Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng
Tám, 1937
tại Kinh Môn,
Hải Dương.
Quê Sơn Tây
(Bắc Việt).
Vào Nam
1954.
Học Nguyễn
Trãi
(Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975
công
chức
Bưu Điện
(Sài-gòn).
Tái định cư
năm
1994 tại Canada.
Tác phẩm đã
xuất bản:
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm
Trắng,
Huỳnh
Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện,
Tạp luận
[Văn Mới,
Cali.
1998]
Nơi
Người Chết Mỉm
Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Bản quyền thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô
vụ lợi,
liên
lạc
email
Cần ghi rõ
xuất
xứ
[nguồn] khi sử dụng.
|
Tin nóng bỏng
Cứu thoát một cụ rùa hơn 100
tuổi ở Hồ Hoàn Kiếm.
28/09/2004
11:21
Cảnh sát Hà
Nội cuối tuần qua đã cứu thoát một cụ rùa hơn
100 tuổi và trả lại xuống Hồ Gươm sau một tuần bị những kẻ xấu bắt trộm.
[Trích
Hà Nội Mới]
L'homme a des endroits de son
pauvre coeur qui n'existent pas encore et
où la douleur entre afin qu'ils soient
[Trái tim đáng thương của con người có những cõi chưa hề có, cho đến
khi đau thương tiến nhập để tạo ra].
Léon
Bloy.
W.G.
Sebald
trích dẫn, làm đề từ cho bài viết "Sự Hối Hận Của Con Tim: Về Hồi Ức và
Sự Độc Ác trong Tác Phẩm
của Peter Weiss", in trong "Lịch sử tự nhiên về huỷ diệt, On the
natural
history of destruction", nhà xb Vintage Canada, Anthea Bell dịch, từ
tiếng Đức].
"Con quỉ nhỏ
đáng yêu làm sao" (1) đã từ giã cuộc đời.
[Françoise Sagan (Françoise
Quoirez),
writer, born June 211935;
died September 24 2004]
F.
Sagan, tên thực là F. Quoirez, sinh ngày 21 tháng Sáu, 1935, mất ngày
24 tháng Chín, 2004.
Adieu
tristesse
Bonjour tristesse
.....
Tristesse beau visage.
Paul Eluard: La vie immédiate
Farewell sadness
Greeting sadness
...
Sadness countenance of beauty
[Bản tiếng Anh của Beckett].
Buồn Ơi Vĩnh Biệt
Buồn Ơi Chào Mi
...
Buồn Mặt Đẹp
Paul Éluard: Cuộc đời tức thì
(1):
What a charming little monster: Chữ của nhà văn lão thành F. Mauriac,
chào mừng sự xuất hiện của Sagan.
Huỳnh
Phan Anh đọc Sagan của Việt Nam
Điều
đáng nói là nhân vật của Vàng Anh....Họ đáng yêu hơn những nhân vật của
Sagan mà người đọc có thể liên tưởng tới khi đọc Vàng Anh bởi sự buồn
chán, sự nổi loạn không đẩy họ tới những buông thả, phá phách, suồng
sã, mù quáng một cách vô duyên cớ, đặc trưng của một tuổi trẻ nào khác,
ở một nơi nào khác.
Mai Thảo cũng đã từng dịch Sagan, 'Cô Có Thích (Nhạc) Brahms?', đăng từng kỳ trên tuần san
Điện Ảnh, thời gian ông trông coi tờ này. Dương Trần Thảo, tức Dương
Văn Ba, có thời làm dân biểu VNCH, cũng đã từng dịch Sagan [hình như là
cuốn Trong
Một ThángTrong Một Năm] khi đám chúng tôi - gồm Huỳnh Phan Anh, Dương
Văn Ba,
NQT...còn là học sinh, năm cuối cùng bậc trung học - phụ trách
trang VHNT của tuần báo Mã Thượng của
Trịnh Vân Thanh.
Nữ Khách 1, 2
Vì bức hình,
Nguyễn Ngọc Loan
sau đó bị VC lên án tử. Ông bị bắn sẻ, bị thương một bên chân, chắc
chắn sẽ bị bắn bồi thêm, may nhờ một phóng viên AFP cõng ra khỏi khu
nguy hiểm. Trận địa ngay trên đưòng phố Sài Gòn, những ngày Mậu Thân,
chắc là đợt hai.
Tôi đã có lần trò chuyện với tay phóng viên này. Anh kể câu chuyện trên, trong
lúc
chờ đọc tin trên Đài.
Biển Nhớ
Người cháu
nheo mắt nói với ông chú:
-
Thiếu thốn lâu
ngày, chú cứ từ từ, nhẩn
nha, vừa phải, đúng mức…mà hưởng di sản chiến tranh, không có Việt Cộng
nào
đâu, đừng nghe lời mẹ cháu nói mà hãy đề phòng bà thím về…đánh ghen!
Cho đến
năm 1975, tội lớn
nhất của
Việt Cộng là đã thắng trận, và chiến công lớn nhất của Việt Nam Cộng
Hòa là
thua trận!
Bạn đâu cần đọc Oz, mà chỉ cần đọc Mây
Trôi, của Thảo Trường, là biết được cảm giác "ngủ với kẻ thù."
