Cô gái Tàu nhỏ và Balzac.
Lưu Vũ giới thiệu và
chuyển
ngữ
Dai
Sije sinh năm 1954 trong
một gia đình trí thức, bố mẹ đều là bác sĩ. Trong cuộc Đại Cách Mạng
Văn Hóa do
Mao Trạch Đông phát động (1966- 76) bố mẹ ông bị liệt vào tầng lớp trí
thức tư
sản và ở tuổi 17, chàng trai Dai Sije vì tấm lý lịch của gia đình bị
đưa đi cải
tạo lao động ở một vùng thôn dã hẻo lánh thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Năm 1974,
Dai
Sije trở về thành phố. Năm 1976, “Người cầm lái vĩ đại” Mao chết, Dai
Sije thi
đậu vào đại học tổng hợp. Năm 1978 Đặng Tiểu Bình nắm chính quyền và
nhờ những
cải cách của thời kỳ này mà Dai Sije nhận được học bổng sang học tại
Viện Mỹ
thuật Pháp. Từ quá khứ tuổi trẻ cay đắng tủi nhục của mình trong những
năm
tháng bị cải tạo, năm 2000 ông cho ra đời cuốn sách “Cô gái Tàu nhỏ và
Balzac”.
Cuốn sách ngay tức khắc trở thành một trong những tác phẩm bán chạy
nhất
-
bestsller, đã bán trên 250.000 bản, được dịch ra 25 thứ tiếng (trừ
tiếng Hoa).
Hai năm sau, năm 2002 ông viết kịch bản và đạo diễn cho ra đời bộ phim
cùng
tên.
Cuộc
Đại Cách mạng Văn Hóa
đầy tội ác thời đó đã được các nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam cổ vũ nhiệt tình. Họ cố tình quên đi và vẫn
tiếp tục
ôm gót đàn anh. Khi Trung Quốc cải cách thì Việt Nam có “kinh tế thị trường theo định hướng Xã
Hội Chủ
Nghĩa”. Bài “Cải tạo lao động” học từ các ông thầy Trung Hoa họ vận
dụng cho
tới ngày nay để đọa đầy bao nhiêu tài năng không cùng chính kiến với
họ.
“Chuyện kể năm 2000” của Bùi Ngọc Tấn mang máng đâu đây những nét thật
gần.
Đàn
Chim Việt giới thiệu bài
phỏng vấn Dai Sije của Konrad Godlewski (K.G), phóng viên nhật báo Ba
Lan
Gazeta Wyborcza để chúng ta cùng suy ngẫm.
Phim “Cô gái Tàu nhỏ và
Balzac” đang được chiếu rộng rãi trên màn ảnh Ba Lan và nhiều nước
khác.
K.G: Cô
gái Tàu nhỏ có tồn
tại thật sự không?
Da
Sije: Có, nhưng không phải
là cô con gái người thợ may trong phim của tôi, cô ấy chỉ là một cô gái
thôn dã
bình thường. Trong thời gian cải tạo, chúng tôi đã đọc cho cô ta nghe
những
tiểu thuyết bị cấm của phương Tây, còn cô thì bị thay đổi rất nhiều
dưới ảnh
hưởng của những cuốn sách đó và đã đi đến quyết định rời bỏ làng quê
của mình.
Mặc dầu tôi có thêm một ít cảnh mới, nhưng cuộc sống đã viết nên một
lịch sử
đúng vậy.
K.G:
Sau đó chuyện gì đã xảy
ra với cô ấy?
Da
Sije: Thật đáng tiếc, tôi
không biết và tôi rất mong được biết.
K.G:
Tại sao lại có Balzac ở
đây? (Balzac, nhà văn Pháp 1799 –1850- ND)
Da
Sije: Chúng tôi đã giấu
được những cuốn sách của các tác giả nước ngoài, kể cả Flaubert,
Dostoevski.
Cho đến giờ này tôi vẫn ngạc nhiên việc cô gái nhỏ ấy mê nhất Balzac.
Tôi nghĩ
rằng, có lẽ từ cách cư xử của đàn ông trong tiểu thuyết của ông. Cuộc
sống của
cô gái thôn quê thật buồn chán, từ bé chỉ công việc và công việc, sau
đó đi lấy
chồng. Nếu may mắn thì sẽ biết mặt người chồng trước khi đám cưới. Tiếp
theo là
đẻ con, công việc, công việc... cho đến chết. Thậm chí có nhan sắc (cô
gái nhỏ
ấy rất xinh đẹp), thì bọn đàn ông cũng chẳng thèm chú trọng. Tôi nghĩ,
cô ta
thích trong (sách của) Balzac người đàn ông chạy theo tình cảm của phụ
nữ,
quyến rũ họ.
