Notes
|
Luận
điệu này, Gấu
nghe hoài,
nghe quen, và cứ nghĩ là đúng, cho tới khi đọc Brodsky, thí dụ Diễn
văn Nobel,
hay đọc Cao Hành Kiện, thí dụ, Tiếng
nói của một cá nhân.
Có
thể ông Nguyên
Ngọc hiểu cái
từ chính trị, khác với hai ông còn lại kia. Hoặc có thể, ông chỉ biết
cái thứ
chính trị, mà nhờ nó, Miền Bắc chiến thắng cuộc chiến.
Bởi vì cái đúng ngày
nào
gây họa cho ngày này. Một khi ông không nhận ra, thì cách dấn thân nào,
cũng
là hỏng cả. Trước đó, vẫn chính thể đó, sau đó, vẫn chính thể đó, thì
làm gì có
chuyện im hơi lặng tiếng. Trước đó, không im hơi lặng tiếng, vì còn mải
hò theo
cái ác, bây giờ, im hơi lặng tiếng, dù sao cũng nhẹ tội hơn.
Tôi thực sự tin là,
chỉ có mỗi
một cách dấn thân, đó là nói đúng về cuộc chiến vừa qua.
Gọi nó là chính trị,
hay văn chương, gì cũng được.
Gấu này thực sự tin là, Miền
Bắc, qua đám VC nằm vùng, ngụy tạo vụ đầu độc tù Phú Lợi, và từ đó
thành lập
MTGP, khiến Mẽo hoảng quá nhẩy vô. Người Mẽo không hề có dã tâm ăn cướp
Miền Nam.
Như hồ sơ
mật sau này được khui ra, mà trước đó, Graham Greene, bằng sự bén nhậy,
đã ngửi
ra, khi trò chuyện với một tay Xịa, và dựa vào đó viết Người Mỹ Trầm
Lặng, người
Mẽo chỉ mong làm sao kiếm ra được một thằng Mít hoàn toàn Mít, chỉ vì
Mít, một
anh Mít quốc gia thứ thiệt, đếch theo Pháp, đếch theo VC, và qua anh
này, thành
lập Lực Lượng Thứ Ba, để ngăn chặn sự bành trướng của CS. Người mà
Mẽo kiếm
ra được, vào thời điểm đó, là tướng TMT, như Greene viết, và rất không
ưa ông tướng
này. Theo Greene, tướng TMT là người gây ra vụ nổ tại đường Catinat,
một trong chuỗi biến cố, trong có vụ đầu độc tù Phú Lợi, đưa đến
cuộc chiến.
Thành thử
thảm họa chiến
tranh, thảm họa Yankee mũi lõ giầy xéo Miền Nam,
thảm họa chất độc mầu da cam… một
cách nào đó, là do VC gây nên, khi dụ Mẽo vô.
Chỉ tới khi cuộc chiến chấm
dứt,
thì thảm họa Yankee mũi tẹt mới bộc lộ ra.
Cái đúng ngày nào [cuộc
chiến thần
thánh] gây họa ngày này, là vậy. Nói rõ hơn, Miền Bắc đã nói dối về ý
nghĩa cuộc
chiến. Khi lời nói dối bộc lộ ra, hậu quả khủng khiếp như hiện nay, và
theo Gấu,
vô phương cứu chữa, cách dấn thân nào thì cũng vứt đi, chỉ trừ ra, dám
nhìn thẳng
vào sự thực.
Nhưng muốn nói đúng về cuộc
chiến, thì trước hết, cũng phải làm một cú tự vấn, như Nguyễn Khải, đi
tìm cái tôi đếch có, Tô Hải, tớ là thằng hèn... ấy
là bởi vì anh nào cũng có tí "gì gì" đó, hoặc hào quang kháng chiến
Chống
Pháp, Chống Mỹ Cứu Nước… với Nguyên Ngọc, thì qua anh hùng Núp, hoặc tí
chiến lợi phẩm, có cái nhà ở Miền Nam, có cái xế nhờ Miền Nam, có tí Cù
Lao Tràm
ở Bạc Liêu… thí dụ, thành ra cái vụ nói đúng này hơi bị khó!
