Mạc Ngôn
Sinh năm
1956 tại Shandong, Guan Moye, bố nông dân, lớn lên tại miền quê, gia
nhập quân
đội nhân dân giải phóng 1976, bắt đầu viết 1981. Tới 1985, dùng bút
hiệu Mo Yan
[kẻ không nói] khi cho xb cuốn Le Radis de cristal , và lập tức nổi
tiếng. Sau
đó, là chừng tám chục cuốn, tiểu thuyết, tiểu luận, tuyển tập truyện
ngắn.
Trong số đó, Bộ Lạc Cao Lương, Le Clan du sorgho (1986), dựng thành
phim bởi Zhang Yinou, Trương Nghệ Mưu với cái tên Cao Lương Đỏ, Le Sorgo Rouge, hay
Xứ Nhậu, Le Pays de l' alcool (2000). Cuốn
sách cho thấy, tính hiện thực quái dị của tác giả thừa sức xâm nhập vào
những đề
tài hắc búa của chính trịị
-"Mông
To Vú Nẩy" "Phong nhũ phì đồn, chắc là gây chấn động, khi vừa ra lò?
Mạc Ngôn:
Trước khi bị chỉ trích thậm tệ, nó đã được xb lần đầu vào năm 1995.
Kiểm duyệt
lúc đó còn căng lắm. Tôi bị chửi, về một quan điểm lịch sử không thể
chấp nhận
được. Trong cuốn truyện, tôi cho hai anh em chọn hai hướng đối nghịch
nhau, một
gia nhập Đảng CS, một theo Quốc Dân Đảng. Chưa hết, cái tay theo Tưởng
Giới Thạch
lại rất ư là khả ái, trong khi tay kia thì bị Đảng coi là đồ vứt đi, vì
không
có lập trường. Cuốn sách bị cấm, trước khi được tí ti giải thưởng và
được tái bản
mùa thu năm rồi.
Như vậy là,
chân dung người mẹ và biểu tượng nhập thân vào nhân vật này, lại không
gây sốc?
-Cái tít cuốn
sách nói lên tính mắn đẻ của bà. Với tám đứa con, trai và gái, bà tượng
trưng
cho sự mầu mỡ, rộng lượng của đất mẹ Trung Quốc. Suốt sáu chương đầu,
là một bà
mẹ cao cả, vĩ đại, chịu đựng những đau khổ của cuộc chiến, rồi của nạn
đói.
Nhưng sau đó, người ta khám phá ra rằng, những đứa con của của bà có
tới bẩy
ông bố khác nhau, vì chồng bà bất lực, và nếu không có con trai, bà sẽ
bị phế
truất, thế là bà phải ngủ với những người đàn ông, dù không yêu. Khi
cuốn sách
ra lò, người ta chê trách tôi là vẽ nên một bà mẹ Trung Quốc chẳng ra
gì, nhưng
không phải như vậy, tôi tố cáo sự sống dai như đỉa của cái ác có từ hồi
phong
kiến, nó bắt người đàn bà phải ngủ với những người đàn ông, dù không
yêu, để được
là mẹ và để giữ địa vị của bà trong gia đình.
Một trong những
đứa con không thể rời vú mẹ cho tới khi năm tuổi. Ông muốn nói gì qua
hình ảnh
này?
-Đây là mặc
cảm Oedipe được nói huỵch toẹt ra. Đứa con yêu
bà mẹ, và chỉ muốn sống bằng cách bấu vú mẹ, dứt
không ra, quyết không rời.
Người ta có thể coi đây là hình ảnh những đứa con không bao giờ muốn
rời khỏi đất
mẹ, nhưng tôi muốn tố cáo tính phụ thuộc của người đàn ông Trung Quốc,
nhất là
mấy ông đảng viên. Có ông nào muốn ra khỏi Đảng đâu. Có muốn phản
kháng, li
khai thì hãy ráng đợi tới lúc chót đời.
Nhưng chính
ông cũng là Đảng viên?
-Đúng như thế,
và thế mới thảm. Bởi vì, bỏ Đảng là một chuyện rất nhiêu khê, phiền
phức, và
hơn nữa, thật giản tiện cho tôi biết bao nếu vẫn cứ là đảng viên. Lại
càng dễ
dàng hơn, nếu tôi không chĩa mũi dùi vào Đảng.