Vụ xử bắn VC ngay trên đường phố, và những hậu quả của nó; vụ Cái Tai
Người trong cuốn tiểu thuyết Mùa Biển Động mà bối cảnh của nó là miền
nam trước 1975; vụ làm tình, trong truyện ngắn Có Yêu Em Không, giữa
cô em gái và bạn lính của anh, trên căn gác xép trong khi bên dưới, cả
nhà đang xì xụp khấn bái trước chiếc hòm của người sĩ quan mới tử
trận... tất cả những 'vết thương' đó, liệu là để "bù trừ" bằng sự
nhục nhã của kẻ chiến thắng: đẩy cả một dân tộc - sau khi chiến
tranh đã hoàn toàn chấm dứt, sạch bóng ngoại bang - xuống biển cả?
Liệu, do nhục nhã trước đó, mà miền nam lại ngẩng đầu, trong trại tù,
và nơi quê người?
Liệu bất cứ sức mạnh nào, đều chứa trong nó mầm huỷ diệt?
Liệu nhục nhã nào, đều có cơ may cứu chuộc?
WG
SEBALD (1944-2001). Birthplace Bavaria,
Germany
"If
people were more preoccupied by the past, maybe the
events that overwhelm us would be fewer. At least while you're sitting
still in
your own room, you don't do anyone any harm."
[Nếu quan tâm đến quá khứ nhiều hơn một tị, có thể sẽ bớt đi những trò
đau thương tang tóc. Ngồi ỳ một chỗ ở trong phòng mình hoá ra lại hay,
bởi vì ít ra bạn cũng chẳng làm phiền hà ai]
Tưởng
niệm Graham Greene
Trong cuộc đời Greene, mọi
cuộc gặp gỡ, từ tình cờ nhất, cho tới da diết nhất, đều
trở thành những căn nguyên cội nguồn, những chất liệu để ông biến
thành giả tưởng.
Tôi
phải kiếm cho ra một tôn giáo, Graham Greene nói, để đo
lường cái phần quỉ ma ở nơi tôi.
“Thượng
Đế ở trong những chi tiết”, Ruth Franklin,trên báo Người Nữu Ước số đề
ngày 4 tháng Mười, nhân dịp
tưởng niệm một trăm năm ngày sinh của Greene, cũng đã nhắc tới một chủ
nghĩa
hiện thực mang chất Ky Tô Giáo của Greene, và cho rằng, nỗi khốn khó
nhất đời
của Greene - như là một tay Ky Tô - đó là: ông nghi ngờ khả năng yêu
Chúa của
chính ông [he doubted his own ability to love God], để làm cú nhẩy chót
vào
lòng Ngài, để dâng hết mình cho Ngài, rằng con xin đầu hàng! Cú đầu
hàng vô điều
kiện cần thiết để biến một tay tổ sư tội lỗi là Greene, trở thành một
ông thánh!
Nhưng
chính sự thất bại của một ông tổ sư tội lỗi - không
thể nào thành Thánh được - đã biến ông thành một tiểu thuyết gia bậc
thầy. Hơn
thế nữa, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, mỗi lần ông đưa cái mũi vào một
mảnh đất
khốn khổ khốn nạn, là y như rằng, ở đó có vấn đề, và vẫn còn có vấn đề.
Thí dụ
như trong Người Mỹ Trầm Lặng, ông đã ngửi ra được rằng, hoà bình không
có nghĩa
là thanh bình, ở một cõi nhân gian nhỏ xíu của những tên mít đặc, mít
ướt, mít
mật, mít cà chớn… đó!
Ruth
Franklin, trong bài đã dẫn, trên tờ Người Nữu Ước, còn
nhắc tới một ẩn dụ của Borges, về một đế quốc khổng lồ, mà ở đó, nghệ
thuật đồ
họa đã toàn thiện đến nỗi, mỗi bản đồ vẽ ra, là choàng lên cả một vùng
đất được
vẽ, nói khác đi, bản đồ nào tỉ lệ xích cũng là 1/1. Một nhà văn Việt
Nam [Lê
Trọng Phương, trên tờ Gió Đông ngày nào] đã mô phỏng Borges, và tưởng
tượng ra
cái đế quốc khổng lồ, là người Việt tị nạn, trên khắp năm châu bốn
biển, và
cùng với họ, là tấm bản đồ Việt Nam rách nát, tỉ lệ xích 1/1 mà họ đã
mang
theo, và đời này tiếp đời khác, cố vá víu lại, cố làm cho nó được như
xưa.
|
Độc giả Tin Văn đón đọc
Phát hành
tháng 11, 2004
Chân
Dung
NQT
giới thiệu
Đỗ Long Vân
và
Joseph Huỳnh
Văn
Nhà xuất bản
Văn Mới.
Lô cốt trên đê
làng
Thanh Trì, Sơn
Tây
Phòng Tranh
Nguyễn Trọng Khôi
Phòng Ảnh
Adamdigitalstudio.com
Cát
Bụi Tuyệt Vời
Adam Studio hy
vọng tụ họp một nhóm bạn Việt cùng đi dự, và săn ảnh tại lễ hội Mardi
Gras vào tháng Hai, 2005 sắp tới tại New Orlean. Xin liên lạc: Duonganhliem@yahoo.com
Cần tổ chức
sớm để
"book" vé máy
bay, và khách sạn, với giá rẻ.
Trang Mardi Gras
Sao Mai
Quán Gió
Việt Báo
Talawas
VN Express
Vietnam_net
E_Van
Guardian
Chess
Alexa Ranking
92,832
|