Có thể
bạn cho là quái đản, nhưng,
trở lại Đất Bắc, Gấu nhận ra, những bạn văn đích thực của Gấu, thì đều
nhà văn
VC cả!
Thế là Gấu lại bồi hồi nhớ đến cái lần bỏ chạy Hà Nội, và một anh bạn
nhỏ tuổi,
học cùng lớp tại trường Nguyễn Trãi, khóc đến sưng cả mắt, bắt bà mẹ
cho người
xuống Hải Phòng kêu về.
[Xin đọc Blog War]
Gấu & TTH
& NN @ Café Rendez-Vous, Hanoi, cc 2001
Những con phố
sau của Hà Nội
Nhà
trại thui thủi, chẳng cần
Gấu
Và con chó già của Gấu thì
lùi lũi chuồn ra khỏi cửa
Chúa biểu Gấu, thôi, hãy về
chết ở trong những con phố sau.
Và Gấu tôi không có thể về
nhà được nữa.
Gấu thì
yêu đến khốn khổ khốn
nạn cái thành phố quá chớn này.
Nó thì mới dơ dáy, bệ rạc làm
sao.
Và làm Gấu nhớ đến những câu
chuyện cổ tích ru giấc ngủ ngày nào
Và những âm thanh của con phố
làm tim Gấu đau nhói.
Quá nửa
đêm, Gấu đi ra ngoài
kiếm một cái gì đó cho đỡ khổ
Và cái mà Gấu kiếm đó, là
danh vọng.
Thế là Gấu đi đến một quán
rượu ở những con phố sau.
Nơi ai cũng biết tên Gấu.
Ồn, dơ,
say, và, xỉn.
Nhưng chẳng ai độc ẩm ở đó.
Ở những con phố sau của Hà
Nội.
Mấy tay bồi riệu mua cuốc lủi
cho Gấu,
Mấy chị em ta khóc ròng khi
nghe thơ của Gấu
Tim Gấu
đập, mỗi lúc một
nhanh thêm
Và Gấu nói với tên say gần
bên cửa –
“Ta thì cũng như mi thôi, đời
ta là một thảm họa
Và ta không thể trở về nhà
được nữa.”
Nhà
trại thui thủi, chẳng cần
Gấu, cũng thui thủi
Và con chó già của Gấu thì
lùi lũi chuồn ra khỏi cửa
Chúa biểu Gấu, thôi, hãy về
chết ở trong những con phố sau.
Và Gấu không có thể về nhà
được nữa.
THE
BACK STREETS OF MOSCOW
Dai Sijie, Tháng Hai năm
ngoái, 2008, tại Paris,
nơi ông hiện đang sống: "TQ hiện nay với tôi là một bí mật."
“Je ne
suis pas un dissident, j'ai même été très déçu par certains d'entre
eux,
tellement attirés par le pouvoir qu'ils me rappelaient les communistes.”
"Tôi không phải là một
nhà ly khai, tôi còn quá chán một số trong họ, những kẻ quá thèm khát
quyền lực
làm tôi nghĩ đến những người Cộng sản."
Một bài
toán hắc búa đang làm Gấu
đau đầu đó là, TQ có hơn một nhà văn thời hậu Mao, trong khi VC không
có lấy
một mống sau Hồ!
Cái gì làm cho nhà văn Mít
chúng ta tịt ngòi, tịt đẻ, cả ở trong lẫn ngoài nước?
Với đám nhà văn VC, thì cái lý
do, theo Gấu, là, anh nào cũng có tí vinh quang chống Pháp, chống Mẽo,
tí bổng
lộc, tí chiến lợi phẩm, và do đó, lương tâm đều có tí sạn.
Chẳng anh nào dám nói thật về
cuộc chiến, thành ra đếch làm sao viết được.
Dấn thân nhà chính trị,
không.
Dấn thân nhà văn, lại càng
không!
Còn đám hải ngoại?
Do dốt, đếch chịu đọc! Đếch
chịu sống!
