VHNT
Số 555
February
14, 2003
Tin
Văn
1.
Mỗi trường hợp mỗi khác.
Thus it
is enough for the
poet to be the bad conscience of his age.
Saint-John Perse. Diễn văn
Nobel (1960).
(Là ý thức tự phán của thời
mình, vậy là quá đủ cho nhà thơ).
Gửi Điểm Hẹn
JT
Lời
người viết: Mới đây, trên
diễn đàn Talawas, www.talawas.org, Đoàn Cầm Thi có nhận xét về những
lời phát
biểu của Nguyễn Huy Thiệp nhân cuộc gặp gỡ người đọc và báo chí Pháp
trong
chuyến viếng thăm Paris ra mắt tác phẩm của ông (dịch ra tiếng Pháp).
Sau đó,
Thụy Khuê lên tiếng "Về những lời tuyên bố của NHT tại Paris", nhằm góp
ý với Đoàn Cầm Thi.
Ở đây, người viết thử đưa ra
một số ý nghĩ cá nhân, về ba nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Thị Hoài,
Dương Thu
Hương; đặc biệt là về Nguyễn Huy Thiệp.
Jennifer Tran
Theo
tôi, ba nhà văn miền
bắc, Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Thị Hoài, Dương Thu Hương, mỗi trường hợp
mỗi khác,
do hoàn cảnh của mỗi người. Chuyện ưa hoặc ghét người này, hay người
kia, cũng
còn tuỳ theo "khẩu vị", quan điểm của mỗi độc giả, và trên hết, còn
tuỳ thái độ của người đó, đối với cả một nền văn học ở trong nước.
Nguyễn
Huy Thiệp, một cách
nào đó, là ý thức của một miền đất, trước cuộc chiến nam bắc. Nói khiêm
tốn
hơn, đây là cái nhìn của một nhà văn sáng suốt, theo nghĩa: nhà văn
luôn có một
quãng cách với thời đại của mình. Tướng
Về Hưu chỉ là giai đoạn chót
của cái
nhìn sáng suốt đó (1). Một độc giả "sáng suốt" có thể nghĩ, mình
"hiểu" NHT, như ông hiểu, về điều này: người dân miền bắc không thể
biết sự thực về miền nam, nhưng những nhà lãnh đạo, phải hiểu, phải
biết, rằng
miền nam tự do hơn, so với miền bắc, mức sống của dân miền nam cao hơn,
và đó
chính là nguyên nhân của cuộc chiến. Cái Ác ở trong truyện của ông hoàn
toàn
không phải là Cái Ác của chủ nghĩa Cộng Sản, thoát thai từ tư tưởng
Marx, mà là
một Cái Ác "ở trong chuồng heo". Kafka đã từng nhận ra trước NHT,
trong truyện ngắn Y Sĩ Đồng Quê,
qua cách đọc của Amoz Oz [bài viết này
đã được
dịch, đăng trên báo VHNT trên lưới, trên trang Tin Văn do Nguyễn Quốc
Trụ phụ
trách, và trên Việt Báo on line]: Người ta chẳng biết trong nhà mình có
gì, và
Cái Ác nằm thu lu ở trong chuồng heo, đã bỏ hoang từ bao nhiêu năm
tháng. Cái
Ác lưu cữu trong những tầng sâu thẳm, từ đời nảo đời nào, của lịch sử
một miền
đất, được cơn gió độc là chủ nghĩa CS làm sống dậy. Theo nghĩa đó, nhà
văn nữ
người Nga, T. Tolstaya cho rằng chủ nghĩa CS không phải tự trên trời
rớt trúng
đầu dân Nga, mà ở trong họ, trong lịch sử lập quốc của họ.
Từ đó,
quan niệm "nhà
văn luôn có một khoảng cách với thời của mình," đẩy lên một nấc, có
nghĩa:
nhà văn là ý thức tự phán (bad conscience) của thời đại, như nhà thơ
Saint-John
Perse đã từng phát biểu trong bài diễn văn Nobel, nhưng gốc rễ của từ
này,
người ta có thể tìm thấy, ở trong tư tưởng của Nietzsche.
Bởi vì, theo
tôi, cứ
giả dụ như là tất cả mọi người đều đúng, rằng cuộc chiến kết quả như
mọi người
mong đợi, cũng không có ông nhà văn NHT ở trong số "mọi người" đó.
Solzhenitsyn đã diễn giải ý này, bằng khẳng định, nhà văn là một nhà
nước trong
một nhà nước, là vậy.
Dương
Thu Hương là một trường
hợp nhà văn dấn thân, theo như định nghĩa của Sartre. Bà tin tưởng vào
chủ
nghĩa cộng sản, dấn thân hết mình vào cuộc chiến. Và khi thấy sai, bà
lên
tiếng, và chống lại cái chủ nghĩa đã một thời mê say đó, hung bạo, mãnh
liệt
cũng chẳng kém lần tin đầu, vào nó. Thật giống trường hợp của Sartre,
khi đã
hết tin vào chủ nghĩa CS, khi thấy mình sai, tuy đã mù, ông phải nhờ
bạn (đúng
ra là thế hệ đàn em, André Glucksmann) dắt tới bàn chủ tọa trong một
cuộc gặp
gỡ báo chí, ngồi cùng kẻ thù/bạn cũ của ông, là Raymon Aron, để cầu xin
thế
giới hãy giúp đỡ những người Việt bỏ nước ra đi. "Hãy cứu những xác
người", ông dùng đúng những từ, đã một lần dùng, với một kẻ thù/bạn cũ
khác của ông, là Camus.
Trường
hợp Phạm Thị Hoài, do
hoàn cảnh riêng, bà đã vượt ra ngoài hai cảnh ngộ/tình huống trên. Và
bà tiếp
tục cái vị thế đặc biệt của mình, ở bên ngoài, để nói về bên trong, mà
theo bà,
như vậy có ích hơn, theo tôi. Một "Thiên Sứ", đại khái vậy.
Còn về
những lời tuyên bố của
NHT mới đây, với giới báo chí Pháp, nhân chuyến ông ghé Paris ra mắt
tác phẩm
của ông được dịch qua tiếng Pháp, về tình trạng tự do dân chủ ở trong
nước...,
chúng ta nghe, đọc, nhưng đừng quá tin vào đó.
Muốn biết về NHT, PTH,
DTH, là
phải đọc thẳng tác phẩm của họ, đừng đọc những nhà phê bình, đừng tin
những
cuộc phỏng vấn. Ngay cả những cuộc phỏng vấn cứ coi là trung thực,
chúng cũng
chỉ nói lên rất ít về con người nhà văn, như một kẻ sáng tạo. Nhà văn
Naipaul,
trong bài diễn văn Nobel, đã nói rõ về trường hợp này, đại khái, tôi có
gì, là ở
trong tác phẩm của tôi. Ba thứ còn lại chỉ là đồ làm xàm.
Một cách nào
đó, đây
là phản ứng ngược, hay sự trả thù của ông trời cũng được, tại sao mày
dám
"sáng tạo", như tao? Và ông trời trả thù bằng cách, cho người đó nổi
tiếng!
