Jen's sister
Nguyễn Quốc Trụ
Sinh
16 tháng Tám, 1937
tại Kinh Môn, Hải Dương.
Quê Sơn Tây (Bắc Việt).
Vào Nam năm 1954.
Học Nguyễn Trãi (Hà-nội),
Chu văn An, Văn khoa (Sài-gòn).
Trước 1975 làm công chức Bưu Điện (Sài-gòn).
Tái định cư năm 1994 tại Canada.
Tác phẩm đã xuất bản:
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm Trắng,
do Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Sẽ xuất bản:
Nơi
Dòng Sông
Chảy
Về Phía Nam
Truyện & Ký
Thảo Trần & Nguyễn Quốc Trụ
Tạp
Ghi Văn Học
NQT
Vô
Kỵ Giữa Chúng Ta
NQT
giới thiệu
Đỗ Long Vân
Nhà xuất bản
Sài Gòn
Nhỏ
Thường xuyên cộng tác với VHNT
trên
lưới.
Ngoại trừ trang Giới Thiệu, những bài viết trên Tin Văn
hầu hết xuất hiện trên
VHNT [Sao Mai]
Bạn đọc có thể truy cập những số báo cũ, nếu
cần chi
tiết về ngày tháng.
Bản quyền thuộc VHNT và tác giả.
Trích đăng, vô vụ lợi,
chỉ cần liên lạc chủ biên
VHNT.
Cần ghi rõ xuất xứ khi sử dụng.
E_mail:
tanvien_sontay@yahoo.com
Lô cốt trên đê làng
Thanh Trì, Sơn Tây
Nhật Ký TIN VĂN II
|
Tôi biết Chùa
Đàn ở giữa... rừng Tây
Ninh
Vậy, Mê Thảo nghĩa là gì?
Theo tôi, Nguyễn Tuân phải là
người đã từng đọc Marx, qua nhân vật Lịnh
cho thấy ("Lịnh đang nghiền ngẫm bộ Kinh Dịch và đang xoay nó vào Biện
Chứng Pháp Duy Vật". Chùa Đàn), như vậy, ông phải biết đến câu nói nổi
danh của Marx: tôn giáo là thuốc phiện của quần chúng. Thuốc phiện còn
có tên là
Mê Thảo, Mê Dược. Liệu đây là "message" của phim: Cách mạng là thuốc
phiện
của.... Lịnh, và những người như ông (những công dân, những "sĩ phu",
của
một miền đất đã một thời vang bóng)?
Cây
đa bến cũ hồn ta
Ôi những người kiêu
hãnh chẳng ngày mai
đẹp tàn phai
vì
lòng hoài cách
mạng.
1972
Joseph
Huỳnh Văn
Thật là đại bố láo khi nghĩ rằng đau khổ làm
nghệ thuật lớn thêm lên.
Đau khổ làm mù, làm điếc, tàn phá, huỷ hoại, và thường xuyên là, làm
thịt. Osip Mandelstam là nhà thơ vĩ đại "trước"
Cách Mạng. Cũng vậy, là
Akhmatova, cũng vậy, là Marina Tsvetaeva. Họ sẽ vẫn là họ, đếch cần đến
cái cuộc cách mạng đó, đếch cần dù chỉ một biến cố lịch sử đó giáng lên
đầu dân Nga: Bởi vì họ là thiên bẩm [gifted].
Cơ bản mà nói, tài năng đếch cần lịch sử.
Joseph Brodsky: Ai điếu Nadezhda Mandelstam [1899-1980]
Chúng ta hãy so sánh những bài Mùa Cầm Xanh, được làm vào thời kỳ
miền nam tương đối thanh bình, với những bài sau này, như Em đẹp như
cách mạng [1972], hay Cây Đa
Bến Cũ Hồn Ta [1975], là thấy rõ. Những bài Mùa
Cầm
Xanh, giống như một cõi Thiên Thai của Văn Cao. Hai bài sau, đã
nhuốm
mùi trần tục: Thi sĩ sửa soạn, dọn mình, để cùng đau với cả một miền
đất, với bạn bè của ông.
Mùa Cầm Xanh
làm năm 1970, như để chào mừng Tập San Văn Chương, tờ báo của đám bạn,
với ông là Tổng Thư Ký! Đám bạn có thể tự hào, Tập San Văn Chương
[1972-1974?] là "đỉnh cao" cuối cùng của văn học miền nam, trước
khi được dán nhãn phản động đồi trụy tuốt luốt.