Tờ Le Magazine Littéraire số
đặc biệt Stefan Zweig, Tháng Năm 2009, có bài Rencontre, của Trần Minh
Huy,
viết về cuộc nói chuyện với Dai Sijie,
nhân cuốn sách mới nhất của ông mới được xuất bản: L'Acrobatie aérienne
de
Confucius, [tạm dịch, Nhào lộn trên không của Khổng Tử, nhà xb
Flammarion,
trong khi tất cả những cuốn trước, nhà Gallimard].
Ông là tác giả cuốn tiểu
thuyết nổi tiếng Balzac và cô thợ
may, trên Tin Văn đã giới thiệu. Ông
này đã
từng sống khá lâu ở Việt Nam,
trước khi qua Tây. Ở Việt Nam
ông quay được hai cuốn phim, do không thể quay được ở TQ.
"Tôi không phải là một
nhà ly khai, tôi còn quá chán một số trong họ, những kẻ quá thèm khát
quyền lực
làm tôi nghĩ đến những người Cộng sản." Ông nói.
Gấu sợ rằng, nhà văn NV rớt vào cas này! Ông ta đã từng làm lớn, nghe
nói, và sau này, chắc là không ăn ý với Đảng, vì một lý do nào đó, bị
tống ra khỏi luồng chính, và trở thành nhà ly khai, trên trán, Đảng hay
ông tự đóng, cái dấu "Tự Do"?
Ông này, đã từng đóng góp bài vở ngay từ đầu cho diễn đàn Hậu Vệ, nhưng
chỉ đến bây giờ mới được thổi, nào chuyên đề nào lạc đề... Lý do, có
thể liên quan tới cái vụ, hết về nước được nữa, của nhà phê bình, chăng?
*
Có thể có độc giả phán, thằng
cha Gấu này khùng rồi. Tí vinh quang chống thực dân cũ thực dân mới tại
sao lại
khiến nhà văn VC tịt ngòi?
Đúng như thế đấy, nếu nhìn dưới
Cái Độc Cái Ác Bắt Kít. Nếu chiếu từ hiện tại thê thảm của đất nước.
Liệu có xứng
đáng hay không, khi lao vào hai cuộc chiến? Những mất mát lớn lao của
dân Mít,
chỉ có thể biện minh bằng một cái nhà to lớn gấp 10 lần so với trước,
theo như
lời dặn của Bác Hồ. Một khi không có, thì phải xét lại tất cả, tìm cho
ra tại sao. Cứ ôm riết lấy Lò Thiêu, là ra, Grass đã chẳng từng phán?
Trong cứ ôm riết lấy đó, có vụ ông tự thú, đã từng đăng ký vào Thành
Đoàn Nazi!
Chứng cớ hiển nhiên, nhãn tiền, là trường hợp nhạc sĩ Văn Cao: ông tịt
ngòi sau khi được Đảng ra lệnh, đi làm thịt một ông Việt gian, lấy tí
hứng
sáng tác
Quốc Ca! Không có cái cú làm thịt anh Việt gian Đỗ Đức Phin, làm sao
bật ra được lời nhạc đáng giá ba triệu sinh mạng chỉ nội trong cuộc
chiến: Thề phanh thây uống máu quân thù?
Chúng ta thử hỏi, bao nhiêu
Việt gian 'không gian' bị VC làm thịt thời kỳ chống Pháp?
Cái vụ nhãn tiền hơn cả nhãn
tiền, là cuốn dấu chân dã tràng, của Ban Mai, viết về cả một dân tộc
“xe cát Biển
Đông, xây cái nhà Mít, nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì”, chỉ có nói
sơ sơ ra
ngoài lề phải về cuộc chiến thần thánh, mà đã bị thu hồi, vậy mà đòi
chuyện “dấn
thân nhà văn hơn dấn thân nhà ‘chính chị’”!
Viết như thế, cũng là bịp bợm
chính mình, tự bịt con mắt mình lại.
Nghe nói ông NN đã từng từ chối anh hùng Núp, đếch thèm nhắc đến anh ta
nữa... nhưng như vậy, chưa đủ.
Sắp đi rồi, già hơn cả Gấu, nói thật ra một lần đi: Bao nhiêu người
chết vì anh hùng Núp?
Thì cứ cho đại, con số đại khái, trích từ con số ba triệu!