Nhà thơ
Bồ Đào Nha, Pessoa
nói về sự nổi tiếng, "Đôi khi tôi nghĩ về những con người nổi tiếng, và
cảm thấy tất cả nỗi phiền hà của nó. Nổi tiếng là chuyện tầm phào. Nó
gây
thương tổn tới cảm tính của bất cứ một ai.... Nổi tiếng là mất tiêu
luôn cuộc
đời riêng tư của mình... Những bức tường bảo vệ sự riêng tư biến thành
những
tấm gương... Trở thành nổi tiếng là mất tiêu luôn cơ may trở về lại với
cõi u
tối. Nổi tiếng là hết thuốc chữa. Như thời gian, làm sao có chuyện đảo
ngược.
[Xin coi bài "Những Dấu Chân của Một Cái Bóng", đã đăng trên Tin
Văn].
Nhà văn
người Ý Calvino rất
khoái "giấc mơ biến thành người vô hình" của ông, và còn khoái hơn
nữa, khi tuyên bố, "nhà văn mất đủ thứ, một khi chường bộ mặt thịt của
mình trước công chúng." Theo ông, "chỉ cần cái tên trên bìa sách, là
quá đủ... Đó là một điều kiện lý tưởng cho một nhà văn." Một chi tiết
lý
thú khác nữa là, nhận định của ông về sự sử dụng văn chương vào chính
trị, áp
dụng vào văn phong của NHT, thật xứng: "Điều mà chúng ta yêu cầu ở nhà
văn, là họ hãy bảo đảm sự sống còn của cái mà chúng ta gọi là tính
người, trong
một thế giới bầy ra sự phi nhân. ("What we ask of writers is that they
guarantee the survival of what we call human, in a world where
everything appears
inhuman").
Những
hệ lụy mà NHT hiện đang
phải chịu, chính là vì ông ta nổi tiếng, ngay sau 1975, như là một nhà
văn đầu
tiên nói lên sự thất bại của chiến thắng miền nam, và tìm ra được
nguyên nhân
của nó. Bây giờ, ông bị chính những độc giả của ông, yêu hoặc ghét thì
cũng xêm
xêm, lăm le mang ra "làm thịt", để ý đến từng chi tiết, từng cử chỉ,
từng lời nói của ông. Kundera diễn tả một cách khác, cũng cùng một hiện
tượng,
khi cho rằng: một khi người đời lăm le tìm hiểu đến cuộc đời riêng tư,
tiểu sử
của Kafka, như vậy là ông lại chết thêm một lần nữa.
Vả
chăng, chuyện yêu và (rồi)
ghét NHT thì cũng dễ hiểu thôi, đúng như Đoàn Cầm Thi đã nhận ra: mới
ngày nào,
"Chưa quá một thập kỷ, Con gái thuỷ
thần, người đàn bà bí hiểm trong
giấc
mơ trai trẻ, đã hiện nguyên hình là một Sến Em ơi-Hà Nội váy!" (xem bài
Đoàn Cầm Thi "Có một dòng văn khác", trên Talawas), như vậy mà làm
sao không cay đắng cho được!
Thêm
nữa, cái nhân vật xưng
"tôi" của ông, lại tỏ ra "không được thuỷ chung cho lắm",
(với một miền đất, với một con gái thuỷ thần?), vẫn như Đoàn Cầm Thi
nhận xét,
khi trích dẫn NHT: Chính tại Cali, nhân vật "tôi" của Không khóc ở
California gặp người đàn bà lý tưởng trong nữ Việt Kiều diện "bộ
váy
liền
áo may bằng lụa tơ tằm, khoác thêm chiếc áo giắc-két".
Chuyện
NHT sau này không còn
ăn khách cho lắm, nghĩa là "thất bại" của một NHT sau này, chính là
do thành công trước đó, nói rõ hơn, do thể loại văn học mà ông ta sử
dụng thật
đắc ý, và cũng thật đắc địa: ẩn dụ. Nhưng ẩn dụ, chính nó, giết
(metaphors
kill). Một khi đời thường lấn át ẩn dụ, người ta không cần đến ẩn dụ
nữa, mà
cần một hình thức văn chương khác, bản thân NHT chưa kiếm ra, để đáp
ứng cho
độc giả của ông, theo tôi.
Nhưng,
một khi độc giả yêu
thích một nhà văn, họ tò mò muốn biết thêm, về tiểu sử đời tư của "thần
tượng", không chỉ để thán phục, mà có khi ngược lại, nghĩa là để hân
hoan
hồ hởi khi khám phá ra rằng, mấy tay đó cũng đâu có "ghê gớm" gì, như
nhà thơ Nga, Pouchkine bực bội diễn tả: "Nếu thiên hạ ngấu nghiến đọc
những lời thú tội, những ghi chú riêng tư... ấy là vì, trong cõi bùn
đen, xấu
xa của họ, họ cảm thấy thoải mái khi thưởng thức những nỗi nhục nhã của
vĩ nhân
hay những yếu hèn của kẻ mạnh.... khi khám phá ra cả một mớ thúi tha
đó, họ
sướng mê tơi và tự nhủ: mấy tay đó thì cũng nhỏ bé, cũng xấu xa, đê
tiện như
mình!" (2)
Và vĩ
nhân quạt lại liền:
"Nói bậy; đúng là họ nhỏ bé, và đê tiện, nhưng không như mấy người đâu!
Vĩ nhân
chớ để cho thiên hạ
nhìn gần, chớ chường bộ mặt thịt của mình ra trước công chúng, là vậy!
Jennifer
Tran
Chú
thích:
(1) Từ
"sáng suốt"
ở đây, ngoài ý nghĩa "nhà văn luôn có một khoảng cách với thời đại của
mình", còn được dùng theo nghĩa "ý thức tự phán của thời mình",
của Saint-John Perse. Trong bài viết về George Steiner, "The Triumph of
the Hedgehog", "Sự chiến thắng của Con Nhím", [trong "Đọc
G. Steiner", nhà xb Johns Hopkins University Press, 1994], Guido
Almansi
coi vai trò của Steiner trong văn hoá Tây Phương: "là một ý thức tự
phán
của tầng lớp trí thức, trong nỗ lực hùng vĩ một cách bi thảm, và gây
nhức nhối,
bực mình, nếu nói về mặt đạo đức, [đó là nỗ lực] tìm ra cho bằng được
cốt lõi
của những nan đề sau đây: Làm sao chúng ta ‘hòa giải’ (conciliate)
những đường
ranh cận kề giữa văn hóa cao và tính [chủ nghĩa] man rợ của thế kỷ 20?
Làm sao
chúng ta giải thích được vai trò của Hitler, không chỉ về mặt lịch sử
mà còn ở
mức độ siêu-lịch sử?..."
Người
viết bài này coi truyện
ngắn Tướng Về Hưu là giai đoạn chót của cái nhìn sáng suốt, "ý thức tự
phán" của NHT, trước và vào lúc chấm dứt cuộc chiến. Nỗ lực "hoà
giải", của ông, như nhận định của Almansi về Steiner, chưa có.
