Đúng rồi, số báo
này có bài của Gấu. Bạn quí, thư ký tòa soạn order. Bài đăng lên, bị
thiến mất
mấy chữ, Gấu cằn nhằn, bạn quí sorry, nói, tao mà không thiến mấy dòng
đó, mấy
bà đó đi gặp mày, thiến luôn của quí của mày!
Thời gian này, Gấu có báo riêng. Tờ Tập San Văn Chương. Nguyễn
Tường
Giang bác sĩ, ông chủ lo tiền bạc, quản lý báo, nghe, bực quá, ra lệnh
post lại
trên báo nhà, nguyên con.
Gấu vốn tính cả nể, “chẳng dám đụng ai”, bèn nói, thôi, bỏ đi.
Cũng rét chứ bộ.
Còn nhớ một ý, hách lắm, nhân Tuý Hồng mới cho ra lò “Tôi nhìn tôi trên
vách”,
đại khái:
Mấy bà viết văn, thì thường là viết tiểu thuyết xã hội, [ý nói, đái
không qua
ngọn cỏ!], và lấy ngay cuộc sống gia đình làm đề tài.
Đàn ông viết truyện, đàn bà viết tự truyện.
Đàn ông đẻ ra nhân vật, mấy bà chẳng cần đẻ, bệ ngay ông chồng của mình
vô.
Mấy ông đi từ cái bếp lên tủ sách [ý nói, ăn uống xong xuôi, bèn viết],
mấy bà
bê mẹ tủ sách xuống bếp, vừa viết văn vừa thổi cơm.
Đang nhặt sạn gạo, bèn lấy mẹ một hột sạn thay cho dấu chấm trên chữ i!
*
Gấu nhớ là, bài viết của Gấu có chôm mấy ý trong một bài viết của
Virginia
Woolf.
Cái hình ảnh, lấy hột gạo/hạt sạn thay cho dấu chấm trên chữ i, là của
Woolf ?
Hẳn thế.
Gấu, sức mấy mà nghĩ ra một hình ảnh, lấy ra từ "tam giác bếp núc",
của Levi-Strauss, đẹp đến như thế! (1)
Bạn có liên tưởng ra, hình ảnh một cái hột… khác, không?
(1) Văn minh nhân loại, theo C.
Lévi-Strauss, chỉ luẩn quẩn quanh xó bếp. Trước
tiên là sống. Cái thuở loài người ăn uống như thú vật. Rồi chín, khi
Prométhée
ăn cắp giùm lửa. Chín là trạng thái trừ khử nước, trong sống. Cộng thêm
nước,
thành rữa, thúi. Đó là ba đỉnh cái kiềng ba chân của C. Lévi- Strauss.
Phiền một nỗi, trong khi nướng, thui... con người bỗng mê "khói", bởi
vậy văn minh nhân loại cũng chỉ là một đường thẳng, đi từ mật ong, tới
tàn
thuốc. Thoạt kỳ thuỷ, ăn mật ong, "hỗn như gấu", tới khi hít khói
thuốc,
là tàn một chu kỳ văn minh.
*
Gấu nhớ ra cái tít của bài viết rồi, "Nhà văn nữ và tiểu thuyết xã
hội."
Được
“lạng lách” [được gợi hứng], từ một bài của Woolf, qua đó, bà cho rằng,
tiểu
thuyết là thứ mạt hạng trong các thể loại văn học, và tiểu thuyết xã
hội là
"mạt hạng của mạt hạng", và nhà văn nữ, do tạng của họ, chỉ hợp với
thứ này!
Hà, hà!
Đúng là "danh bất hư truyền":
Một tên 'sa đích văn nghệ'!
Gấu cũng nhớ ra mấy câu ông bạn quí delete
rồi, đại ý:
Những nhà văn nữ Việt nam đi từ
thành công tới thất bại, biến tiểu
thuyết thành
tự truyện, biến những nhân vật tiểu thuyết thành những người thân trong
gia
đình!
Đi từ thành công tới thất bại!
Đểu thật!
Nhưng, so với cái tít cuốn tiểu
thuyết của Tuý Hồng, thì cũng chẳng
thấm vào
đâu.
Như muối bỏ bể!
*
TTT rất quí Tuý Hồng, ông rất phục, đúng hơn, cái tài sử dụng chữ Mít
của Tuý
Hồng. Ông có nói điều này với Gấu, trong một lần ngồi Quán Chùa, nhắc
tới Thanh
Nam, và những ngày làm tờ Nghệ Thuật.
“Tôi nhìn tôi trên vách” quá
tuyệt.
Chắc là cái tít bật ra khi nhìn bản mặt ông chồng, thấy chán như cơm
nếp nát,
hẳn thế?
Gấu gặp Tuý Hồng, độc nhất một
lần, khi
còn ở building Cửu Long [?], sau khi ông bê bà về đây ít lâu.