K.G:
Ông sống ở Pháp cũng vì
lý do Balzac?
Dai
Sije: Không, chỉ là sự
tình cờ. Sau khi đi cải tạo về tôi học hội họa Trung Hoa, tôi mong muốn
được đi
bất kỳ nơi đâu để có thể mở rộng chân trời sáng tạo. Năm 1984, tôi thi
đậu và
được chính quyền quyết định cho đi Pháp. Tôi đã rất hạnh phúc, có được
bầu bạn
quốc tế trong Viện Mỹ Thuật.
K.G:
Nhưng cuối cùng ông lại
không trở thành họa sĩ?
Dai
Sije: Ở Paris, tôi đi đến
rạp như một kẻ bị bùa mê. Trước khi đến đây tôi có cảm nghĩ rằng chỉ có
hai
loại phim – cộng sản và tư bản. Loại thứ nhất để tuyên truyền, còn loại
thứ hai
để làm đầy túi tiền các nhà làm phim. Chính tại Pháp, tôi đã phát hiện
ra rằng,
phim có thể là một nghệ thuật, đôi khi với màu sắc riêng. Tôi muốn thử
sức.
K.G:
Ông sống ở Paris gần 20 năm, viết bằng tiếng Pháp. Ông có
nghĩ mình là
người Pháp?
Dai
Sije; Đã có một câu hỏi
tương tự như vậy được đặt ra cho Peileoh Ming, một nhà kiến trúc gốc
Hoa nổi
tiếng, trong nhiều công trình của ông có nhà kính Peramid ở bảo tàng
Luvr. Ở
tuổi 18 Pei đến Mỹ vào năm 1935 và sau mấy chục năm vẫn
thấy mình
là người Hoa. Có thể gặp người Hoa di tản của Tổ quốc tôi ở bất kỳ xó
xỉnh nào
trên thế giới, bởi vì ở đâu họ cũng hòa nhập được. Nhưng họ vẫn là
người Hoa.
K.G:
Ông cũng vậy sao?
Dai
Sije: (cười) Từng ấy năm
ở Paris mà tôi vẫn cứ thích món ăn Tàu.
K.G:
Người ta đang nói nhiều
về các đạo diễn của thế hệ 5, tỷ như Trương Nghệ Mưu hay Chen Kaige,
những
người đang làm các bộ phim mạnh bạo, họ muốn thanh toán với quá khứ của
kỷ
nguyên Mao-ít. Nếu như ở Trung Quốc, hẳn ông sẽ nhập cuộc với họ?
Dai
Sije: Không nhất thiết.
Phim của họ có lẽ tổng quát hơn, còn của tôi được xem như phim “lạ”. Bộ
phim “Cô
gái Tàu nhỏ và Balzac” tại Trung Hoa lục địa không dành được khán giả
nhiều như
so sánh với phim của họ.
K.G:
Nhưng người ta viết rất
nhiều về nó!
Dai
Sije: Người ta viết vì
các diễn viên của tôi rất nổi tiếng và họ có khán giả của mình. Người
ta viết vì
rằng có một người di tản quay phim tại Trung Hoa về cách mạng văn hóa.
K.G:
Thế dân chúng không
thích phim này sao?
Dai
Sije: Tôi biết rằng phim
chạy ra thị trường chợ đen không tồi. Cái vấn đề cần nói là nhà cầm
quyền không
ưa. Để thuyết phục cơ quan kiểm duyệt triển khai kịch bản của tôi phải
mất đi 2
năm trời. Các nhà chức trách giải thích rằng hình ảnh Trung Quốc trong
phim tôi
xấu xa. Họ thú nhận rằng, bóng dáng mỉa mai của những người nông dân
cải tạo
lớp trẻ trí thức là sự nhạo báng đảng. Tuy nhiên họ không thích nhất là
việc cô
gái nhỏ bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết nước ngoài. Vào tháng 10/2002 có
đại hội
đảng và sau khi thay đổi quyền lực, tôi đã phải thuyết phục cơ quan
kiểm duyệt
lại từ đầu. Thật may mắn, mọi việc kết thúc tốt đẹp.
K.G:
Thế ông có phải thay đổi
gì (trong phim-ND)?