Trong
The Portage to San
Cristobal of A.H. [Cuộc di chuyển A.H. tới San Cristobal, tiểu thuyết
của
Steiner, viết về một toán biệt kích Do Thái, 30 năm sau khi Đệ Nhị Thế
Chiến
chấm dứt, đã bắt được một ông già trong rừng sâu ở Amazone. Ông già này
chính
là Adolf Hitler. Họ thông báo về Jerusalem bằng mật mã dựa trên Cựu
Ước; nhưng
ở những thành phố lớn trên thế giới như London, Paris, Hoa Thịnh Đốn,
Moscow đã
bắt được tín hiệu, và giải mã được thông điệp. Trong khi cả thế giới đổ
dồn về
San Cristobal, toán biệt kích đã trải qua một cuộc hành trình gian nan,
khắc
khoải, nhằm đưa được Đệ Nhất Ác Nhân ra khỏi rừng sâu, về với thế giới
văn minh
đang nóng nẩy đợi chờ, và để đưa ra tòa về những tội ác của ông ta,]
Hitler đã
dựa trên những luận cứ của viên Đại Phán Quan trong Anh Em Nhà
Karamazov, để tự
biện hộ, theo đó, nếu Chúa Giê Su trở lại thế gian thì Nhà Thờ cũng
"làm
thịt" Chúa, để bảo vệ Đạo (the Christian doctrine), và Steiner để cho
Hitler
"khoe khoang" thành quả của mình: cái giá 6 triệu dân Do Thái, là
"bắt buộc", để nhà nước Do Thái ra đời.
Nguyễn
Huy Thiệp đã từng vượt
biên, như trong tác phẩm mới của ông, Hoa Sen Nở Trong Ngày 29 Tháng
Tư, [tổng
tập 7 vở kịch nói, nhà xb Thời Mới, Canada, do Nguyễn Tiến Văn chủ
trương, cho
biết], "Tôi [NHT] muốn ra đi vào lúc có chiến tranh Trung Quốc -Việt
Nam
năm 1979; tôi đã thuê một người dẫn đường để đưa tôi qua Thái Lan,
nhưng nửa
đường nghĩ đến mẹ và tôi trở lại. Người dẫn đường muốn giết tôi luôn.".
Liệu
ông tin rằng, Cái Họa
1975, là bắt buộc, để có được một nước Việt Nam "mới" ra đời, có tên
là "Thuyền Nhân" (Boat People)?
(2):
Trích Simon Leys, trong
"Protée và những tiểu luận khác", nhà xb Gallimard, 2001, nguyên văn:
"Si la foule lit des confessions, notes privés, etc.. avec tant
d’avidité,
c’est que, dans sa bassesse, elle se réjouit de comtempler les
humiliations des
grands et les faiblesses des puissants; en découvrant toute espèce de
vilenies,
elle est enchantée, il est petit comme nous! il est vil comme nous! -
Vous
mentez, canailles; oui, il est petit et vil, mais différement: pas
comme
vous." Tác giả cho biết, ông trích từ Volkov, trong cuốn "Chuyện trò
với nhà thơ Brodsky", và cho biết thêm, đây là nhà thơ Nga [Pouchkine]
chỉ
trích những kẻ tò mò bới móc đời tư của Byron.
2.
Trường hợp Tướng Về Hưu
Trên tờ
Diễn Đàn Forum số
mới, tháng Giêng 2003, bài viết của Nguyên Ngọc, "Văn học Việt Nam đang
ở
đâu", có đoạn nhắc tới Nguyễn Huy Thiệp, "... một nhà văn rất quan
trọng trong văn học Việt Nam hiện đại, đặc biệt vì những gì anh đã khởi
xuớng", và trường hợp Tướng Về Hưu. Xin trích đăng:
"Tôi
nhớ lại một người
bạn của tôi, anh Nguyễn Khải, một nhà văn có tài. Bấy giờ là năm 1987,
và tôi
đang làm tổng biên tập tuần báo Văn Nghệ của Hội nhà văn Việt Nam.
Chúng tôi
n truyện ngắn đầu tiên của Nguyễn Huy Thiệp: Tướng về hưu. Cứ như là
một cú
giật nẩy mình trong đời sống văn học, và cả trong xã hội. Đọc xong
truyện ngắn
ấy, Nguyễn Khải bảo tôi: "Sau thằng Thiệp, chẳng ai có thể viết gì được
nữa. Mình bỏ bút thôi. Chỉ bằng mỗi truyện ngắn này, nó đã lật đổ tất
cả, xóa
sạch tất cả những gì mình viết trước nay." Tôi nghĩ Nguyễn Khải đã
không
diễn tả thật chính xác điều tất cả chúng tôi cảm thấy lúc bấy giờ. Điều
chúng
tôi nhận ra lúc bấy giờ khi Nguyễn Huy Thiệp xuất hiện, là từ nay không
còn có
thể viết như lúc trước nữa. Phải thay đổi. Thay đổi cái gì, và thay đổi
như thế
nào? Đương nhiên, đó là công việc của mỗi người. Nhưng có một điều chắc
chắn:
phải viết khác đi."
Theo
Jennifer Tran tôi, câu
phát biểu của NK diễn tả rất chính xác tâm trạng, nếu không phải của
tất cả
"chúng tôi lúc bấy giờ", thì chí ít, cũng của NK. "Bỏ bút",
"chẳng ai có thể viết", "lật đổ tất cả, xoá sạch tất cả những gì
mình viết trước đây": Theo tôi, chưa bao giờ có những lời "tự
thú" chân thật nhất, về văn chương hiện thực xã hội chủ nghĩa, viết
dưới
ánh sáng của Đảng như vậy. Như thể NK nhận ra điều mà Adorno đã từng
cảnh cáo,
rằng không có thơ sau Lò Thiêu. Với Nguyễn Khải, câu đó có nghĩa: Không
có văn
học hiện thực xã hội chủ nghĩa, sau 1975. Và tất cả những gì trước đó,
đều bị
"lật đổ, xóa sạch".
Cũng
trong bài viết, Nguyên
Ngọc đã cho rằng, Nguyễn Khải đã "không diễn đạt thật chính xác điều
tất
cả chúng tôi cảm thấy lúc bấy giờ...", và theo ông, "điều quan trọng
nhất ở Nguyễn Huy Thiệp, cái phân biệt anh với tất cả những người
khác... Anh
làm một việc khác: anh cố tìm ra "nguyên nhân sơ khởi" của tình trạng
xã hội và con người Việt Nam
đó, và để làm việc ấy, anh cố lần ngược lên đến ngọn nguồn của nó."
"Và như
vậy, anh đã khởi
xướng ra trong văn học Việt Nam
hiện đại cái mà tôi gọi là xu hướng tự vấn...".
Xu
hướng tự vấn theo tôi cũng
tương tự như ý thức tự phán mà nhà thơ Saint-John Perse đã nhắc tới,
trong bài
diễn văn Nobel của ông.