Khi ông còn độc thân, có ghé vài lần, có lần xách theo ông anh vợ hụt
[ông anh
BHD] cùng chai Remy, của một anh lính Mẽo già, mua cho một cô nữ điện
thoại
viên ở trên Đài, từ PX của Mẽo. Anh già này mua nhiều thứ lắm, toàn Gấu
được
hưởng, như Pall Mall, Remy.
Cô nữ điện thoại viên mà anh lính già mê, Gấu cũng mê!
Ông trưởng đài lại càng mê. Hai người bồ bịch với nhau, chẳng ai biết,
chỉ đến
khi ông trưởng đài bị mìn VC cùng với Gấu, tại nhà hàng nổi Mỹ Cảnh, cô
thương
quá, sợ ông chết, bật khóc nức nở, thế là bể chuyện.
Ui chao chuyện về em này cũng tuyệt lắm. Bữa nào rảnh kể tiếp. Gấu gọi
em là Dì
Tám, bởi vì mê cháu của bà, là cái cô Mai, trong
Những
ngày ở Sài Gòn
Mai, Mai, để anh kể cho em nghe về một thành phố mà anh vừa biết yêu nó
thì
phải rời bỏ, một quãng đời của anh, bây giờ nhớ lại thấy đâu đó trong
quá khứ
những trái sấu vàng vương vãi, tiếng lá vàng xào xạc, tiếng còi mười
giờ chạy
dọc theo con phố Tràng Tiền.
Mai, Mai… để anh kể cho em nghe
về một
thành phố thỉnh thoảng buổi sáng có sương mù…
Mai thôi làm việc. Khi chúng
tôi chia tay
nhau tại cầu thang, trong khi chờ thang máy, đột nhiên nàng nói: "Tôi
sợ,
tôi sợ lắm", nàng nói câu đó bằng tiếng Pháp. Tôi mở cửa thang máy cho
nàng
và bỗng chợt nhớ câu tôi hỏi vị bác sĩ người Pháp chữa trị cho tôi, khi
còn nằm
trong nhà thương Grall:
Như vậy là chiến tranh đã chấm dứt đối với tôi? (Est-ce que la guerre
est finie
pour moi?).
*
Năm nhà văn nữ, mỗi bà có một, hoặc hai thương hiệu. Thuỵ Vũ, “lao và
lửa”,
Trùng Dương, ‘mưa không ướt đất’, ‘em lên anh nhé’, Tuý Hồng, ‘vết
thương dậy
thì’, Nguyễn Thị Hoàng, ‘vòng tay học trò’. Ngoài ra, còn Nhã Ca, Trần
thị NGH,
Lệ Hằng, Ngọc Minh, nhiều lắm.
Trong Văn Học Tổng Quan Võ Phiến giải thích hiện tượng âm tính của cõi
văn Mít
Miền Nam, giọng văn trước, ‘ồm ồm’, sau, ‘eo eó’, là do đàn ông đi lính
hết!
Nhảm thế đấy.
Trong cuộc trò chuyện giữa
Volkov và
Brodsky, khi được hỏi, tại sao cả trăm năm, từ Karolina Pavlov tới Mira
Lokhvitskaya, đàn bà chỉ đứng khép nép bên chiếu thơ, thế rồi, bất
thình lình,
cùng một lúc, chúng ta có hai tài năng khổng lồ, là Tsvetaeva và
Akhmatova,
đứng ngang hàng với những nhà thơ khổng lồ trên thế giới, Brodsky cho
rằng, vấn
đề này không liên quan tới thời gian. Nhưng, có thể, chính là vấn
đề thời
gian [Then, again, maybe it has].
Vấn đề theo tôi [Brodsky], là, đàn bà rất mẫn cảm với trà đạp đạo đức,
với vô
đạo đức, về mặt tâm lý của như về mặt tinh thần. Và vô đạo đức thì phổ
cập,
tràn lan, thế kỷ khốn kiếp của chúng ta chẳng hề thiếu!
Thành thử, sự nổi lên của các nhà văn nữ Miền Nam vào thời kỳ đó, không
phải là
do đàn ông đi lính hết, các bà tha hồ múa may quay cuồng, mà chính là
vì sự
hung bạo, tàn khốc của cuộc chiến, và nói quá đi một chút, có thể các
bà đã
ngửi ra cái mùi dã man từ những trại cải tạo sắp tới, cũng nên!
*
Cái đoạn Gấu chôm
Woolf, là ở
trong bài viết Phụ nữ và Giả tưởng.
Chiều một mình xuống phố, vớ
được
nó, và bèn nhớ Sài Gòn đến điên lên.
Sài Gòn có Woolf, có BHD,
có,
có, có….
Fiction
was, as fiction still
is, the easiest thing for a woman to write. Nor is it difficult to find
the
reason. A novel is the least concentrated form of art. A novel can be
taken up
or put down more easily than a play or a poem. George Eliot left her
work to
nurse her father. Charlotte Bronte put down her pen to pick the eyes
out of the
potatoes. And living as she did in the common sitting-room, surrounded
by
people, a woman was trained to use her mind in observation and upon the
analysis of character. She was trained to be a novelist and not to be a
poet.