-Cấu trúc tiểu
thuyết của Xứ Nhậu thật tuyệt, thật tế vi: nó giấu được sự tố cáo khốc
liệt của
ông, nhắm vào xứ nhậu luôn luôn gào mồi đó, khi trình bầy đề tài ăn
thịt người:
như là một chuyện mà độc giả không thể nào biết được, là thực hay là
hoang đường.
Đó là "tuyệt chiêu" của ông?
Tôi không thể
nào miêu tả những đứa trẻ bị ăn thịt như là một sự kiện có thực. Đúng
là một
"mission impossible"! Chính vì thế, trong cuốn truyện, đây là một đề
tài của một cuốn tiểu thuyết, được trao đổi qua thư từ giữa một nhân
vật và người
kể chuyện. Cuốn tiểu thuyết ở trong một cuốn tiểu thuyết, như thế đó,
sau chót
đã đạt tới độ bão hoà, đạt được vị thế, phong cách của một giả tưởng,
une
fiction, cho dù ở cuối cuốn sách, những khác biệt ôm lấy nhau và trở
thành một.
Cấu trúc của nó khiến tôi không thể mượn thể loại cổ tích để kể nó ra,
bởi thế,
chắc chắn rồi, đây là cả một cuộc bài binh bố trận, với những mục tiêu
mang
tính chiến thuật.
-Với những
ai không rành về văn học Trung Quốc, tác phẩm của ông gợi ra một món
nộm, không
phải của Đông Phương, mà là Tây Phương: Trộn ở trong đó, là Rabelais
(với những
quá đáng của ông Tây này), Kafka (những ẩn dụ), Gunter Grass (sự rạch
ròi trong
những vấn nạn chính trị và gia đình), Garcia Marquez (hơi thở nóng bỏng
của sử
thi). Nhưng có thể, tất cả những thứ đó đều đã có sẵn ở trong văn học
Trung Quốc?
Những tác giả
mà ông vừa kể ra đó, tôi đều ảnh hưởng, khi khám phá ra họ. Như ông
biết đấy,
lý thuyết văn hóa của Đảng Cộng Sản Trung Quốc nhấn mạnh vào tính "hiện
thực
tiểu thuyết" [réalisme romanesque], và văn học có đó, là để xác định và
làm cho thực tại hiển hiện ra. Vào đầu thập niên 1980, khi chúng tôi có
thể đọc
Kafka hay là Grass, chúng tôi ngộ ra một điều là chúng tôi có thể viết
khác đi:
bằng cách nói quá đáng [theo kiểu Rabelais] về thực tại, hoặc nhấn mạnh
tính
phi lý của nó. Biết bao trở ngại dựng lên ở trong tôi. Tôi nhớ lại
những quãng
đời thơ ấu của mình, và nhận ra rằng, tôi có thể nhét nó, cùng với
những kinh
nghiệm đọc, vào trong cuốn sách của mình. Đây đúng là một mặc khải đối
với tôi.
-Ông nói
sao?
Bây giờ, tôi
biết rõ ra một điều, là tôi có thể viết. Trước đây, tôi rõ ra một điều,
là tôi
không thể viết. Thời gian 1984-1985, khi tôi đọc những tác giả trên,
tôi đã viết
Le Radis de cristal, Củ cải pha lê, cuốn
sách có một ảnh hưởng nào đó ở nước tôi. Sự khám phá ra những cuốn sách
trên
làm cho tôi càng thêm an tâm, rằng mình có thể thẳng tiến trên con
đường tiểu
thuyết mà mình muốn theo đuổi.
-Ông xoay sở
lúc thoạt đầu ra sao?
Tôi không
phát triển một hệ thống lý thuyết, nhưng chỉ loay hoay với một vài
nguyên tắc.