1972, nghĩa là, sau Mậu Thân 1968?
Đúng như vậy, và do đó, theo tôi, có lẽ phải đọc Mùa Cầm Xanh theo dòng của
Tống Biệt,"suối tiễn oanh đưa những ngậm ngùi", "những năm tiên
cảnh [1954-1975], một bước trại giam".
Muối
mặn chưa trao ngày nhạt nắng
Miếng
gừng cay đắng tới ngàn sau
Khuya nức nở những
cõi lòng không ngủ
Đợi vì sao
dậy sớm
tiễn người đi
Your
spirit is clouded by arrogance
Your
spirit is clouded by arrogance
And
that's why
you can't see the light.
You
say that our faith is - a dream,
and
a mirage - this capital.
You
say my country is sinful,
and
I say your country is godless.
If
the blame were ours -
everything
could be redeemed and repaired.
All
around - water and flowers.
Why
bother with this poor sinner then?
I
know why you are so terribly sick:
You
are seeking death and you fear the end.
Tâm linh bạn bị kiêu hãnh che mờ
Nên không thấy
được
ánh quang minh
Bạn nói rằng
niềm
tin của chúng tôi chỉ là - mơ hão
và ảo ảnh -
kinh đô
Bạn nói đất
nước tôi
là tội lỗi
Tôi nói đất
nước của
bạn là vô đạo
Nếu chúng tôi
đáng
trách
Mọi sự vẫn có
thể
cứu chuộc và chấn chỉnh
Toàn cảnh -
nước và
hoa
Vậy sao lại lo
cho
kẻ tội lỗi nghèo khổ này?
Tôi biết vì lẽ
gì
bạn lại bệnh hoạn ghê gớm đến thế
Bạn đang tìm
cái
chết và sợ hồi chung cuộc.
Jan,
1917
Akhmatova
Nguyên bài thơ
được viết cho một người bạn của nhà thơ sắp sửa bỏ
nước ra đi.... nhưng như Dmitri chỉ ra... Akhmatova gọi xứ sở của bà là
tội lỗi, theo
nghĩa, [nó đẻ ra những tên như] Rasputin và sự thoái hóa sa đọa của
chính thế
hệ của bà.
Và còn điều này, bài thơ được làm vào tháng Giêng
1917, đây là thời kỳ đầu cách mạng Nga, và tội lỗi, vô thần
[godless], là có liên quan tới đám người Bôn-sê-vích.
Bài thơ trước đó, Prayer, mới thật bảnh. Xuất hiện lần đầu trên nhật
báo Pravo naroda [Quyền của Nhân
Dân], vào ngày 9 tháng Chạp. Nguyên
được viết như là một nguyện cầu về cuộc chiến 1915; nhà thơ nói, ta sẽ
ôm trọn mọi khổ đau mà ông Trời giáng xuống, "So
that the stormcloud
over darkened Russia/Might become a cloud of glorious rays",
[Để cho đám mây bão phủ trên nước Nga tối xầm/Có thể thành áng mây
dương quang chói lọi], nhưng qua
nội dung, đây là nhằm tố cáo đám người Bôn sê vích, mà vào lúc đó,
không ai nghĩ có thể nắm quyền lực. Bài viết đi kèm bài thơ trên nhật
báo nói thẳng ra điều trên: "Đám Bôn sê vích đã có tiếng nói của họ.
Bây giờ, là tiếng nói của nhân dân."
[Akhmatova, thi sĩ
, nhà
tiên tri. Roberta Reeder. Nhà xb Picador USA.
NY].
Với riêng tôi, bài thơ của Joseph Huỳnh Văn, Cây Đa Bến Cũ Hồn Ta, là
cũng được làm theo tinh thần của bài thơ của Akhmatova, nhưng nhẹ nhàng
hơn, thi sĩ chỉ nhớ tiếc:
Giữa
đời ngước mắt dõi chiêm bao. [J. Huỳnh Văn]
Bạn
nói
niềm tin của chúng ta - một giấc mộng. [Akhmatova]
Liệu câu thơ, "Núi sông xương máu một câu
thề", là
nhắm nhắc tới câu:
"Thề phanh thây uống máu quân thù", của Văn Cao?
Ngay giữa bạn thân của thi sĩ, chỉ mới đây, khi biết, bài thơ làm
khi nào [1975] ẩn dụ của nó mới lộ
ra.
