Đã
Phát
Hành Tác Phẩm Đầu Tay Của Thảo Trần:
Bìa: Ký
Ức Của
Dòng Sông.
Tranh sơn dầu [1995]
Họa sĩ Nguyễn Đình Thuần
Giá:
12
USD
Xin hỏi
các
nhà sách.
Hoặc email
nguyenchi52@hotmail.com
Thầy Thanh
Tuệ, nhà xb An Tiêm, đã mất tại Tiểu Sài Gòn, ngày 16 tháng Tám, 2004
trong chuyến đi thăm bè bạn tại Mỹ. Hình chụp cuối năm 1999, tại
Paris. Bức hình Gấu đứng bên thầy Thanh Tuệ, chụp trong sân chùa Khánh
Anh, nơi vợ
chồng Gấu tá túc, qua sự ân cần giới thiệu của thầy, người
chủ trương in sách đẹp, cả nội dung lẫn hình thức.
Golden Gate, 6 Tháng Tám, 2004
7 tháng Tám
2004
Đêm hòa nhạc Vinh Danh & Họp Mặt
tại Nhà Hát Le Petit Trianon Theatre, San Jose.
Họp mặt, là giữa học sinh nhiều thế hệ của trường Âm Nhạc và Kịch
Nghệ Quốc Gia, trụ sở cũ ở đường Nguyễn Du, Sài Gòn.
Vinh Danh, những thầy cô. Hiện diện, có cô Đỗ Thế Phiệt, thầy Nghiêm
Phú Phi...
Gấu tui có cảm tưởng sống lại một buổi tối tại Sài Gòn, giữa những bạn
bè Quán Chùa như Nguyễn Xuân Hoàng, Cao Thanh Tùng, Hoàng Ngọc Biên...
Nhưng những bạn thân ở đây, của Gấu tui, lại là những người bạn đã từng
chia sẻ những ngày ở Trại Cấm Thái Lan, như Dương Thanh Liêm, Nguyễn
Phước.
Phước, từ Úc
qua. Liêm, từ Tiểu Sài Gòn lên. Đã trên 10 năm chúng tôi mới gặp lại.
Vì họ, mà tôi tới đây.
Nhờ họ, tôi quen 'cọp biển' Lương.
Dự định cho ngày mai, thứ hai: Tới chân cầu Golden Gate, chụp vài cái
hình. Thăm Cựu Kim Sơn, để hiểu câu hát của tụi Mẽo ngày nào, khi quá
chán cuộc chiến Việt Nam:
Tôi để trái tim của tôi tại Cựu Kim Sơn.
Giờ chót: Vụ đi thăm Cựu Kim Sơn bị huỷ bỏ, do không có ai rảnh để mà
làm tài xế.
Như vậy là sẽ lên Tiểu Sài Gòn sáng mai, cùng Liêm.
Những Đứa Con
Hoang Của Sartre.
Tình cờ gặp lại Hoàng Ngọc Biên tại bữa Vinh Danh & Hội Ngộ.
"Nhân" đọc một bài viết trên talawas, thấy có nhắc, và có "phong" cho
Gấu, là một trong những đứa con hoang của Sartre.
Bèn nhớ lại những ngày ở Sài Gòn.
Những đứa con
hoang của Sartre, tác giả bài viết giả dụ, nhưng chắc chắn, nói theo
Thanh Tâm Tuyền, Gấu tui và những người như ông, đều là những đứa con
"tư sinh" của một miền đất.
Ngay ngày đầu, đặt chân xuống cảng Sài Gòn, Gấu tui đã cảm nhận ra điều
này, rằng mi cũng chỉ là một tên "Yankee", mà thôi.
Và đó là lý do mi chọn Faulkner làm "sư phụ", như trong một bài
viết
mi đã từng thú nhận?
[Đây
cũng là lý
do, theo một ông bạn văn của Gấu, giải thích, về trường
hợp Gấu tui xin làm đệ tử Faulkner:Trong tiềm thức của mi,
vẫn ẩn tàng một tên Yankee [Bắc quân] xâm lược, và mi cảm thấy nhục nhã
vì thế,
ngay từ những ngày đầu được nắng miền nam sưởi ấm.