3. Đoàn
Cầm Thi: Ranh giới
"tư"/"công" trong văn học và phê bình văn học"
(Trích
Talawas)
Đọc
bài viết của Jennifer
Trân, tôi đồng ý là nhà văn nào muốn là vĩ nhân trước mắt độc giả thì
"chớ
để cho thiên hạ nhìn gần, chớ chường bộ mặt thịt của mình ra trước công
chúng".
Tuy
nhiên, tôi xin J. Tran
lưu ý một số điểm sau:
1..
Những
phát biểu của Nguyễn
Huy Thiệp với báo chí nước ngoài, trong cách chuyến viếng thăm Pháp,
đều rất
công khai (trước hàng trăm độc giả tại tiệm sách Phénix chẳng hạn).
Chúng không
có gì la "riêng tư" như J. Tran hàm ý. Và những chủ đề của NHT như
"tình trạng tự do dân chủ trong nước", lại càng không liên quan đến
"tiểu sử đời tư" của ông cả. Chính vì vậy chúng mới mở ra cuộc tranh
luận trên diễn đàn Talawas. Những bài của Lê Minh Hà hay Trần Thị
Trường, cũng
đăng trên Talawas, viết về cảm xúc cá nhân khi gặp Nguyễn Huy Thiệp,
nhìn nhà
văn với con mắt cuồng tín hoặc xô bồ, không hề có hồi âm nào.
Vả lại
câu "bực
bội" của Pouchkine trước sự tò mò của độc giả (mà J. Tran dẫn) chỉ liên
quan đến những "lời xưng tội" (confessions) hay "ghi chú riêng
tư" (notes privés). Kundera mà J. Tran trích cũng chỉ chê trách việc
ngưới
ta quá quan tâm đến "đời riêng" của Kafka mà thôi.
Vì vậy
tôi đề nghị J. Tran
định nghĩa rõ thế nào là "tư" và "công". Cụ thể, khi J.
Tran kể "Nguyễn Huy Thiệp đã từng vượt biên, như trong tác phẩm mới của
ông, Hoa Sen Nở Trong Ngày 29 tháng Tư, (...) cho biết: ‘Tôi muốn ra đi
vào lúc
có chiến tranh Trung Quốc – Việt Nam năm 1979, tôi đã thuê một người
dẫn đường
để đưa tôi qua Thái Lan, nhưng nửa đường nghĩ đến mẹ và tôi trở lại.
Người dẫn
đường muốn giết tôi luôn’", thì đó là "tư" hay "công"?
Nó không cho thấy một J. Tran "nghiến ngấu đọc những lời tự thú" của
Nguyễn Huy Thiệp đấy sao? Nó chẳng thể hiện nỗi "hân hoan hồ hởi" của
J. Tran khi khám phá ra rằng "tay đó cũng đâu có ghê gớm gì, hắn cũng
như
ta"?
Trở lại
vấn đề
"công" và "tư" trong văn học, tôi nghĩ rằng đây là một vấn
đề nghiêm túc, đáng tranh luận. Ngay trong một số bài trên Talawas của
các nhà
phê bình chuyên nghiệp, vẫn thấy thịnh hành việc khen chê các tác giả
thông qua
các chi tiết thuộc về đời tư của họ (như tên riêng, nghề kiếm cơm, cách
ăn mặc,
các thói quen trong cuộc sống hàng ngày...) (a) Có nhà phê bình còn
hùng hồn
cho rằng việc một nhà văn sống độc thân đủ để chứng minh tư tưởng tự do
"rất hiện sinh" trong sáng tác của ông ta!
2.
J. Tran
không nhất quán lắm.
Khuyên độc giả : "đừng quá tin vào (những tuyên bố của NHT). Muốn biết
về
NHT, PTH, DTH, là phải đọc thẳng các tác phẩm của họ, đừng đọc các nhà
phê
bình, đừng tin các cuộc phỏng vấn. Ngay cả những cuộc phỏng vấn cứ coi
như là
trung thực, chúng cũng chỉ noí lên rất ít về con người nhà văn như một
kẻ sáng
tạo", nhưng chính J. Tran lại tỏ ra vô cùng quan tâm đến những gì các
nhà
văn nói ngoài "tác phẩm", bắng cách trích dẫn Sartre (cầu xin thế
giới), Saint-John Perse (Diễn văn Nobel), Naipaul (Diễn văn Nobel),
Pessoa (nói
về sự nổi tiếng), Calvino (noí về giấc mơ biến thành người vô hình),
Kundera
(nói về Kafka), Pouchkine (bực bội về thói tò mò của thiên hạ). Riêng
lời tuyên
bố của Pouchkine, một chú thích của J. Tran cho biết nó đã được trích
trong
"Protée và những tiểu luận khác" của Simon Leys, rồi Simon Leys lại
trích từ cuốn "Chuyện trò với nhà thơ Brodsky", rồi "nhà thơ
Nga" (Pouchkine hay Brodsky?) lại "chỉ trích những kẻ tò mò bới móc
đời tư của Byron". Hơn nữa, rất nhiều câu trích của J. Tran không có
xuất
xứ, thậm chí lại được chua "đại khái vậy". Người ta có quyền hỏi có
phải tác giả đã nói như thế không hay J. Tran đã "lăm le" gán cho họ?
Tóm lại, khẳng định chỉ nên "tin" nhà văn qua "tác phẩm" ,
nhưng J. Tran lại lập luận dựa vào chính các "diễn văn", "tiểu
luận", "chuyện trò", "cầu xin", "bực bội",
hay "chỉ trích" của các nhà văn, những cái mà J. Tran gọi là "đồ
làm xàm". Kêu gọi "đừng đọc các nhà phê bình", nhưng chính J.
Tran lại trích nhận định của Amoz Oz về Kafka, nhận xét của Guido
Almansi về G.
Steiner. Thế độc giả có nên tin vào những ý kiến về Nguyễn Huy Thiệp,
Phạm Thị
Hoài, Dương Thu Hương của chính J. Tran không? Nói rộng ra, J. Tran mất
công
viết bài này để làm gì? Có ẽ J. Tran nên thông báo ngay: "Đừng nên đọc
bài
của tôi, đừng tin những lời tôi nói. Hãy đọc thẳng NHT, PTH, DTH,
Kafka,
Pouchkine, Byron, Sartre, vân vân"? Và J. Tran có hàm ý gì khi gọi NHT,
PTH, DTH là "ba nhà văn miền bắc"?
3.
Tại sao người ta lại chỉ được
tin vào diễn văn Nobel của các nhà văn mà không được tin vào những phát
biểu
của họ trước công chúng? Vì ban giám khảo giải Nobel đáng được tôn
trọng hơn
các độc giả bình thường?
4.
Ai cũng
biết rằng nhà văn
không chỉ tồn tại qua tác phẩm. Khi viết, rồi phát hành tác phẩm của
mình, nhà
văn khẳng định tầm quan trọng của công chúng. Nếu không, tại sao Nguyễn
Huy
Thiệp phải nhiều lần sang tận Paris
để gặp độc giả "yêu quí", mà ông chỉ lo "không làm vừa
lòng"? Nếu không tại sao Nguyễn Huy Thiệp phải mở lòng mình ra trước
đám
đông mà tâm sự về nghề viết văn: "Tôi xin nhắc lại, nghề văn là một
nghề
thổ tả! Để viết chân thực anh phải dày vò, anh phải đớn đau. Cả tình
yêu của người
đàn bà, lẫn tiếng tăm, tiền bạc cũng không thể an ủi anh được, chẳng
như hồi
mới viết tôi cứ ngây thơ tưởng vậy. Nhưng đó là số phận của tôi"? (b).