Trước hết, nhà văn, theo tôi, phải sử dụng hết mọi cảm quan của mình
vào việc
viết, chính vì vậy mà một cuốn tiểu thuyết có thể có những mầu sắc, mùi
vị, âm
thanh. Sau đó, nhà văn không được cọp dê [copier] thực tại, mà phải
vượt
[dépasser] nó: một cuốn tiểu thuyết trước hết phải là một diễn tả, biểu
hiện về
một thế giới tưởng tượng, như một lăng kính, nó cho phép độc giả nhìn
khác đi,
cái thế giới mà người đó đang sống. Sau cùng, một cuốn tiểu thuyết phải
có ngôn
ngữ của riêng nó: giống như một ca sĩ với giọng hát riêng, cũng vậy,
một cuốn
sách phải có cái giọng riêng của nó. Chính vì vậy, nhà văn có phần đóng
góp vào
sự tiến hóa và cuộc sống của tiếng nói, của người đó; vai trò của họ
không giản
dị chỉ là: viết những câu chuyện.
-Những cuốn
tiểu thuyết của ông thường là những ẩn dụ, trong đó, ông không đặt để
sự thực,
hay một nguyên nghĩa, cho độc giả?
Một cuốn tiểu
thuyết tốt không đặt để sự thực mà làm sao cho độc giả có thể xây dựng
riêng
cho họ, một quan điểm, về sự thực.
-Một quan điểm
mang tính đạo hạnh về tiểu thuyết như thế đã đưa đến việc chọn lựa bút
hiệu là
Mạc Ngôn? Ông có thể cho biết ý nghĩa chính xác của bút hiệu này?
"Mo
Yan" nghĩa là "Không nói" [ne pas dire]. Tên này bây giờ là tên
căn cước của tôi. Từ tên khai sinh, Guan Moye, tôi lấy chữ đầu, trong
họ
[prénom], đọc là Mo, để tạo bút hiệu. Chữ Mo gồm hai phần, một là phần
lời nói,
nếu tách riêng ra, có thể đọc là Yan, phần kia có nghĩa phủ định, khi
đọc lên
cũng là "Mo". Hai phần tử này, đảo ngược, tại thành tên mới của tôi:
tên, Mo [không], họ, Yan [Nói].
Khi chọn một
bút hiệu như thế, là tôi muốn cảnh giác chính tôi: Đừng nói nhiều quá.
Còn nhỏ,
khi xẩy ra vụ Cách mạng Văn Hoá, tôi nhận ra, nói là rất nguy hiểm cho
chính
mình, và cho những người thân. Cha mẹ tôi lúc nào cũng dặn tôi một điều
là
không nói. Người ta có thể nói, ở trong nhà, nhưng ra ngoài đường, là
phải nói
dối.
-Tình hình
này đã có thay đổi?
Vâng, nhưng
cũng chẳng đi tới đâu! Nói chung, nó là như thế này: Những công nhân
viên nhà
nước thì luôn luôn nói dối, trong khi nhân dân có khuynh hướng nói
thực. Những
trang nhất của báo chí đều là những lời dối trá, nhưng tình hình chung
có vẻ
sáng sủa ra một tí, chủ yếu là nhờ Internet. Món này, nhà nước khó kiểm
soát so
với những phương tiện truyền thông khác.
-Lời chót
dành cho Mông To Vú Nẩy: Cuốn tiểu thuyết vừa to lại vừa nẩy này
[nguyên văn:
cuốn tiểu thuyết đồ sộ], chiếm vị trí nào, trong trước tác của ông?
Rất quan trọng,
vì nó nhắm làm bật ra cuộc tiến hóa của những liên hệ gia đình ở miền
quê Trung
Quốc, cũng như sự đụng độ và phối hợp, những nền văn hóa Tây Phương và
Trung Quốc
suốt thế kỷ vừa qua. Tôi muốn nó là một thế kỷ 20 của Trung Quốc được
thu nhỏ
vào trong một truyện kể [récit]. Từ khi
được tái xuất bản, chưa có những bài phê bình chính thức của nhà nước.
và tôi rất
mong họ chiếu cố tới, trước khi Tháng Giêng Là Tháng Ăn Chơi [nguyên
văn: những
hội hè đình đám đầu năm] kết thúc.
Người thực
hiện: Renaud Ego và Frédéric Koller
Báo: Đọc,
Lire, số tháng Tư, 2004.
Dịch thuật:
Jennifer Tran