Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng
Tám, 1937
tại Kinh Môn,
Hải Dương.
Quê Sơn Tây
(Bắc Việt).
Vào Nam
1954.
Học Nguyễn
Trãi
(Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975
công
chức
Bưu Điện
(Sài-gòn).
Tái định cư
năm
1994 tại Canada.
Tác phẩm đã
xuất bản:
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm
Trắng,
Huỳnh
Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện,
Tạp luận
[Văn Mới,
Cali.
1998]
Nơi
Người Chết Mỉm
Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Bản quyền thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô
vụ lợi,
liên
lạc
email
Cần ghi rõ
xuất
xứ
[nguồn] khi sử dụng.
|
CHUCMUNGGIANGSINHVANAMMOI
Giáng
Sinh chưa nhấp môi mà đã nhớ nhà
Trường
hợp Trăng Huyết
Thôi Sao?
Trái
Đắng Quá Khứ: Mùa Ổi
Tố
Hữu
Đừng gọi ta là Hiệp Sĩ Mặt Buồn nữa.
Hãy gọi ta là Hiệp Sĩ Sư
Tử
Nhân coi Anh Hùng, đọc lại:
Ngọa Hổ Tàng Long
Nạn Nhân Đầu,
Sau 75,
Của VC
1, 2 3
Nhìn nỗi đau của những người
khác (1)
Loạt hình
chiến tranh nổi tiếng nhất, trong cuộc chiến Việt Nam, theo
nghĩa "ngược ngạo" nhất của nó, có lẽ là loạt hình do Nguyễn Thành Tài
phịa
ra.
(1):
Susan Sontag, the writer and activist whose powerful
intellect helped shape modern American thinking for nearly half a
century, died
yesterday at the age of 71. Wednesday
December 29, 2004
The Guardian
Tác giả Nhìn
nỗi đau của những người khác, Susan Sontag vừa mới mất, ngày 28 tháng
Chạp, 2004, thọ 71 tuổi.
Thư Nhà:
Trong Căn Phòng Rưỡi
1 2 3
Gửi L. K.
Joseph Brodsky
Tôi thấy mình đang hỏi anh ta, anh nghĩ sao, về hai thứ trại tập trung,
một Nazi, một của chúng tôi? Câu đáp lại là, "Riêng tôi, thà ra tro
liền tức thì, trong lò thiêu, còn hơn chết một cái chết chậm, và trong
tiến
trình dài ngoẵng như thế, hiểu ra được ý nghĩa, của cái gọi là Trại Tù
Cộng Sản".
... bởi vì họ sinh ra tự do, và lớn
lên tự do, trước khi có
cái mà đám cặn bã ngu đần kia gọi là Cách Mạng, nhưng với họ, và nhiều
thế hệ
khác, nó có nghĩa là nô lệ.
Tôi biết, không nên đánh
đồng nhà nước với ngôn ngữ, nhưng chính là xuất phát từ thứ tiếng Nga
đó, mà
hai người già cả, đã mò mẫm hết cơ quan này tới cơ quan kia, hết ông
cán này
tới ông cán khác, với hy vọng có được tờ giấy phép đi ra nước ngoài để
thăm đứa
con trai độc nhất của họ, trước khi họ chết, và liên tiếp được trả lời,
trong
mười hai năm trời ròng rã, là nhà nước coi một tờ giấy phép như thế, là
“không
thích hợp, không có mục đích” [“unpurposeful”].
Thư
Gửi Bạn Ta
Nguyễn Mộng Giác, ở ngoài
đời, là một
người rất chí tình với
bè bạn. Tôi sở dĩ viết lại được, và lại có được tí tên tuổi, là nhờ
“bạn
ta”, qua tờ Văn Học của ông.
"Lịch sử Thế giới chỉ
là Tiểu sử của những vĩ nhân"
[Cartyle: The History of the World is but the Biography of great men].
Liệu, Lịch sử Việt nam chỉ là "những" tiểu sử của... Nguyễn Huệ?
Và trong những tiểu sử của NH đó, có tiểu sử của "những" ông nhà
văn?
Thành thử, đâu chỉ có một mình Bác Hồ mới có tham vọng bác bác tôi tôi
với "Bác Việt".
Lần đó đó, NMG cũng
đưa cho tôi coi bản thảo SCML. Tôi đọc sơ vài trang, và hỏi:
-Không thấy sửa một chữ? Chắc là bản đã sửa để in?
Anh nói:
- Tôi viết văn không hề sửa.
Tôi thực sự bị choáng.