Có thật, một anh hùng Núp, hay là cũng anh hùng như... Lê Văn Tám?
Một ý
niệm về dấn thân của
nhà văn Mít hiện nay, theo Gấu, là phải qui chiếu về Cái Đại Ác Bắc
Kít. Và nếu
như thế, là phải nhổ toẹt mọi chiến công, đánh thắng hai tên đại cường
quốc
thực dân cũ, thực dân mới!
Đây là quan điểm của Myriam Anissimov, trong một
bài viết
Phỉ báng để trực diện Lò Thiêu, Blasphémer
pour affronter la Shoah, trên số báo Le Magazine Littéraire, số
tháng Sáu
2009, nhân sự kiện Romain Gary lại kiếm thấy, retrouvé.
Anissimov nhắc lại một câu
của Kertesz, Lò Thiêu khiến “văn chương bị treo lửng”, [“Auschwitz a
mis la littérature en suspens”], bởi vì, “chẳng có gì xẩy ra kể từ
Auschwitz;
nó,
Auschwitz đã hư vô hóa Auschwitz, nó, Auschwitz, đã phản biện, refuter,
Auschwitz”.
Nói một cách khác, Lò Thiêu không thuộc quá khứ mà hiện tại.
Chính là do "mơ hồ" nhận ra điều
này, mà Gấu phán, cái “đúng” ngày nào gây họa cho ngày này.
Với nhân
loại, và nhất là, với
dân Mít, hai chiến thắng, một, đế quốc Pháp và Việt gian, và một, Mỹ và
Nguỵ mà chẳng ngất trời, đỉnh cao thời đại, bước ngoặt lịch sử, mà
chẳng chân lý ngời ngời sao?
Nhưng ẩn tàng trong nó, là Cái Ác
Bắc
Kít, và chính nó, Cái Ác Bắc Kít, đưa đến đại họa.
Văn chương Mít VC sau 1975 mà chẳng
bị treo lửng sao?
Miệng anh nào cũng đầy chiến lợi phẩm, nhà anh nào cũng treo đầy
chiến công, làm sao viết về cái băng hoại, cái đi xuống hố, cái
"một sự nhịn anh Tẫu, là chín sự lành" ?
Đọc những "ký" viết về những ngày tháng gian khổ chống
Pháp, chống Mỹ, Gấu này thấy thương, không một mà tới mười, cho
những anh hùng
Núp của đất nước chúng ta!
Một
bài
toán hắc búa đang làm
Gấu đau đầu đó là, TQ có hơn một nhà văn thời hậu Mao, trong khi VC
không có
lấy một mống sau Hồ!
[Tướng Về Hưu là một ngoại lệ] (1)
Cái gì làm cho nhà văn Mít
chúng ta tịt ngòi, tịt đẻ, cả ở trong lẫn ngoài nước?
Với đám nhà văn VC, thì cái
lý do, theo Gấu, là, anh nào cũng có tí vinh quang chống Pháp, chống
Mẽo, tí
bổng lộc, tí chiến lợi phẩm, và do đó, lương tâm đều có tí sạn.
Chẳng anh nào dám nói thật về
cuộc chiến, thành ra đếch làm sao viết được.
Dấn thân nhà chính trị,
không.
Dấn thân nhà văn, lại càng
không!
Còn đám hải ngoại?
Do dốt, đếch chịu đọc! Đếch
chịu sống!
(1)
NHT là một ngoại lệ: Như ông
tướng về hưu, sau khi đóng góp vào việc xây dựng địa ngục, là về, ăn
uống nhờ cô
con dâu và đàn lợn vỗ béo bằng thai nhi, NHT xuất
hiện để chấm dứt dòng văn chương hiện thực
xã hội chủ nghĩa phục vụ chiến tranh của Miền Bắc. Xong, là về,
là... chững lại, nói
như Nguyên Ngọc.
Tờ Le Magazine Littéraire số
đặc biệt Stefan Zweig, Tháng Năm 2009, có bài Rencontre, của Trần Minh
Huy,
viết về cuộc nói chuyện với Dai Sijie,
nhân cuốn sách mới nhất của ông được xuất bản: L'Acrobatie aérienne
de
Confucius, [tạm dịch, Nhào lộn trên không của Khổng Tử, nhà xb
Flammarion,
trong khi tất cả những cuốn trước, nhà Gallimard].