Đây là
điều
Rushdie không nhận ra, khi giải thích tại sao Faulkner lại
là ông thầy của nhiều nhà văn, thí dụ như Garcia Marquez, và được rất
nhiều độc giả từ rất nhiều quốc gia trên thế giới tìm đọc: Trừ ở Mẽo. Ảnh Hưởng]
Gấu tui sẽ trở lại với Sartre,
và ảnh hưởng của ông, ở miền nam, trong một lần khác. Với riêng tui,
ảnh hưởng của Sartre, chỉ là một câu văn trong Buồn Nôn. Và tui tới với
Buồn Nôn, qua Bếp Lửa của Thanh Tâm Tuyền, như tôi đã có lần viết về
nó, trong bài viết Một Người Anh:
Tôi đã đọc Bếp Lửa, khi cuốn sách "xuống đường". Tôi vẫn nghĩ, nếu
cuốn
sách không được nhà xuất bản Nguyễn Đình Vượng quyết định đem ra bán
"xôn", liệu nó có tìm ra những độc giả của nó hay không. Tôi muốn nói,
tôi đã
đọc cuốn sách vào đúng lúc mà, như Paul Nizan đã nói giùm: Tôi năm nay
hai mươi tuổi và không cho phép ai được nói, đó là tuổi đẹp nhất trong
một đời người. Tam Ích có lần than thở, tuổi trẻ của ông thật không
may,
vì đúng vào lúc mơ mộng nhất, ông lại vớ phải những cuốn sách viết về
những
lò thiêu người của Đức Quốc Xã. Có lẽ tôi chỉ may mắn hơn ông một chút
xíu.
Sau Bếp Lửa là Kẻ Xa Lạ, của Camus, rồi Bức Tường, Buồn Nôn, của
Sartre.
Bếp Lửa làm tôi nhớ Hà-nội, cùng nỗi đam mê viết về tuổi thơ, về đất
Bắc. Trên hết, và sau hết vẫn là câu hỏi, nhức nhối đến tận bây giờ:
Tại sao bỏ vào Nam.
Kẻ Xa Lạ là cơn choáng váng về phận người, cho dù không có cuộc chiến
đang chờ đợi: Suy nghĩ coi cuộc đời có đáng sống hay không.
Chính một câu văn trong Buồn
Nôn, ngay ở đoạn Nhật Ký Không Ngày Tháng ["Hà cớ sao lại sợ hãi một
cuộc
sống bình thường như thế này?"] đã cho Gấu tui can đảm cầm cây viết,
như
nhân vật Roquentin của Sartre.
Tuy nhiên, cần
nhắc lại ở đây, quá khứ con hoang của Sartre, của Gấu, nếu có, trước
1975,
chỉ là những bài viết trên các tạp chí, và không hề được xuất bản thành
sách, và được cuộc phần thư của những người CS thiêu sạch, Gấu tui chỉ
xin giữ lại, tập truyện mỏng dính đầu tay, may mắn làm sao được một anh
lái sách, xuống thuyền còn cố mang theo.
Những Ngày Ở Sài Gòn.
Dương Thanh
Liêm &
Gấu
Phước & Gấu @ Lương's
@
Nhà Hát Le Petit Trianon Theatre, San Jose.
Tha Hương
Gặp
Bạn Tù
7 Tháng
Tám
Sinh nhật
Gấu, 16 Tháng Tám.
Nhớ lần sinh nhật thứ ba mươi, và cũng là lần sinh nhật thứ nhất, nằm
trên Đỉnh Cồn với cánh tay băng bột sau vụ nổ Mỹ Cảnh, Bông Hồng Đen
ghé, nói, bằng tiếng Tây: Je serai ta femme.
Nếu
đi
hết
biển
“Chúng
tôi có ba triệu người tỵ nạn cộng sản, không một ai
trong chúng tôi lại có thể ngồi yên để cho bọn cộng sản mượn tay một
trường đại
học lớn, mượn danh nghĩa một Foundation để dùng công trình nghiên cứu
có tầm cỡ
quốc tế này để làm nhục chúng tôi. Chúng tôi không thể để con cháu
chúng tôi
nhìn hình ảnh của cha ông chúng qua những nét bút của bọn Việt cộng. Ba
triệu
người tỵ nạn cộng sản, mỗi người chỉ bỏ ra một đồng là chúng tôi có
thừa tiền
để đưa vụ kiện này tới bất cứ nơi nào, bất cứ cấp nào...”
Nguyễn Hữu Luyện [Trương Vũ trích dẫn trong bài viết trên
talawas].
"Phát
biểu điều mình tin là quyền của cá nhân đó. Nhưng
tự động phát biểu cho người khác, hay đi xa hơn, áp đặt điều mình tin
hay ý
muốn của mình lên một tập thể ba triệu người, đòi hỏi rất nhiều cẩn
trọng. Ðặc
biệt, khi những phát biểu như vậy được dùng cho một vụ kiện, phát xuất
từ một
đơn khởi tố cá nhân.”
Trương Vũ.
Về
câu của NHL, theo tôi, có tính "khẩu hiệu", như
bất kỳ một khẩu hiệu nào khác, trong thế kỷ "khẩu hiệu" của
"chúng ta".
Bởi
vì, trong ba triệu người đó, ít nhất cũng có
"hai", một ngần ngại, một thẳng thừng lắc đầu, làm cái chuyện móc hầu
bao, dù chỉ chi ra một đồng, cho cái
"vụ án thế kỷ" của "chúng ta".
Về
câu của TV, Gấu tui tự hỏi: Có bao giờ TV đặt ngược lại
câu hỏi của chính mình: Làm sao cả ba triệu người như thế, đều ngu muội
đến
nỗi, lầm một vụ án cá nhân, thành "vụ án của thế kỷ"?