Trên
tờ Gió Đông ngày nào - mà đa số cộng tác viên là những
cây viết ra đi từ miền bắc - người chủ trương, Lê Trọng Phương, trong
một viết, có nhắc tới một ẩn
dụ của Borges, về một bức bản đồ Việt Nam tỉ lệ xích là 1/1, bị rách
nát, mà
những người Việt hải ngoại cố mang ra ngoài này để khâu vá lại, cho nó
được như
xưa.
Một
tấm bản đồ "văn học" như thế, chỉ có một nửa,
nếu thiếu những người như Lê Trọng Phương, những diễn đàn như talawas.
Trong
ý
nghĩ đó, Tin Văn viết, trong thư trước: "... và như vậy văn học hải
ngoại
sẽ không còn ở trong tình trạng chông chênh, thiếu tới một nửa 'cuộc
đời,
linh hồn'... của nó."
Tin Văn
The year 1989 did not
mark
only the bicentennial of the French Revolution, but also the
centennials of two figures (1) who - each in his own way - knew
how to exploit the hunger of the masses and their vulnerability and
gullibility.
Norman Manea: Về Những Tên Hề: Nhà
Độc Tài và Người Nghệ Sĩ.
[Cái năm 1989 không những chỉ kỉ niệm 200 năm Cách Mạng Pháp mà còn kỉ
niệm 100 năm sinh của hai hình tượng; mỗi người một cách riêng, đã biết
khai thác cái đói khát của quần chúng, điểm yếu nhược, và tính dễ mắc
lừa của họ.]
(1): Đó là Aldolf Hitler, sinh ngày 20 tháng Tư,
1889, và
Charlie Chaplin, sinh trước Hitler đúng 100 giờ đồng hồ [theo bài
viết trên của N. Manea].
Cuốn sách quí giá nhất của tôi,
là tờ
thông hành.
Salman
Rushdie
Trước
30 tháng Tư, đi đâu, Gấu cũng phải thủ đủ ba bửu bối, là thẻ căn cước -
tức giấy chứng nhận là công dân miền nam cộng hòa - giấy chứng nhận hợp
lệ
tình
trạng quân dịch, và thẻ nhà báo quân đội.
Đúng vào ngày 30
tháng Tư - sau này, khi phải nhớ lại, Gấu như vẫn còn thấy trước mắt
- là hình ảnh một
người
lính VNCH ở ngay đầu ngõ, anh cởi vội bộ quân phục, [Ôi cái cảnh tượng
giã từ
cuộc chiến, nhổ đánh phẹt vào nó, mới đẹp làm sao!], chỉ giữ lại cái
quần xà
lỏn, cái áo thun, và nhập vào đám người nhốn nháo trên đường phố Sài
Gòn. Như
một phản xạ rất ư là tự nhiên, Gấu bèn bắt chước, nghĩa là đốt bỏ ngay
hai
món đồ
nguy hiểm, chỉ giữ lại tấm thẻ căn cước, như muốn "phân bua" với một
ông VC vô hình nào đó: Trình mí ông, tui chỉ là một phó thường dân.
Sau
ba ngày học tập cải tạo tại chỗ, nghĩa là tại ngay cơ quan Bưu Điện Sài
Gòn,
khi bước ra, Gấu không còn một tờ giấy tùy thân, và sống trong trình
trạng bất
hợp pháp như thế đó, cho đến ngày bỏ chạy quê hương.
[Đúng
ra, là, cho đến ngày nhận tờ giấy ra trại]
Sau
này, khi thi đậu quốc tịch, và được phát thẻ công dân Canada,
Gấu gọi điện thoại về Sài Gòn báo tin cho Bà Trẻ, bà mừng quá, nói: Bây
giờ,
cháu lại là người rồi!.
Nhưng
- đúng như Rushdie hùng dũng tuyên bố ở trên - giây phút sung
sướng nhất,
hạnh phúc nhất và cũng quí giá nhất đối với Gấu, đó là lúc cầm tờ giấy
thông
hành, với cái mác công dân Canada, trình cho tay kiểm tra tại phi
trường, trong
chuyến đi thứ nhất trở lại quê hương Lào, xum họp cùng mấy đứa nhỏ. Đến
lúc đó,
mới thấm câu của Bà Trẻ của tui, bây giờ mi mới lại là người.
Câu
nói của Rushdie, là trong bài viết "Hãy bước qua lằn ranh này". Ông
nói thêm, như tất cả những lời tuyên bố hùng dũng, nó có vẻ cường điệu.
Tờ
thông hành, nói cho cùng, chỉ là một món đồ tiện dụng, lẽ dĩ
nhiên, nó
đòi hỏi một chút chăm sóc nào đó: Đừng để quá hạn, đừng làm hư
hỏng... A
passeport is no big deal.... It's just ID. Một tấm giấy thông hành thì
có ghê gớm
chi đâu, chỉ là một thứ căn cước cá nhân.