Ông là tác giả cuốn tiểu
thuyết nổi tiếng Balzac và cô thợ
may, trên Tin Văn đã giới thiệu. Ông này đã
từng sống khá lâu ở Việt Nam,
trước khi qua Tây. Ở Việt Nam
ông quay được hai cuốn phim, do không thể quay được ở TQ.
"Tôi không phải là một nhà
ly khai, tôi còn quá chán một số trong họ, những kẻ quá thèm khát quyền
lực làm
tôi nghĩ đến những người Cộng sản." Ông nói.
Gấu sợ
rằng, nhà văn Nguyễn Viện rớt
vào cas này! Ông ta đã từng làm lớn, nghe nói, và sau này, chắc là
không ăn ý
với Đảng, vì một lý do nào đó, bị tống ra khỏi luồng chính, và trở
thành nhà ly
khai, trên trán, Đảng hay ông tự đóng, cái dấu "Tự Do"?
Ông này, đã từng đóng góp bài
vở ngay từ đầu cho diễn đàn Hậu Vệ, nhưng chỉ đến bây giờ mới được
thổi, nào
chuyên đề nào lạc đề... Lý do, có thể liên quan tới cái vụ, hết về nước
được
nữa, của nhà đại phê bình, chăng?
*
Có thể có độc giả phán, thằng
cha Gấu này khùng rồi. Tí vinh quang chống thực dân cũ thực dân mới tại
sao lại
khiến nhà văn VC tịt ngòi?
Đúng
như thế đấy, nếu nhìn
dưới Cái Độc Cái Ác Bắt Kít.
Nếu chiếu từ hiện tại thê thảm của đất
nước.
Liệu
có xứng đáng hay không, khi lao vào hai cuộc chiến?
Những mất mát lớn
lao của
dân Mít, chỉ có thể biện minh bằng một cái nhà to lớn gấp 10 lần so với
trước,
theo như lời dặn của Bác Hồ. Một khi không có, thì phải xét lại tất cả,
tìm cho
ra tại sao.
Cứ ôm riết lấy Lò Thiêu, là ra, Grass đã chẳng từng phán?
Trong cứ
ôm riết lấy đó, có vụ ông tự thú, đã từng đăng ký vào Thành Đoàn Nazi!
Chứng
cớ hiển nhiên, nhãn
tiền, là trường hợp nhạc sĩ Văn Cao: ông tịt ngòi sau khi được Đảng ra
lệnh, đi
làm thịt một ông Việt gian, lấy tí hứng sáng tác Quốc Ca! Không có cái
cú làm
thịt anh Việt gian Đỗ Đức Phin, làm sao bật ra được lời nhạc đáng giá
ba triệu
sinh mạng chỉ nội trong cuộc chiến: Thề phanh thây uống máu quân thù?
Chúng ta thử hỏi, bao nhiêu
Việt gian 'không gian' bị VC làm thịt thời kỳ chống Pháp?
Cái vụ nhãn tiền hơn cả nhãn
tiền, là cuốn Dấu chân dã tràng,
của Ban Mai, viết về cả một dân tộc “xe cát
Biển Đông, xây cái nhà Mít, nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì”, chỉ có
nói sơ
sơ ra ngoài lề phải về cuộc chiến thần thánh, mà đã bị thu hồi, vậy mà
đòi
chuyện “dấn thân nhà văn hơn dấn thân nhà ‘chính chị’”!
Viết như thế, cũng là bịp bợm
chính mình, tự bịt con mắt mình lại.
Nghe
nói ông NN đã từng từ chối
anh hùng Núp, đếch thèm nhắc đến anh ta nữa... nhưng như vậy, chưa đủ.
Sắp đi rồi, già hơn cả Gấu,
nói thật ra một lần đi:
Bao nhiêu người chết vì anh hùng Núp?
Thì cứ cho đại, con số đại
khái, trích từ con số ba triệu!