Nếu
không tại sao Nguyễn Huy Thiệp lại phải "trà dư tửu hậu" với các nhà
báo, chịu những câu hỏi như "đâm" của họ trong nhiều tiếng đồng hồ
giữa chốn thanh thiên bạch nhật?
Paris, 8/1/2003.
@ 2003
Talawas.
Chú
thích của tác giả Đoàn
Cầm Thi:
(a).
Trừ khi chính tác giả
lại cho nhân vật mang tên mình (trong Nỗi buồn chiến tranh, nhân vật nữ
tên
Phương, tên thật của Bảo Ninh), hay nhiều nét tiểu sử bản thân (trong
Những
người muôn năm cũ, nhân vật nhà văn Thiêm, xuất thân giáo viên miền
xuôi lên
miền núi dậy học như Nguyễn Huy Thiệp). Trong trường hợp này, người ta
có thể
bình các chi tiết "đời tư" đó.
(b).
Xem Thụy Khê, "Về
những lời tuyên bố của Nguyễn Huy Thiệp tại Paris", Talawas 12/2002.
4. Đáp
lời Đoàn Cầm Thi
Cảm ơn
tác giả Đoàn Cầm Thi
đã đọc bài viết "Mỗi trường hợp mỗi khác". Sau đây, xin trả lời một
số vấn đề được nêu.
-Tôi
vẫn giữ nguyên quan
niệm, phải đọc thẳng tác phẩm, nếu muốn biết rõ một tác giả. Nhưng bỏ
cụm từ
"ba đồ làm xàm", và thay bằng "những thông tin bên ngoài tác
phẩm", thí dụ những chi tiết mà tôi lấy từ những bài viết mà tôi trích
dẫn, không phải từ chính tác phẩm, kể luôn cả diễn văn Nobel, (và lẽ
tất nhiên,
kể cả bài viết của tôi, về ba nhà văn miền bắc). Chúng đều được coi là
"công", nhưng không "chính thức" so với tác phẩm, với cái
tên tác giả ở ngoài bìa. Còn "tư", là đúng như Đoàn Cầm Thi nhận xét,
khi nhắc lại đoạn tôi nhắc tới Kundera, và Pouchkine. (Câu văn của tôi
không rõ
ràng, vì có tới hai nhà thơ được nhắc tới ở đây, là Brodsky và
Pouchkine).
Những chi tiết được nhắc tới trong bài đều ghi xuất xứ, thường là từ
những bài
viết đã xuất hiện trên trang báo VHNT trên lưới do Phạm Chi Lan chủ
biên, và
trang Tin Văn do Nguyễn Quốc Trụ phụ trách, [địa chỉ trên lưới, trước
đây
saomai.org, bây giờ demthu.lonestar.org], trừ hai câu của Calvino
(writers lose
a lot when they are seen in the flesh: nhà văn mất mát rất nhiều khi
chường mặt
ra trước công chúng, và câu «What we ask.... »), tôi lấy trên lưới,
nhưng lại
quên không copy/paste/save tên tác giả bài báo, và tên tờ báo.
Bản
thân tôi rất thích đọc
những chi tiết bên ngoài tác phẩm, và đi tìm tác phẩm, tác giả mà mình
thích,
hoặc quan tâm, sau đó, để tự mình có những nhận xét của riêng mình, về
tác giả
và tác phẩm, đoạn văn "đừng tin những nhà phê bình, những cuộc phỏng
vấn..", là được hiểu theo nghĩa như vậy.
-Ba nhà
văn miền bắc. Bài
viết của tôi mở đầu bằng cụm từ "Theo tôi". "Tôi" ở đây, là
Jennifer Tran, một người viết trước 1975, nhưng dưới những bút hiệu
khác, tại
miền nam, nhìn ba nhà văn miền bắc là Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Thị Hoài,
Dương
Thu Hương, qua những tác phẩm của họ mà ít nhiều, có những suy tư của
riêng họ,
về cuộc chiến vừa qua.
Thế nào
là "tư" thế
nào là "công", đây đúng là một đề tài thú vị. Trong một kỳ tới,
Jennifer Tran tôi sẽ bàn tiếp, về vấn nạn, có nên "làm thịt" cả
[những chi tiết] "tư" lẫn "công", và nếu cần, "làm thịt"
luôn tác giả, chỉ giữ lại tác phẩm, theo nghĩa bản văn, gọi hứng từ bài
viết
"Cái Chết Của Tác Giả", của Roland Barthes.
Jennifer
Tran
Đầu
Xuân đọc Tạp Ghi
Người
khai sinh ra mục Tạp
Ghi trên nhật báo Tiền Tuyến ngày nào, sau những năm tháng dài cải tạo,
trở về
đời, và trở ra hải ngoại đã cho ra mắt độc giả hai tập tạp ghi, chỉ là
những
bài viết sau này, khi mục tạp ghi do ông khai sáng đã trở thành "lịch
sử", bởi vì làm sao mà độc giả "lại" còn có thể "lại"
được thưởng thức, chỉ một bài trước đó?
Tôi
viết "trở ra",
là bởi vì, trước 75 ông đã từng ra "ngoài này" nhiều lần, và đã từng
viết về nỗi, đêm nằm kế bên một bãi biển, nhớ phở, ".... Trong những
đêm
chập chờn mất ngủ, hồn thiêng của thành phố thức giấc ở trong tôi, tôi
cứ
tưởng, những tiếng sóng vỗ vào bờ bên ngoài kia, là những tiếng réo
gọi: Phở,
Phở!" (mô phỏng một câu văn trong Lần Cuối Sài Gòn của Nguyễn Quốc Trụ:
"Trong những đêm chập chờn mất ngủ, hồn thiêng thành phố thức giấc ở
trong
tôi, tôi tưởng hồn ma của chính mình đang lang thang trên những nẻo
đường xưa
cũ, sống lại cái phần đời đã chết theo cùng với Sài Gòn, bởi cái phần
đời đó
mới đáng kể.").
Trong
nỗi hoài nhớ đó, chúng
ta có thể coi đây, vẫn chỉ là những "nhớ phở" ngày nào của ông, nhưng
lần này, "dậy" lên cùng với phở, là cái mùi "tâm linh" như
ông diễn tả, ngay ở những trang mở đầu của "Tuyển tập Tạp ghi", khi
trích dẫn Nguyên Phong: "Các cổ thư Đông Phương đã vạch ra một cuộc
sống ở
cõi trần như sau: 25 năm đầu để học hỏi, 25 năm sau để lo gia đình...
25 năm
sau nữa phải từ bỏ việc đời để lo cho tâm linh." (Hành Trình Về Phương
Đông).