Virginia Woolf: Women and
fiction [Phụ nữ và giả tưởng]
Từ xửa từ xưa, giả tưởng vốn
là điều dễ dàng để mà viết ra đối với đờn bà. Giải thích điều này, thì
cũng đâu
khó! Tiểu thuyết là một thể loại nghệ thuật không đòi hỏi chú tâm cao
độ. Mở nó
ra, viết vài hàng, rồi đóng nó lại, tí nữa viết tiếp, chuyện đó dễ ợt,
so với
viết kịch hay làm thơ. George Eliot ngưng viết để săn sóc cha già.
Charlotte
Bronte buông cây viết để lấy mắt khóm, mắt khoai tây. Tôi nhìn tôi trên
vách là
tôi quá chán theo dõi đám bà con họ hàng con cái xúm xít nơi phòng
khách, nơi bà
ăn: Đàn bà được huấn luyện ở trong một môi trường như vậy để quan sát,
và nghiên
cứu và sử dụng chúng vào việc tạo ra nhân vật. Họ được huấn luyện để
trở thành
tiểu thuyết gia, không phải thi sĩ.
Đoạn
này, viết trên Da Mầu, không dám post trên Tin Văn, vì sợ hai bà ngoại
của Tin Văn bực mình!
Bây giờ mới dám bệ về!
@ Lam Truong Phong:
Nhận
xét của TPG: Gái Huế chỉ nên là người tình chứ đừng nên bê về làm
vợ.
Ông
bị tấn công tơi bời về vụ này, nhưng việc NPBS bênh vợ, liên quan
tới cuốn
Vòng tay học trò, quá nổi đình nổi đám khi vừa mới ra lò, và bị giới mô
phạm
đạo đức nặng nề chỉ trích, trong có cả Hiếu Chân.
V/v
TPG bị cho thôi việc, là hoàn toàn do lỗi ở TPG. Như ĐT có lần
viết, trên
Da Mầu, tuy TPG nhũn nhặn tự coi chỉ là một ‘salarié’ [một người làm
công,
tháng tháng lãnh lương], nhưng ông NDV đâu có biết gì về văn chương, và
sự kiện
tờ báo thành công, nên TPG coi mình là đại công thần, đòi hỏi hơi bị
quá, hẳn
thế, nên ông NDV, tuy rất cần TPG mà đành phải bye bye.
Chuyện
bài của NQT bị NXH cắt, là cũng đúng thôi. NXH tránh đụng chạm,
ảnh
hưởng tới tờ Văn.
@
PN: Cái bìa không có tên NQT, có thể, vì ông bạn quí cũng không muốn
show up
thằng bạn của ông, hoặc là bài viết nói trên, đăng trong một số Văn
khác.
Bài
viết về TTT, tôi đã có, nhờ nhà thơ THT post trên net.
Tôi
không hề giữ một bài viết nào có tính điểm sách, phê bình trước
1975.
Phong
kiếm qui ẩn mà. Nhờ THT có bài về TTT. Nhờ Talawas, có bài về
Nguyễn Du.
Tuy
sự thực, nhờ đó là một số báo về TTT, về ND mà Gấu được ăn ké!
Tks
again, anyway.
NQT
Jamais
Virginia Woolf n'est une mais toujours morcelée: à la
fois
nostalgique, déprimée, inquiète, vitale, ironique, féroce, mondaine,
engagée,
solitaire, concentrée, déconcentrée. Elle ne peut vivre qu'instant par
instant.
UNE IDENTITÉ MORCELÉE
par Diane de Margerie
“Je persiste à croire que
l'aptitude à recevoir des chocs est ce qui fait de moi un écrivain.”
Virginia Woolf, Instants de
vie
Les
chocs subis par Virginia
Woolf: la tyrannie de son père puritain, Leslie Stephen; les caresses
incestueuses, proches du viol, de ses demi - frères Duckworth, nés du
premier
mariage de sa mère; la mort du jeune frère Thoby, chaste et aimé,
atteint de
typhoïde, puis celle, à la guerre, de son neveu Julian; la mort de sa
mère -
commment ne pas voir à quel point tous ces événements sont à la source
de ses
crises de dépression suicidaire qui n'ont cessé de la fragmenter?
Contrairement
à ce grignotage de l'identité, par le malheur et le temps, subsiste une
intense
nostalgie d'unité impossible à rassasier (sauf dans la mort). Le regard
des
autres influe sur le regard jeté sur soiimême -les personnages de
Virginia
Woolf demeurent ainsi bien souvent insaisissables, comme, pour
elle-même, sa
propre identité. « Suis-je du côté de la vie ou de la mort, de l'homme
ou de la
femme, de la tendresse ou de la férocité? », ne cesse-t-elle de se
demander.