Có
thật, một anh hùng Núp,
hay là cũng anh hùng như... Lê Văn Tám?
Một ý
niệm về dấn thân của
nhà văn Mít hiện nay, theo Gấu, là phải qui chiếu về Cái Đại Ác Bắc
Kít. Và nếu
như thế, là phải nhổ toẹt mọi chiến công, đánh thắng hai tên đại cường
quốc
thực dân cũ, thực dân mới!
Đây là quan điểm của Myriam
Anissimov, trong một bài viết Phỉ báng để trực diện Lò Thiêu,
Blasphémer pour
affronter la Shoah, trên số báo
Le Magazine Littéraire, số tháng Sáu
2009, nhân
sự kiện Romain Gary lại kiếm thấy, retrouvé.
Anissimov
nhắc lại một câu
của Kertesz, Lò Thiêu khiến “văn chương bị treo lửng”, [“Auschwitz a
mis la
littérature en suspens”], bởi vì, “chẳng có gì xẩy ra kể từ Auschwitz;
nó,
Auschwitz đã hư vô hóa Auschwitz, nó, Auschwitz, đã phản biện, refuter,
Auschwitz”.
Nói một cách khác, Lò Thiêu
không thuộc quá khứ mà hiện tại.
Chính
là do "mơ hồ"
nhận ra điều này, mà Gấu phán, cái “đúng” ngày nào gây họa cho ngày này.
Với nhân loại, và nhất là,
với dân Mít, hai chiến thắng, một, đế quốc Pháp và Việt gian, và một,
Mỹ và
Nguỵ mà chẳng ngất trời, đỉnh cao thời đại, bước ngoặt lịch sử, mà
chẳng chân
lý ngời ngời sao?
Nhưng ẩn tàng trong nó, là
Cái Ác Bắc Kít, và chính nó, Cái Ác Bắc Kít, đưa đến đại họa.
Văn chương Mít VC sau 1975 mà
chẳng bị treo lửng sao?
Miệng anh nào cũng đầy chiến
lợi phẩm, nhà anh nào cũng treo đầy chiến công, làm sao viết về cái
băng hoại,
cái đi xuống hố, cái "một sự nhịn anh Tẫu, là chín sự lành" ?
Đọc những "ký" viết
về những ngày tháng gian khổ chống Pháp, chống Mỹ, Gấu này thấy thương,
không
một mà tới mười, cho những anh hùng Núp của đất nước chúng ta!
*
When Greene interviewed
President Diem, he asked him why he had allowed The to return when he
was
responsible for killing so many of his own people. Greene recalled that
Diem
burst into peals of laughter and said: 'Peut-être, peut-être’.
Khi Graham Greene phỏng vấn Tông
Tông Diệm, ông hỏi, tại sao lại cho phép Thế [Trình Minh Thế] trở về,
khi Thế phải chịu trách nhiệm về việc giết rất nhiều dân chúng, Greene
nhớ
là, Diệm bật cười lớn và nói, “Có thể, có thể” [bằng tiếng Tây]
Norman Sherry: Cuộc đời Greene,
Tập Ba; Chương 33: Chẳng có ai trung
lập, No Man Is Neutral
Khi xẩy ra biến động Miền Trung
thì Gấu đã cầy hai job, như thuật ngữ hiện đại; một, cán sự kỹ
thuật Bưu
Điện, và một, chuyên viên vô tuyến viễn ảnh của UPI Sài Gòn bureau.
Cuộc tham gia biểu tình đầu tiên và cũng là cuối cùng của Gấu, [cho tới
khi ra
hải ngoại, nhân ghé thăm bạn bè, và tiện thể, tham gia cuộc biểu tình
Trần
Trường tại Tiểu sài Gòn], là cú tấn công phái đoàn VC Văn Tiến Dũng,
tại khách
sạn Galliéni, không gặp, bèn tiếp tục tấn công, truy diệt, tại khách
sạn
Catinat nơi bờ sông Sài Gòn.
Nhưng, do làm cho UPI, có thể nói, Gấu tham gia hầu hết các cuộc biểu
tình, các
cú biến động lớn trong thời gian chiến tranh qua những bức hình chụp từ
khắp nơi,
khắp mấy vùng chiến thuật gửi về.
