Jen's sister
Nguyễn Quốc Trụ
Sinh
16 tháng Tám, 1937
tại Kinh Môn, Hải Dương.
Quê Sơn Tây (Bắc Việt).
Vào Nam năm 1954.
Học Nguyễn Trãi (Hà-nội),
Chu văn An, Văn khoa (Sài-gòn).
Trước 1975 làm công chức Bưu Điện (Sài-gòn).
Tái định cư năm 1994 tại Canada.
Tác phẩm đã xuất bản:
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm Trắng,
do Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Sẽ xuất bản:
Nơi
Dòng Sông
Chảy
Về Phía Nam
Truyện & Ký
Thảo Trần & Nguyễn Quốc Trụ
Tạp
Ghi Văn Học
NQT
Vô
Kỵ Giữa Chúng Ta
NQT
giới thiệu
Đỗ Long Vân
Nhà xuất bản
Sài Gòn
Nhỏ
Thường xuyên cộng tác với VHNT
trên
lưới.
Ngoại trừ trang Giới Thiệu, những bài viết trên Tin Văn
hầu hết xuất hiện trên
VHNT [Sao Mai]
Bạn đọc có thể truy cập những số báo cũ, nếu
cần chi
tiết về ngày tháng.
Bản quyền thuộc VHNT và tác giả.
Trích đăng, vô vụ lợi,
chỉ cần liên lạc chủ biên
VHNT.
Cần ghi rõ xuất xứ khi sử dụng.
E_mail:
tanvien_sontay@yahoo.com
Lô cốt trên đê làng
Thanh Trì, Sơn Tây
Nhật Ký TIN VĂN II
|
Từ Việt
Linh đến Mê Thảo
"Từ đầu đến cuối chỉ là câu chuyện
văn
học viết lại một cách vụng về, minh họa bằng hình ảnh, âm thanh, ánh
sáng...
Trong giấc mơ đêm qua tôi thấy bác Nguyễn hiện về, đập mạnh cây
ba-toong quen
thuộc, và khi tôi hỏi bác đã xem Chùa Đàn lên phim chưa, thì chỉ quát
lên một
tiếng: Nhảm!" (Tằng Phát - Tiền Phong). “Tôi
không hiểu nhiều điện ảnh, nhưng tôi thấy những
ý tưởng của cha tôi
nổi lên rất rõ trong phim. Gia đình tôi cảm ơn chị Việt Linh đã đưa lên
màn ảnh
một câu chuyện như thế...” (GSTS Nguyễn Xuân Đào, con trai, đại diện
chính thức
gia đình cụ Nguyễn Tuân - VnExpress).
Vậy,
Mê Thảo nghĩa là gì?
Theo tôi,
Nguyễn Tuân phải là người đã từng đọc Marx, qua nhân vật Lịnh cho thấy
("Lịnh đang nghiền ngẫm bộ Kinh Dịch và đang xoay nó vào Biện Chứng
Pháp Duy Vật". Chùa Đàn), như vậy, ông phải biết đến câu nói nổi danh
của Marx: tôn giáo là thuốc phiện của quần chúng. Thuốc phiện còn có
tên là Mê Thảo, Mê Dược. Liệu đây là "message" của phim: Cách mạng là
thuốc phiện của.... Lịnh, và những người như ông (những công dân, những
"sĩ phu", của một miền đất đã một thời vang bóng)?
Theo
tôi, có ba cách đọc Chùa Đàn, với "chỉ một" độc giả của nó. Nói một
cách khác, cấu trúc Chùa Đàn chính là câu thai đố mà con nhân sư đặt ra
cho Oedipe, và vì giải được, Oedipe đã phải chịu lời nguyền của nó:
giết cha, lấy mẹ, tự chọc mù mắt mình, đi lang thang trong sa mạc...
