểu, thì sẽ có một lời giải thích liên quan tới cả hai:
Chính cái sự bế tắc của Bảo Ninh, và cùng với nó, văn
học Mít sau 1975, đẻ ra thứ văn chương ngoại lai, tả pí lù Chinatown.
Những đứa trẻ
bị những đại gia phá trinh, những người dân Mít bị chà đạp, mất nhân
phẩm, những Lê Công Định, thí dụ, không hề có mặt ở trong Chinatown.
Thứ ngôn ngữ ở trong đó, không chấp nhận họ.
Những thể loại văn học mà
một khi mất nội dung xã hội, họ bắt buộc phải sử dụng chúng nhằm tránh
né khó
khăn, và thất bại, khi muốn vươn tới những xã hội khác, những ngôn ngữ
khác.
Câu trên, có thể
áp dụng cho Chinatown, và rất
nhiều tác phẩm khác, kể cả thứ viết cho nhi đồng, như Vừa
nhắm mắt vừa mở cửa, thí dụ, của một tay giả đò làm con nít,
trong khi
giả đò
nhắm mắt coi phim sex diễn ra nhan nhản trong xã hội. (1)
The Tiger
Guest
Of P'u
Sung-ling, very
little is known, except that he failed his examination for a doctorate
in
letters in 1651. Thanks to that lucky disaster, he dedicated himself
entirely
to literature, and we have the book that would make him famous. In
China, the Liao-chai occupies the place held by The Thousand and One Nights in the West.
Về Bồ Tùng
Linh, chúng ta chỉ biết tí ti, ngoại trừ chi tiết thú vị này, ông đi
thi vô Đại
Học Y Khoa, Viện Đại Học Xề Gòn, rớt, thế là bèn dốc hết đời mình vô
văn
chương, nhờ cú thất bại thê thảm này mà nhân loại có được bộ Liêu Trai Chí Dị.
Ui chao lại
nhớ đến thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, chỉ mong đậu tú tài, để lấy được người
đẹp. Nhờ
rớt, mà thành thi sĩ!
Anh I êu, Ừ,
Anh I êu!
Ừ thì Ừ!
Tuyệt!
Đệ nghe thế đủ rồi, cái
thứ văn chương ấy chỉ nên đem về đầu giường
đọc cho vợ nghe thôi. Ở chỗ đông người nhai nhải mãi chán lắm.
|