Ngồi trên Đỉnh Cồn, là thượng tầng tòa building số 5 Phan Đình Phùng,
[số 3 Đài
Phát Thanh], Gấu ‘thấy hết, hiểu hết’, chẳng thua gì Cao Bồi!
Trong
lúc Gấu gửi hình chiến
tranh, đảm bảo các mạch vô tuyến viễn liên, thì PXA lo đọc lén tài liệu
mật tại
văn phòng Time, cũng chẳng xa nơi Gấu
đang cặm cụi làm việc và mơ tưởng cô bạn!
Gấu đã kể về trường hợp ‘làm quen’ Huỳnh Tấn Mẫm, khi anh ta nằm bất
tỉnh trên
cáng, được cảnh sát khiêng và, hộ tống, ra khỏi cuộc biểu tình, và,
trong khi
gửi hình, Gấu hỏi Horst Faas, trưởng phòng hình ảnh AP, anh trả lời,
tôi nghĩ
anh ta là VC.
Lần đó, Faas đích thân mang hình lên Đài, cho ông Hưng, nhân viên AP,
cùng làm
một công chuyện gửi hình vô tuyến như Gấu.
Gấu nhớ là, Faas, khi nói như
vậy, có vẻ buồn buồn, như thể anh muốn nói, hỏng rồi, hỏng rồi!
Có thể Gấu này quá tếu, tưởng tượng quá mức, nhưng thực sự là anh ta có
vẻ
buồn, Gấu nhớ rõ ràng như thế.
Chẳng có ai trung lập được. Đúng như thế.
Và còn tệ hơn thế nữa!
*
Note: Tin Văn post mấy chương
thật thú vị trong cuốn Cuộc Đời Greene,
của Normann Sherry, có liên quan tới Việt Nam,
và cuốn Người Mỹ Trầm Lặng của ông.
Rảnh rảnh, Gấu lôi ra, hầu
chuyện quí độc giả, và nhân đó, lèm bèm thêm về ông bạn cũ của Gấu: Cao
Bồi
PXA.
No Man Is Neutral
Yet
were Americans not right
to be disturbed at Greene's more provocative statements, for example
when he
said that he would prefer to end his days in the USSR
rather than the United
States? Greene later said that he
meant the
comment to be ironic:
I think
that the writer is
taken more seriously in Russia
than he is in the United
States. In the US, I
could attack anything until
the cows come home, as long as my books sold, they wouldn't object. But
if in
the USSR
I wrote as I felt, I would soon find myself in a labor camp or some
prison. I
would end my days fairly soon but at least I'd have the compliment of
being
taken seriously.
Ở xứ Mít Nam, có lẽ
Gấu là
người đầu tiên viết về văn chương dấn thân, ngay khi vừa bước vô làng
văn, phải
nói, ngay sau khi dư âm của truyện ngắn đầu tay Những Ngày Ở Sài Gòn còn rền rĩ
ở trong giới giang hồ, qua loạt bài, Gấu nhắc lại, loạt bài “Thế nào là văn
chương dấn thân?”, trên tờ tuần báo Nghệ
Thuật, khiến mấy đấng bạn quí càng thêm chán Gấu!
Gấu nhớ là, Thạch Chương, tức
Cung Tiến, thú loạt bài của Gấu. Gặp, đúng cái lần Gấu không được mời
mà cũng
mò đến nhà anh uống rượu, anh nói, cái style, cách dùng tiếng Mít của
Gấu, rất
Mít, không “khoa bảng”, như của anh, và, anh không viết được như vậy.
Lâu ngày
rồi, Gấu không nhớ rõ nguyên văn, nhưng đúng là ý của anh.
Hình như trong bữa tiệc đó
có cả Kiệt Tấn thì phải, và sau đó, hai thằng rủ nhau đi uống tiếp, và
xém chút
nữa, thì bị đám du đãng cho ăn đòn, Gấu đã kể về vụ này rồi.