Đúng rồi, nó chỉ là một tờ căn cước. Nhưng với Gấu tui, và có thể nói,
với cả
một miền đất, sau ngày 30 tháng Tư, chúng tôi đếch có thẻ căn cước, và
được gọi chung bằng
một từ,
ngụy.
Cho tới khi Gấu tôi có
được
tấm thông hành Canada.
Nhân
đây cũng xin được nói lời cảm tạ đất nước đã cưu mang Gấu tui trên mười
năm
trời, kể từ ngày lên máy bay, rời trại chuyển tiếp Panat Nikhom ở Thái
Lan, với
tờ giấy mầu vàng "landed immigrant" [di dân thường trú], vượt hai đại
dương, tới thành phố Toronto, vào đúng một ngày bão tuyết, trận bão
tuyết khủng khiếp nhất kể từ 40 năm, theo như báo chí địa phương lúc
đó, 44 độ âm. Đó là ngày 23 tháng 11 năm 1994.
Trên
mười năm trời, mới thỏ thẻ một lời cám ơn, liệu như vậy là quá trễ
chăng?
Trong
một câu chuyện mà Gấu tôi đọc từ hồi còn nhỏ, [hình như trong tập
"Những
Tâm Hồn Cao Thượng" do Hà Mai Anh dịch từ một tác giá Ý, De Amicis
(?)],
có một cô bé bị câm, được một bác sĩ chữa trị. Một đêm nọ, cô bé trong
lúc cố
tập nói, bất thình lình âm thanh phát ra. Thế là cô bé cứ âm thầm ngậm
những âm
thanh đầu tiên đó, đợi tới sáng, khi vị bác sĩ tới giường cô,
bấy giờ cô mới thốt lên mấy âm thanh mà cô tập nói suốt trong đêm: Con
cám
ơn bác
sĩ.
Trường
hợp của Gấu tôi cũng tương tự như vậy, nhưng không phải những âm thanh
đầu
tiên, mà có thể, cuối cùng, của một người già cảm thấy sắp sửa đi
hết cuộc
đời của mình.
"... Một lần, tôi hỏi
một nhà văn cũng thuộc loại bảnh
của miền
nam nước Mỹ, Eudora
Welty,
rằng liệu Faulkner có giúp bà tí ti nào
không, bà
trả lời, không là không, một tí cũng không. 'Cứ như thể có một ngọn núi
to
tổ bố ngay ở bên hàng xóm. Thật cũng tốt, rằng ngọn núi sừng sững ngay
kế bên
như thế, nhưng ‘nó’ chẳng giúp đỡ được gì trong việc viết lách'."
Salman
Rushdie: Ảnh Hưởng
Tình cờ
giở một tờ Ngưòi Nữu
Ước cũ, Tin Văn gặp một bài viết về nữ văn
sĩ Eudora
Welty này, mà
tác giả bài viết, Claudia Roth Pierpont, gọi là một Phu Nhân Tuyệt Hảo
[a Perfect Lady] của miền nam, một thứ "patron saint" của Mississipi.
Xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay vào năm 26 tuổi, và trở thành một
"monument", của tiểu bang Mississipi. Giải văn chương Pulitzer, huy
chương Tự Do của tổng thống, tên của bà trở thành tên thư viện thành
phố quê hương, ngày sinh là ngày lễ của tiểu bang... một thứ của hiếm
mà miền nam dâng tặng cho Mẽo quốc [a living exemplar of the best that
a quaint and disappearing Southern society still has to offer].
Chúng ta
tự
hỏi tại làm sao Faulkner lại bị quê hương Mẽo của ông ít
đọc. Theo Gấu tôi, lý do là, Faulkner có thể là người đầu tiên la to:
Yankees go home!, và sau này cứ thế vang động trên toàn thế giới, nhất
là vào những ngày chiến tranh Việt Nam, và bây giờ, tại Iraq....
và
để gửi đi từ
phương
này một tiếng nắng reo vì
bạn
cứ hay chào tạm biệt bằng
câu:
“Gửi cho chút nắng Sài gòn”.
Nguyễn thị Khánh Minh: Buổi sáng đọc báo
Đây cũng
là lý
do, theo một ông bạn văn của Gấu, giải thích, về trường
hợp Gấu tui xin làm đệ tử Faulkner:Trong tiềm thức của mi,
vẫn ẩn tàng một tên Yankee xâm lược, và mi cảm thấy nhục nhã vì thế,
ngay từ những ngày đầu được nắng miền nam sưởi ấm.
Đây là
điều
Rushdie không nhận ra, khi giải thích tại sao Faulkner lại
là ông thầy của nhiều nhà văn, thí dụ như Garcia Marquez, và được rất
nhiều độc giả từ rất nhiều quốc gia trên thế giới tìm đọc: Trừ ở Mẽo.
Tưởng
Niệm Roland Barthes
Chúng ta viết
cho ai?
Nếu
đi hết biển
Truyện
ngắn Nguyễn Ngọc Tư