Cũng như bài Em đẹp như cách mạng,
1972, tức là phải sau Mậu Thân,
sau Mùa Hè Đỏ Lửa, mới làm được.
Nếu bài
thơ của Akhmatova, là giữa một kẻ sắp rời bỏ đất nước, và người ở lại,
bài thơ của Jopseph Huỳnh Văn, cuộc bắt tay lịch sử 30 tháng Tư 1975:
Cầm
tay muốn hỏi người sơ ngộ
Thôi thế tình sau thương ý trước
Nhưng trước đó, trước 1975, thi sĩ đã
nhìn ra được cuộc chia ly, giữa bạn bè:
Khuya nức nở
những
cõi lòng không ngủ
Đợi vì sao
dậy sớm
tiễn người đi
[Ai cho phép anh là thi sĩ? ]
Giấc mơ về cuộc bắt tay lịch sử giữa kẻ đi người
ở sau 1975:
Và nếu trách cứ là về phần chúng tôi, những người ở lại, If the blame were ours - thì
mọi chuyện vẫn còn có cơ cứu rỗi, và chấn chỉnh:
Người
đi đi mãi chưa về
Cây
đa bến cũ hồn quê đợi chờ
great
poetry 'hurt'
her into prose
["Bà
[Nadezhda] ị lên cả thế
hệ chúng ta".
["She shat on our entire generation"].
Nếu bà thiếu điều chi, thì đó là sự khiêm nhường. Về điều này, bà không
như hai nhà thơ lớn của bà. Nhưng, họ có nghệ thuật của họ. Và thành
tựu thơ ca, thứ thượng hảo khiến họ, khiêm tốn, hoặc làm ra vẻ như vậy.
Sau cùng sự khó chịu của bà khiến nhiều người phải tránh né, nhưng phải
như vậy thôi.... Tất cả những gì bà muốn, là được chết ở trên chiếc
giưòng của bà, và một cách nào đó, bà trông chờ điều này, bởi vì, "ở
trên ấy, tôi lại gặp Osip của tôi". "Không đâu, tôi đi trước bạn, lên
trên ấy, và sẽ gặp Osip trước bạn", Akhmatova trả lời.
[Gửi DTH. Jennifer Tran]
Cuốn sách
quí nhất của tôi, là
tờ thông hành.
Vẫn là lập đi
lập lại, cái cảm giác, lần bị mìn tại nhà hàng
Mỹ Cảnh, nằm nhà thương Grall vật lộn với cái chết, và mơ màng tưởng
tượng, khi đứng ở cổng nhà thương
Grall, nhìn ra ngoài đời, khi bước vào... Sài Gòn, thì chiến tranh đã
hết.
Và
chỉ còn
có một việc, là đi gặp... cô bé, tức Bông Hồng Đen!
Nếu đi hết
biển
Kẻ nào đi, là có
chuyện để
kể... Nhưng
người ta chỉ khoái nghe kẻ ở nhà, ăn miếng ăn lương thiện, và thật rành
rẽ về vùng của mình.
"When someone goes on a trip, he has something to tell about", goes the
German saying.... But they [people] enjoy no less listening to the man
who has stayed at home, making an honest living, and who knows the
locale tales and traditions. W. Benjamin: Người kể chuyện.
Cả lò nhà mày
là Cộng Sản. Ra ngoài đó, liệu liệu mà viết!
[Bà chị cốt cán nói với thằng em phản động].
Trong sâu
thẳm tận cùng bản chất, chúng ta là những sinh vật vượt biên cương,
bước qua
lằn ranh, vượt vũ môn, đi hết biển.
Tui mới
là nhà
văn hải ngoại được nhà nước ưu đãi!
Lần trở về,
của đáng tội, Gấu tui cũng phải tính toán!
Nghĩa là phải
trở lại đất bắc trước, gặp ông cậu trước, có gì còn có ông. Sau mới ghé
Sài Gòn.
Vả chăng, nếu
không gặp lại "một" người [của đất] bắc, chắc gì đã dám
trở về!
Nhưng có lẽ
phải nói, chuyện trở về nhen nhúm từ khi bắt đầu viết trở
lại. Đúng hơn, từ khi giữ mục Tạp Ghi trên tờ Văn Học, của Nguyễn
Mộng Giác. Vì viết trở lại, mới quen Ariadne, mới nhận ra sợi chỉ nối
một đứa trẻ với cái chuồng giam giữ nó, là Miền Bắc, Hà Nội.
|