Chúng
ta tự hỏi, nếu không có
những tháng ngày cải tạo, liệu ông có tới được cái trạng thái tâm linh
đó
không, hay nói như Võ Phiến: "Các hồi ký lao tù khác thường chung một
vẻ,
một hướng. Bè Bạn Gần Xa biệt ra một hướng riêng. Các hồi ký khác nói
về cái
xấu, cái khổ, cái tàn khốc dã man. Bè Bạn Gần Xa nói về cái tốt, cái
cao quí
trong tù. Các hồi ký khác đọc thấy đau đớn uất hận. Bè Bạn Gần Xa thấy
tin
tưởng, xúc động, hãnh diện về con người – thấy sướng...".
Sự
thực, không phải không có
dấu vết của cái ác, ở trong những bài tạp ghi, về những ngày tháng đó.
Cái tốt
ở trong, chỉ là tốt, khi quanh nó, cái ác luôn luôn rình mò, và giọng
tâm linh
của tạp ghi, không phải dễ gì ai cũng có, vào lúc cuối đời. Nên nhớ,
Phan Lạc
Phúc là người miền bắc. Gia đình ông, bạn bè ông, có người ở bên này, ở
bên
kia, như những trang đầu viết về thời thơ ấu cho thấy. Nếu ông viết về
cái ác ở
trong tù bằng cái giọng không thể nào gây tác động ác, là bởi vì ông
biết rất
rõ, không thể có một cách viết khác, đối với những con người như ông.
Trong
lần về Hà Nội, cá nhân
người viết có hân hạnh gặp, quen, và quen thân, với một người thuộc
hàng con
cháu của ông. Nghe "người ấy" nói bằng một giọng bùi ngùi, "Em
phải gọi ông ấy bằng ông", tôi lại thấy giọng của cô, ở trong những
dòng
tạp ghi của Phan Lạc Phúc.
Viết
tới đây, tình cờ giở qua
số báo Điểm Sách Nữu Ước vừa mới nhận được, tôi thấy có bài viết của nữ
văn sĩ
Mỹ gốc Đại Hàn, Suki Kim, viết về chuyến trở về của bà, vào ngày 16
tháng Hai,
năm 2002:"... thật là một tình trạng kỳ cục, đối với một người viết
tiểu
thuyết, đến từ East Village thuộc Nữu Ước, một kẻ chẳng phải nhà hoạt
động nhân
quyền, hay diễn viên. Tôi sinh ra là Đại Hàn, và sau đó, là người Mỹ di
dân từ
khi mười ba tuổi. Cái phần Mẽo ở trong tôi chối đây đẩy xứ sở này, chốn
đèo heo
hút gió, đứa con hoang của chiến tranh lạnh. Nhưng tôi thường xuyên bị
ám ảnh,
bởi cơn đói của nó, trên màn hình TV vào mỗi buổi chiều. Khi bạn bè hỏi
tôi,
liệu có khi nào, hai phần Đại Hàn sẽ hợp làm một, tôi không biết làm
sao trả
lời. Tôi biết nhiều như họ, và cũng ít như họ. Nhưng có một điều làm
tôi lẻ loi
ra, giữa đám bè bạn của mình, đó là, tôi chắc chắn một điều, cho dù
miền đèo
heo hút gió đó - tôi muốn nói Bắc Hàn - tà ma ác quỉ tới mức nào, tôi
cũng
chẳng bao giờ thù ghét nó." ("... I am certain, no matter how evil North Korea
is
supposed to be, that I could never hate it". Suki Kim: A Visit to North Korea,
NYRB, số đề ngày 13 tháng Hai, 2003)
(còn
tiếp)
Jennifer
Tran
Ranh
giới"tư" và
"công" trong thế giới xã hội chủ nghĩa.
Thiên
la (chòi cao lính gác),
địa võng (hàng rào kẽm gai trùng trùng điệp điệp), chó săn người từng
bầy, từng
bầy.. và tù nhân bị chuyên chở như xúc vật... Khi những hình ảnh về
trại cải
tại Xô viết lần đầu tiên ra mắt khán thính giả phương Tây, và được
trình chiếu
trên TV ở Pháp, nhà nước Liên xô đã lắc đầu bai bải, không phải đồ zin,
đồ xịn,
mà là đồ dởm, "ngụy tạo". Sau đó, khi bắt buộc phải thừa nhận, họ
"bèn" biện minh, làm gì có tù chính trị ở trong đám đó. Và thế là
khán thính giả đài truyền hình Pháp "bèn" thở phào, "ồ, hoá ra
chỉ là những tên phạm tội thông thường, mấy tù hình sự!"
Trong
cuộc phỏng vấn,
"Tội phạm tại Liên Xô nhìn theo quan điểm chính trị", do tờ Partisan
Review thực hiện (1971), khi được hỏi, phản ứng của ông trước sự kiện
trên, triết
gia người Pháp, Michel Foucault đã nhớ lại một câu trả lời của nhà nước
Xô
viết, vào thời kỳ đó, một câu trả lời "đầy ấn tượng". Họ bảo, rằng
trại tù sờ sờ ra đấy, ngay giữa trái tim thành phố (the very existence
of the
camp... in the middle of a city), điều này chứng tỏ chẳng có gì gây sốc
ở đây.
Chuyện đâu có gì mà ầm ĩ! Như thể, sự hiện diện của trại cải tạo, chẳng
cần
giấu diếm, chẳng cần ngụy trang, ở ngay trung tâm một thành phố, là một
chứng
cớ hùng hồn, rằng, "tụi này" đâu cần xin lỗi (excuse) "nhân
loại"? Như thể, với cư dân thành phố Riga,
sự kiện - nhà nước chẳng thèm hổ thẹn, chẳng cần che giấu trại tù - là
một
chứng cớ hùng hồn cho phép họ đòi hỏi sự câm lặng ở mọi người, và ở mọi
nơi.
Đây là lô gíc của Cyrano de Bergerac: "Bạn không có quyền chỉ trích cái
mũi của tôi, bởi vì nó nằm ngay ở giữa mặt tôi".
[Theo
Foucault, những người
Đức, đôi khi, lại cảm thấy cần che giấu những trại tù].
Nhưng
Foucault còn bị sốc, vì
câu tuyên bố của nhà nước Xô Viết, "Đấy không phải là những tù nhân
chính trị,
mà là những tù hình sự thông thường". Và để bồi thêm, viên Phó bộ
trưởng
Tư pháp khẳng định, "Đừng bao giờ có ý nghĩ, rằng có người bị bỏ tù vì
quan điểm chính trị, tại xứ sở này."
Foucault
nói, "... [như
vậy, ở nơi đó], với tôi, có vẻ như mọi hành vi chống lại luật pháp, đều
mang
tính chính trị. Trong nhà nước xã hội chủ nghĩa, bất cứ một vi phạm
luật pháp –
trộm cắp chẳng hạn, thứ tội nhẹ nhất – không phải là một tội nhắm vào
một tài
sản tư, mà là tài sản của nhân dân, tức là chống lại xã hội, chống lại
sự sản
xuất của chế độ xã hội chủ nghĩa, và chống lại chính cái thể chế chính
trị đóù.