Con vật nào
buổi sáng đi bốn chân, là độc giả của Chùa Đàn khi còn trẻ tuổi, hăm hở
với giấc mơ làm lại lịch sử, thay đổi cuộc đời. Với một độc giả như
vậy, đoạn cuối, là đoạn hay nhất, tuyệt nhất. Một Tâm Sự Của Nước Độc,
một nhân vật thần thoại như thế, Lãnh Út, làm sao có thể kết thúc, bằng
những tiếng gõ mõ tẻ nhạt của một sư thầy Tuệ Không?
Tản
Mạn về Phim và Những Ngày Ở Sài Gòn
Dạ
Cổ Hoài Lang và ông Sáu Lầu
Trân
trọng giới thiệu độc
giả Tin Văn
Tưỏng
Niệm Trịnh Công Sơn
Und bin
ganz allein in dem grossen Sturm
Arnold Schoenberg: The Orchestra Songs op. 22
[And am all alone
in the
great storm: (Mình) hoàn toàn cô đơn trong cơn
bão lớn]
Lễ trao giải Âm nhạc Hoà bình thế giới sẽ
được tổ chức tại TPHCM?
Theo thông cáo báo chí ngày 9.7.2004 (được gửi qua mạng đến các báo)
của Ban tổ chức giải thưởng Âm nhạc Hoà bình thế giới (WPMA) tại VN thì
lễ trao giải thưởng nói trên trước đây dự định tiến hành tại sân vận
động Mỹ Đình (Hà Nội) tối 22.6.2004 (đã bị hoãn) nay sẽ được tổ chức
tại Nhà hát TP Hồ Chí Minh tối 25.9.2004.
Tuy nhiên, chiều 9.7, qua trao đổi với người có trách nhiệm của đơn vị
đối tác phía VN (do Bộ VH-TT uỷ nhiệm) với WPMA, phóng viên báo Lao
Động được biết: Việc hoãn lễ trao giải tối 22.6 là do phía WPMA đơn
phương dừng. Về đề nghị lùi lễ trao giải, ngày 7.7, phía đối tác VN đã
gửi văn thư tới WPMA thông báo không thể tiếp tục hỗ trợ chương trình
này, bởi thời gian từ nay đến cuối năm 2004, VN phải tổ chức nhiều hoạt
động quốc tế quy mô lớn đã được hoạch định từ trước.
Như vậy, chương trình nói trên tại VN sẽ không diễn ra như thông báo
của WPMA.
Lê Quang Vinh [Lao Động]
Bóng Đêm Giữa Ban
Ngày... một trường hợp biên cương [giữa văn học và ý hệ]. Nó sẽ vẫn còn
được đọc, không chỉ vì Gletkin và Rubashov là những nhân vật giả tưởng,
mà còn vì những tranh luận về chủ nghĩa Stalin, chủ nghĩa Marx, về sự
tra tấn, và khủng bố: đâu là bản chất của sự dấn thân tới chết, với ý
hệ? Đâu là bản chất của dối trá, nhằm bảo vệ chính nghĩa?
Tôi là một người của hồi nhớ. Ở trung tâm tác phẩm của tôi, là toan
tính: tới sau Lò Thiêu, theo nghĩa văn học, dưới góc cạnh văn hóa,
triết học. Được lòng vòng đâu đó, với tất cả những cái bóng, những hồn
ma và tro than, những thứ đó thì đầy rẫy ở đây [Âu Châu].
G. Steiner: Trả lời phỏng vấn
Ngón
tay Người như những chú giun
Sách Quí
I II, III
C'est à vous que je dois tout.
Ông Tây
già, chồng Cô Dung, không chỉ khám phá ra "thiên tài toán" của Gấu: Ông
khám phá ra Gấu.
Không có ông, là không có Gấu.
Lẽ dĩ nhiên, vẫn có một thằng Bắc Kỳ, với số phận hẩm hiu của nó, chỉ
biết
tới luỹ tre đầu làng mình, rồi luỹ tre đầu làng Vân, quê ngoại mình...