Loạt bài viết về Thế nào là
văn chương dấn thân?, Gấu viết từ những gì đọc được ở Roland
Barthes, chứ
không phải theo cách nhìn của Sartre, về dấn thân. Còn nhớ một câu,
hình như
chôm trong một bài viết, của một anh Tây hay một bà Đầm [Marthe
Robert?]: Ngay
cả khi khẳng định, tôi vẫn còn tra hỏi. [Même, quand j’affirme,
j’interroge
encore, đại khái thế]
Gấu gặp lại Kiệt Tấn, đúng
cái lần qua Paris tái ngộ đấng bạn quí từ Sài Gòn bay qua, ở cuối thiên
niên
kỷ. Hai vợ chồng anh ra phi trường đón vợ chồng Gấu. Chẳng thằng nào
nhận ra
thằng nào, sau bà xã anh cứ nhè mấy thằng đầu đen hỏi, có phải mi là
Gấu, thế
là lòi ra ngay. Bà kể, cái lần đón ông bạn quí của cả hai cũng y chang,
nhưng
lần đó, bả biết trước, và có nói với ông chồng: Bạn anh từ Sài Gòn qua.
Mấy
chục năm rồi. Không nhận ra được đâu! (1)
Tuyệt!
Nhưng cái lý do Kiệt Tấn
không nhận ra Gấu, thì còn tuyệt hơn thế nhiều!
Thủng thẳng Gấu kể tiếp.
(1)
Tôi vẫn còn
nhớ
cái nhìn của anh sinh viên Luật, người Thái Lan, được Bộ Nội Vụ và Cao
Uỷ Tỵ
Nạn mướn làm thẩm tra viên trong buổi thanh lọc. Cái nhìn dừng lại rất
lâu trên
khuôn mặt tiều tuỵ ở ngoài đời so với trong hình. Có vẻ anh tin. Có vẻ
anh
thông cảm. Có vẻ anh sợ hãi, không ngờ sự khủng khiếp của một chế độ so
với sức
chịu đựng của con người.
Như lính giữa rừng
Kundera
vinh danh Malaparte:
Hai chục năm trước, trước Sartre, Malaparte đã là một “nhà văn dấn
thân”. Hay
nói như thế này: ông là một tiền khuôn mẫu, un pré-modèle. Bởi vì cái
công thức
nổi tiếng của Sartre, người ta chưa sử dụng, và Malaparte thì cũng chưa
viết gì
hết.
Mười lăm tuổi, ông là thư ký cho một cơ sở địa phương của đoàn thanh
niên
của đảng cộng hòa [tả phái], và khi ông 16, cuộc chiến 14 bùng nổ, ông
rời nhà,
vượt biên giới Pháp, và tự nguyện nhập lực lượng chống Đức. Cuối cuộc
chiến,
trong một trận đụng độ dữ dội, ông bị thương nặng bởi lựu đạn Đức, phổi
bị hư
hại, tâm hồn bị thương tổn.
Nhưng tại làm sao mà tôi
[Kundera] lại gọi một tay sinh viên–lính, là một tiền khuôn mẫu của nhà
văn dấn
thân?
Mãi sau đó, ông [Malaparte]
kể lại một kỷ niệm: Những người trẻ tuổi tự nguyện Ý chia thành hai phe
đối
nghịch, một, tự coi họ là những Garibaldi, một, những Pétrarque [cư dân
một
vùng cùng sống ở phía nam nước Pháp, nơi họ cùng tụ tập và sau đó cùng
gia nhập
Mặt Trận]. Trong cuộc tranh luận hồi còn trẻ đó, Malaparte tự coi ông
là một kẻ
đứng dưới cờ Pétrarque, chống lại những người garibaldiens. Sự chọn lựa
dấn
thân của ông, ngay từ đầu, không giống như một tay syndicaliste, hay
một tay
militant politique, mà giống như của một Shelley, hay Hugo, hay Malraux.
Sau chiến tranh, người đàn
ông trẻ, rất trẻ này gia nhập đảng của Mussolini: luôn luôn bị ám ảnh
bởi những
cuộc tàn sát trong thời chiến, ông nhìn ở chủ nghĩa phát xít như là một
lời hứa
của một cuộc cách mạng quét sạch cái thế giới mà ông biết, và quá chán
ghét nó.
[còn tiếp]
|
|