Tôi [Foucault], sẽ hiểu được điều này, nếu nhà cầm quyền Xô viết nói
rằng,
chẳng còn một người nào là tù nhân không-chính trị, bởi vì tất cả tội
phạm, là
tội chính trị, theo như định nghĩa. Và nếu như vậy, chúng ta phải buộc
tội viên
phó bộ trưởng, không chỉ về chuyện ông ta nói dối (bởi vì ông ta biết
rất rõ,
có tù nhân chính trị ở Xô viết), mà còn phải hỏi ông ta, làm sao mà sau
60 năm
chủ nghĩa xã hội, vậy mà họ vẫn còn bộ luật hình sự dành cho những tội
phạm
không-chính trị?
Một
tháng sau khi TV Pháp
chiếu phim tài liệu về trại tù ở thành phố Riga, tin tức về vụ thả nhà
toán học
Leonid Plyushch làm dư luận tại đây chú ý tới sự kiện, nhà nước Xô viết
tống
những nhận vật ly khai vào nhà thương điên. Foucault đã bầy tỏ những ý
nghĩ của
ông:
"Việc
an trí những người
ly khai vào nhà thương điên cho thấy tính ngược ngạo (paradox: nghịch
lý) quái
dị tại một xứ sở tự coi nó là xã hội chủ nghĩa. Trong trường hợp sát
nhân, hay
mò mẫn con nít, việc truy tìm những cội rễ mang tính tâm lý của hành vi
phạm
pháp, và mọi toan tính nhằm chữa trị cho kẻ phạm tội, là có thể hiểu
được.
Nhưng trong số tất cả những công dân Xô viết, một người ly khai – như
tôi hiểu,
một người không chấp nhận chế độ, ruồng rẫy (reject) nó, hoặc không
hiểu [nổi]
nó – không thể bị, không nên bị coi là bệnh hoạn về tâm thần. Thay vì
vậy, nên
cho người đó có cơ hội để mở to mắt ra mà coi, để làm cho người đó ý
thức thêm
lên về tính... ưu việt của "chế độ ta". Tuy nhiên, [dưới chế độ đó],
hơn ai hết, những người ly khai thường "hơi" bị đưa vào nhà thương
điên. Điều này liệu có nghĩa, rằng một khi kẻ đó [chọn con đường] ly
khai, là
hết thuốc chữa, là "ngu" đến cùng cực ngu rồi! [Nguyên văn: không thể
dùng những từ hợp lý lẽ, để chứng minh cho người đó thấy rằng, ly khai
là không
có cơ sở]. Liệu điều đó có nghĩa: phương tiện độc nhất, theo đó, thực
tại Xô
viết trở thành có thể chấp nhận được, đối với những ai không "khoái"
cái món đó, là, thông qua những phương pháp của kẻ cầm quyền – nghĩa là
qua sự
sử dụng những "mê thảo", chúng sẽ tác động lên hệ thần kinh của những
kẻ đó. [Nếu tôn giáo là thuốc phiện của quần chúng, thì chủ nghiã xã
hội, cũng
rứa!]. Sự ngược ngạo quái dị này làm bật ra một "sự thực": Thực tại Xô
viết chỉ trở nên dễ chịu (pleasant), dưới tác dụng của mê thảo. Và nếu
chỉ có
những thứ thuốc an thần, mê thảo, mê dược mới tỏ ra diệu dụng, như vậy
chứng
tỏ, có một nguyên nhân thực sự, về nỗi lo lắng của đảng: Những nhà lãnh
đạo Xô
viết chẳng đã từng vờ đi tính ưu việt của đảng ta, mà chỉ còn lo làm
sao cho
quần chúng trở nên ngoan ngoãn dễ bảo? Hệ thống trừng phạt ở Xô viết
cho thấy
một điều: chính nhà nuớc chủ nghĩa xã hội là một sỉ nhục, đối với những
ai đã
từng tin vào nó. Chính sự hiện hữu của một chế độ như thế là một sỉ
nhục tất cả
những gì được coi là cơ bản của một phương án xã hội chủ nghĩa."
Nhật ký
trong tù của một tử
tội.
Trong
bài đọc vào cuối tháng
Giêng năm 1979, nhân dịp kỷ niệm sinh nhật lần thứ 40 của Edouard
Kouznetsov,
một người bị kết án tử hình bởi nhà nước Xô viết, nhà phê bình văn học
người
Pháp, Marthe Robert đã nhắc tới một nhận xét, trong Nhật ký của một tử
tội
(Journal d’un comdamné à mort), của Kouznetsov, theo đó, những người
phạm khinh
tội thường không cảm thấy trại tù khác với đời thường. Và nếu họ viết –
một
điều chẳng bao giờ họ nghĩ tới nếu đang tự do ở ngoài đời - nhằm tố cáo
thế
giới trại cải tạo, thì thường là để đưa ra những giải thích có tính
cách cá
nhân, như những quan sát viên, những chứng nhân có đặc quyền, ở trên
cao ngó
xuống mớ hỗn tạp không thể có họ ở trong, hoặc đưa một kinh nghiệm chỉ
có họ
mới có thể có được. Kouznetsov không thuộc vào loại đó. Bởi vì ông đã
nằm ấp 7
năm trước khi được ra tòa, và nhận thêm 14 niên nữa. Đối với ông, tù là
nhà,
bởi vì, như mọi tù cải tạo, ông chẳng bao giờ biết ngày ra, và liệu có
cái ngày
"ấy" không, tức cái ngày được ban quản giáo nhận xét, "học tập
tốt, lao động tốt". Nhưng đặc biệt tù là nhà đối với ông, ở điểm này:
tù
làm ông nhận ra một điều, dưới dạng cơ bản nhất, chính xác nhất, và dễ
nhận ra
nhất của nó: điều làm đau con người khi sống dưới mọi xã hội mang tính
công an
trị, nghĩa là mọi xã hội công an hóa (dans toute société policiée).
Thành thử
những gì ông viết ra, trước hết và trên hết, là những chứng cớ về những
trại tù
ở xứ sở của ông, và được nhân rộng lên, ở trong nhiều xứ sở khác.
Theo
ông, một chứng nhân như
vậy, sẽ chẳng có một tí giá trị, nếu người đó cứ nghĩ rằng cái đầu của
mình
trắng nõn, tay lúc nào cũng khư khư cầm bông hồng, khi vào tù, thí dụ
vậy. Hoặc
vẫn còn cố giữ dịt, một tí ti, cái gọi là tín ngưỡng về quyền lực (la
religion
du pouvoir), ở trong đầu, theo kiểu một kẻ ở trên ngó xuống, như ở trên
đã nói.