Bà xã tôi, lúc đó đứng kế bên, nói:
-Anh thật khác ông nhà này. Ông ấy viết đi viết lại, sửa tới sửa lui
không biết bao nhiêu lần. Mà nếu bất cứ ai, nhất là tôi, vô tình đứng
kế bên, là gắt nhặng cả
lên!
Lần đó, có cả BVP. Trong một lần gặp nhau, chỉ có tôi và anh, BVP gật
gù:
-Anh viết giống tôi. Tôi không viết, mà là sửa văn!
"Nhà
văn nào nổi bật nhờ sự khác biệt của chế độ chính trị thì thường không
bền...".
NMG
Bền, chịu được sự sàng lọc khắc nghiệt của thời gian, theo một nghĩa
nào đó, có nghĩa là trở thành cổ điển.
Nhưng
thế nào là đương thời, thế nào là cổ điển?
Như vậy, với
chúng ta,
cuộc chiến vừa qua, cũng chỉ là một cái hắt hơi của lịch sử. Không phải
viết từ những đối nghịch chính trị, như một hậu quả của cuộc chiến đó,
mà trở nên bền. Muốn bền, là phải lần tìm cho được, cái gọi là nhà,
liệu có đúng như Eliot nói đó không: Nhà là nơi một người bắt đầu.
Hay nhà là nơi cứ thế sống sót những xấu xa của chủ nghĩa Man Rợ, đời
này qua đời khác, bởi những con người nhất quyết không chịu buông xuôi,
nhất quyết bám chặt lấy, với bất cứ mọi tổn thất...
Câu trên, Nhà là nơi một người bắt đầu, có vẻ như áp dụng cho một nhà
văn Việt nam ở hải ngoại.
Câu dưới, có vẻ như dành cho nhà văn trong nước.
Chỉ một cụm từ, "mức độ lễ phép không thua gì lúc
về ăn giỗ
ở quê", của Thảo Hảo, "tiềm ẩn" tới hai nỗi sợ. Sợ mấy ông trùm họ,
trùm làng, trùm xã... tức là nỗi sợ gia trưởng, nỗi sợ biến thành niềm
tự hào, "Mày có biết bố tao là ai không?", của mấy đấng con trời hiện
nay.
Và nỗi sợ đói.
Thảo Hảo, tác giả bài
viết: Tản Mạn trên Talawas, là một bút
hiệu khác, của Phan Thị Vàng Anh. Gấu đã từng chê Vàng Anh, nhất là khi
cô bé mới xuất hiện, và được bạn của Gấu so sánh với Sagan, trong một
bài nhân chuyến đi Tây gặp bạn từ Việt Nam qua, Gặp
gỡ cuối năm. Nhưng với sự xuất hiện của Thảo Hảo, quả thật là tuyệt
vời, và tôi đã có lần xuýt xoa khi đọc bài tản văn nêu vấn đề ai quản
lý Cụ [Rùa ở] Hồ [Gươm] của bà (1). Hoặc
nối
điêu bài viết về Mì Gói, khi thử đưa ra một cắt nghĩa
khác, cái thú
ăn xổi ở thì này.
(1): Bài này đã đăng
trên Sài Gòn Nhỏ, nhưng trên Tin Văn, chưa, vì không làm sao tìm ra,
trong hồ sơ
lưu!
Trường hợp nào Vàng
Anh đỏng đảnh hoá kiếp đầu thai, biến thành Thảo Hảo "đau đáu" tình
người, đúng là một câu hỏi thú vị chưa tìm ra giải đáp.
Vẫn chuyện ăn: cuối năm trăm thứ phong bì
|
Độc giả Tin Văn đón đọc
Phát hành
tháng 11, 2004
Chân
Dung
NQT
giới thiệu
Đỗ Long Vân
và
Joseph Huỳnh
Văn
Nhà xuất bản
Văn Mới.
Lô cốt trên đê
làng
Thanh Trì, Sơn
Tây
Phòng Tranh
Nguyễn Trọng Khôi
Phòng Ảnh
Adamdigitalstudio.com
Cát
Bụi Tuyệt Vời
Adam Studio hy
vọng tụ họp một nhóm bạn Việt cùng đi dự, và săn ảnh tại lễ hội Mardi
Gras vào tháng Hai, 2005 sắp tới tại New Orlean. Xin liên lạc: Duonganhliem@yahoo.com
Cần tổ chức
sớm để
"book" vé máy
bay, và khách sạn, với giá rẻ.
Trang Mardi Gras
Sao Mai
Quán Gió
Việt Báo
Talawas
VN Express
Vietnam_net
E_Van
Guardian
Chess
Alexa Ranking
92,832
|