Dai
Sije: Có, phim được mở
rộng thêm tình tiết phụ như nhân vật của tôi sau nhiều năm trở về Trung
Hoa, đi
đến làng bị cải tạo ngày trước để tìm lại cô gái. Vô ích. Sau ngày đó
người dân
đã di cư, còn cả vùng quê bị ngập nước trong hồ chứa của con đê Ba Bước
Ngoặt.
K.G: Đê
điều, thành quả cải
cách, tàn dư của cách mạng văn hóa bị quét sạch – đấy chính là hình ảnh
mà các
nhà kiểm duyệt muốn?
Dai
Sije: Tôi xem cảnh phim
như một biểu thị niềm nhớ nhung về một tuổi trẻ bị đánh mất. Lúc bấy
giờ tôi
không có tự do nhưng có nhiều nghị lực và lòng dũng cảm hơn bây giờ.
K.G:
Hai năm trước đây tôi
tìm thấy tại một tiệm sách cuốn “1984” của George Orwell. Ở những
thành phố
lớn có thể bắt gặp rất nhiều tác phẩm văn hóa nước ngoài dịch ra tiếng
Hoa. Nếu
một cuốn tiểu thuyết đã làm thay đổi một cô gái, liệu điều này có làm
thay đổi
cả Trung Hoa?
Dai
Sije: Tôi tìm thấy cả bản
dịch ra tiếng Hoa “Lolita” của Nabokov, một điều không tưởng tưởng nổi
thời
cách mạng văn hóa. Khi ấy chúng tôi chỉ có lao động và những quyển sách
cấm.
Dưới ảnh hưởng của văn hóa nước ngoài còn một phần lớn thế hệ tôi đang
ở trong
nước, rất nhiều nhà làm phim, nhà văn, nhạc sĩ. Tôi nghĩ rằng, đây là
hậu quả
của trái cấm. Nhưng hôm nay thì khác. Học sinh và sinh viên phải làm
việc cật
lực để vào trường tốt. Sau đó làm danh vọng, tiền tài. Họ nghỉ ngơi
trước tivi
hoặc máy vi tính. Có thể chỉ một phần mười gọi là giới trí thức đọc.
Thật
nghịch lý, Trung Hoa ngày nay làm liên tưởng một chút đến cái nước Pháp
của Balzac
sau cách mạng, mà nó đã cám dỗ cô gái trong tiểu thuyết của tôi.
K.G:
Thế tình hình chính trị
có thay đổi?
Dai
sije: Nếu có thì từ từ và
từng bước. Nhà cầm quyền Trung Hoa không muốn lặp lại những gì đã xảy
ra ở Liên
Xô.
K.G:
Ông đánh giá cao những
đạo diễn nào?
Dai
Sije: Tôi thích Krzysztof
Kieslowski. Đáng thú vị là phim của ông trên các đĩa lậu ở Trung Hoa
tiêu thụ
không tồi. Thế hệ trẻ Trung Hoa rất thích Kieslowski. Tôi rất thích các
đạo
diễn Ý- Fellini, Visconti và các phim của Scola. Tôi coi trọng Cenia
Kurosawa,
Tarkowski. Bergman. Với người Mỹ tôi thích Coppola.
K.G:
Ông có biết, một tuần
sau phim ông, trên màn bạc Ba Lan sẽ xuất hiện phim ”Anh hùng” của
Trương Nghệ
Mưu?
Dai
Sije: Nhất định mọi người
sẽ đi xem phim của ông ta, họ thích kung-fu hơn.
K.G:
Làm sao để giải thích
rằng, cho đến nay ông Trương Nghệ Mưu chỉ làm phim nghệ thuật, đấu võ
giờ lại
tìm đến nghành siêu sản xuất kiểu Hollywood?
Dai
Sije: Ông ta muốn thành
đạt, có lẽ mỗi người đạo diễn đều mơ ước một két bạc và một lượng khán
giả
khổng lồ. Nhưng tôi thì sợ rằng chỉ còn lại cho chúng ta một nghành
phim như
thế. Tôi chưa được xem phim”Anh hùng”.
K.G:
Ông không thích phim
kong-fu?
Dai
Sije: Chỉ những phim
Hongkong từ những năm 70. không có hiệu ứng đặc biệt và máy vi tính.
Tất cả các
trận đấu, những cú nhảy và những pha ngã diễn viên phải tự thân chơi
với chúng.
Một thời đã qua.
Gazeta
Wyborcza 6/06/2003
– Warszawa, Ba Lan.