Ông viết nhật ký, là tự ban cho mình một phương tiện chiến đấu, ở ngay
trong
mình, và với bên ngoài, chống lại sự lẫn lộn (confusion) giữa [điều
được coi
là] tâm linh và nhất thời, giữa chính trị, và tâm lý, hay là, mượn một
công
thức cay chua của Kafka trong Toà Lâu Đài – lẽ tất nhiên là ông chưa
từng đọc
tác phẩm này – chống lại sự lẫn lộn giữa "tư" (privé) và
"công" (administratif), vốn luôn luôn ở bất cứ nơi đâu, là cội nguồn
của chuyên chế, bạo lực, và một khi cả xã hội bị không chế, nó trở
thành chết
chóc.
Ông tố
cáo, không chỉ sự coi
công lý như pha, lạm dụng quyền lực, những hành động tàn nhẫn mà ông
vừa là
chứng nhân vừa là nạn nhân, nhưng luôn cả những đồng lõa, toa rập âm u
tăm tối,
mà cái gọi là quyền lực toàn trị đã biết cách sử dụng, làm sao đụng tới
tận cõi
sâu đen thăm thẳm, ở trong mỗi con người, trong cuộc sống rất ư riêng
tư, thầm
kín của họ. Điều ông căm hận nhất, ở nơi ông, và ở nơi người khác, là
một tí
dung tha, cho cái gọi là ý thức hệ. Nhà phê bình Marthe Robert cho
rằng, trong
số những nhà văn Xô viết mà người ta xếp vào nhóm "ly khai", ông là
thứ ly khai uyên nguyên nhất, thuộc loại "ròng".
Trong
cõi hoàn toàn cách biệt
thế giới, từng tí từng tí, ông tháo gỡ từng mẩu này, tới mẩu khác, cái
gọi là
con người cá nhân mà Nhà nước Xô viết đã biến ông trở thành như vậy.
Bởi vì,
hãy nhớ một điều, ông sinh năm 1939, tức ông là cái thành phẩm hoàn
toàn do nhà
nước cấu tạo ra, theo phương pháp "một trăm năm trồng người", qua đó,
phải làm sao cho không còn một kẽ hở, giữa tư và công, khiến không một
cái gì
gọi là khác thường có thể có cơ hội chui vô.
Kẻ thù
ở ngay trong ta.
Bị trấn
lột tất cả, bị cách
ly thế giới, cô đơn còm cõi tuy chung quanh là cả một khối hỗn tạp,
huyên náo
tức cuộc sống trong trại cải tạo, Kouznetsov nhận ra, việc đầu tiên, là
nghi
ngờ ngay chính tuổi trẻ của mình, khi còn là một cây non dễ bị uốn nắn.
Tất cả
những gì ông tin tưởng khi còn trẻ, những hứng khởi lãng mạn, những ham
muốn
ngày nào sẽ trở thành thi sĩ, tất cả, kể cả luôn nhu cầu, lòng yêu mến
công lý,
luôn cả niềm đam mê không thể nào cưỡng lại được của ông là suy tưởng,
triết
lý: tất cả đều trở nên nghi ngờ. Bởi vì ông không còn tin, chúng uyên
nguyên ở
nơi ông, do ông trời ban cho, hay cũng do phương pháp một trăm năm
trồng người
"cấy" vào? Chính từ đó, ông nhận ra sự cần thiết của Nhật Ký: Với nó,
là phương tiện chiến đấu để sống còn. Sống còn như thế nào? Như một con
người
tuyệt đối riêng tư, mình là mình (personne absolument sigulière). Không
phải cá
nhân bị cấy, được trồng (individu faconné). Ông sử dụng Nhật Ký để suy
nghĩ một
mình, không tìm sự nương náu, hoặc ẩn trốn ở hy vọng, niềm tin, luôn cả
ảo
tưởng; cũng chẳng thèm tìm chỗ dựa mang tính ý thức hệ, mà những người
khác đã
làm như vậy, bằng cách tin vào Chúa, vào Phật, và trong trường hợp
không thể,
vì đã lỡ quá tin vào những ông thần đỏ, họ đành tìm về một thứ chủ
nghĩa mác
xít đã được "cải lương, cải thiện" (amélioré). Chính vì vậy, Nhật Ký
có giọng bi quan, đôi khi trở thành cay độc (xi-níc), mà theo
Kouznetsov, nó
giúp ông cuỡng lại (résister), một cách ý thức, sự bất khả hiện hữu
(l’impossibilité d’exister). Chính vì điều này, theo nhà phê bình văn
học người
Pháp, Marthe Robert, khiến ông trở thành một "của hiếm" (nguyên văn:
một giá trị đặc biệt), và ông tự xác nhận, mình là nhà văn, nhờ nó.
Nghĩa là
như một kẻ, trong khi chỉ nói về mình, mà mở ra cả thiên hạ, tức đại
thể (la
généralité).
Nhật Ký
của tên tử tội thuộc
vào "giai cấp lớn" (la grande classe) của những tác phẩm văn học, mà
chỉ tự chúng là đủ để biện minh, cho chỉ một từ: văn học. Tác giả của
nó,
Kouznetsov, một kẻ chẳng ai hay (inconnu), một kẻ lạ, một người bị chôn
sống,
trong những vùng u tối mà chúng ta chẳng làm sao mò tới gần. Nhưng ông
viết một
cuốn sách, cuốn sách độc nhất mà chúng ta được biết tới qua bản dịch,
và nhờ
vậy, chúng ta có cơ hội gần gụi với ông, đến nỗi chúng ta có thể nhận
ra ông,
khi gặp ở ngoài đường phố. Nhờ những ghi chú vội vã, những ghi chú như
của báu
may mắn vớ được, trong mỗi ngày ở trại tù, như giành giật được, từ
những tên
quản giáo, với cái nhìn cú vọ, khốn kiếp (nguyên văn: sa-đích), nhờ vậy
mà ông
nối liền với chúng ta, vượt lên trên mọi ranh giới, từ thiên nhiên cho
tới xã
hội, cho tới thời gian... Nhờ nó, cuốn Nhật Ký, ông đã bẻ gẫy những
cánh cửa
nhà tù, nói theo tính cách đạo đức, ít ra là như vậy. Nói như thế không
có
nghĩa coi nhà tù giống như một thứ tự do còn hơn cả thứ tự do thiệt ở
ngoài
đời. Bởi vì ở trong địa ngục trại cải tạo mà con người này còn phải
trải qua
trong nhiều năm, chính là nhờ văn chương mà anh ta cố níu kéo cuộc
sống, nó cho
phép anh ta sống sót, và nó cho phép anh ta trở thành thật gần gũi,
thật thân
thương, thật sờ sờ trước mắt chúng ta. Tất cả làm chúng ta suy ra điều
này: văn
chương, chính nó, có thể có ngày gục ngã, ròng rã trong những ngày
tháng triền
miên ở nơi trại cải tạo. Và chính nó là cái mà chúng ta cần phải cứu
vớt, còn
hơn cả tác giả của nó.
[Marthe
Robert, trong một ghi
chú, cho biết, sau đó, Kouznetsov đã được trả tự do, qua một vụ trao
đổi tù
nhân giữa Nga và Mỹ. Và như để chứng tỏ sự lo lắng của bà, tức là của
chúng ta
như trên, ông đã tiếp tục viết phần thứ nhì của Nhật Ký của một tử tội].
Jennifer
Tran giới thiệu.