Nhờ ông Tây, Gấu có giấc mơ "vượt biển" đầu tiên. Đó là giấc mơ,
cố học cho giỏi tiếng Tây, để viết một cái thư bằng tiếng Tây, cám ơn
một ông Tây thuộc địa.
Giấc mơ đó có gì tương tự với trường hợp cô bé câm. Một khi biết đọc
biết viết tiếng Tây, thì những dòng tiếng ngoại đầu tiên đó, sẽ là, "
C'est à vous que je dois tout": Cám ơn ông, nhờ có ông mà có Gấu tui....
Nếu
đi
hết
biển I, 2 3, 4
Ngửi
ra cái mùi đồ tể, là từ những dòng văn dòng thơ, cũng nói về cái ác,
của một cõi người rung chuông tận thế, của mấy ông an ninh chìm, tay
phải đánh người, tay trái viết văn, lâu lâu đổi tay, ở trong
thế giới toàn trị. Những bà vợ của mấy ông này, do không đọc văn, nên
ngửi thấy nó, khi ông ăn tối cùng với gia đình, khi bước vào phòng
ngủ bên bà vợ....
Thế nào
là bỏ chạy cuộc chiến?
Có khi bạn sống ở Sài Gòn,
trong những ngày tháng cay nghiệt như thế đó, mà vẫn chỉ là một thứ bỏ
chạy
cuộc chiến.
Linda Lê, rời Việt Nam năm 14 tuổi, mang theo được gì, từ cuộc
chiến, từ cái gia tài của mẹ, vậy mà bà vẫn sống, tôi muốn nói,
luôn đối đầu với Cái Chết Việt Nam? Bà
lấy ở đâu ra, cái xác chết, là đứa trẻ Việt Nam, mà bà luôn cưu mang
đó?
Cái xác chết, như tôi hiểu được, cũng là cái bản đồ Việt Nam tỉ lệ
xích 1/1 rách nát, mà người Việt cố mang ra ngoài này để vá víu lại.
Văn chương Việt Nam hải ngoại, theo tôi, là một toan tính làm sống lại
một đứa trẻ đã chết, mà Linda Lê luôn cưu mang ở trong bà.
Trường hợp những nhà văn hậu thuộc địa, và tiếp đó, thời toàn cầu hoá,
như Linda Lê, như Salman Rushdie... cho thấy, viết văn bằng ngôn
ngữ
vay mượn có lẽ là... cách tốt nhất, để làm một nhà văn... bản xứ!
Đây
là điều Kertesz nhận ra, khi cho rằng, bất cứ một nhà văn, đều là nhà
văn của Lò Thiêu, một thứ cô hồn vất vưởng mong tìm nơi nương náu, ở
nơi nao nếu không là ở trong tiếng nước người?
Phỏng
vấn Linda Lê.
Đọc Les
Trois Parques
Tôi có cảm tưởng
tôi cưu mang một xác chết. Rõ ràng, đó là Việt-nam mà tôi mang trong
tôi, như
một đứa trẻ chết.
Phỏng
vấn Linda Lê, nhân
dịp phát hành Thư Chết
Ai
Điếu Nadezhda Mandestam [1899-1980]
Joseph Brodsky
[Gửi
DTH.
Jennifer Tran].
Chẳng
phải vô
cớ mà hệ thống giam cầm của Xô Viết có đoạn chỉ riêng ra
rằng, trong một số trại tù, một năm phục án được tính là ba năm. Do cái
mốc này, nhiều người Nga trong thế kỷ này hóa ra lại có tuổi
thọ xấp xỉ với những bậc tổ phụ trong kinh thánh....
[Đọc tới
đây,
Gấu tôi mới hiểu ra, tại sao chính quyền Cách Mạng năm đó
lại
căn dặn mấy tên ngụy, chỉ cần mang theo mười ngày lương thực: ở nơi
chốn được gọi là Thiên Thai, một ngày tính bằng một năm].
|