I Am
Becoming
My Mother
Yellow/brown
woman
fingers
smelling always of onions
My mother
raises rare blooms
and waters
them with tea
her birth
waters sang like rivers
my mother is
now me
My mother
had a linen dress
the colour
of the sky
and stored
lace and damask
tablecloths
to pull
shame out of her eye.
I am
becoming my mother
brown/yellow
woman
fingers
smelling always of onions.
Lorna
Goodison
Happy Mom’s
Day, from Jenny
Tôi đang trở
thành má tôi
Người đàn bà
/vàng/nâu
Mấy ngón tay
lúc nào cũng có mùi hành
Má tôi trồng
bông lạ
Tưới chúng bằng
nước trà
Ngày sinh của
bà nuớc reo như sông
Má tôi bây
giờ là tôi
Má tôi có
chiếc áo dài bằng lanh
Màu trời
Bà trữ
dây vải, lụa
tạp dề
Để lấy nỗi tủi
hổ khỏi mắt
Tôi trở thành
má tôi
người đàn bà/vàng/nâu
Ngón tay sặc
mùi hành
Bà cụ GCC @
Nghĩa Trang Quân Đội Gò Vấp, lần đưa xác thằng em trai từ Sóc Trăng về
mai táng;
@ 29/8D NBK Sài Gòn
Em tôi nằm
xuống với một viên đạn ở trong đầu. Mấy người lính kể lại, chuẩn uý
không kịp
đau đớn. Lời trối trăng nghe như gió thoảng lại: "Chắc tao chết mất..."
Trung đội vi hành tuần tra vòng đai phi trường Sóc Trăng. Khi nghe
tiếng súng, theo
phản xạ, em tôi chúi đầu về phía trước. Chiếc nón sắt quên không buộc
rớt xuống
và một viên đạn trong tràng AK từ bên sông bắn hú họa xuống mặt sông,
dội lên,
xớt qua vai rồi hết đà nằm luôn trong ót. Viên bác sĩ quân y nói với
tôi, ông
đã không lấy viên đạn ra vì sợ làm nát khuôn mặt. "Chuẩn ý Sĩ không kịp
ghi địa chỉ cấp báo. Chúng tôi phải nhờ Bưu Điện liên lạc với Sài-gòn.
Ngoài mấy
bức hình chụp lúc tẩm niệm, chuẩn uý không để lại gì cả. Quần áo, đồ
dùng cá
nhân, poncho... đều đi theo với chuẩn uý."
Có, có , chuẩn
uý Sĩ có để lại một bà mẹ đau khổ như bất cứ một bà mẹ nào có con trai
tử trận,
một người anh trai để mang xác em về nghĩa trang quân đội Gò Vấp mai
táng, một
đứa cháu còn nằm trong viện bảo sanh, người chú vô thăm lần đầu tiên và
cũng là
lần cuối cùng, như để tìm dấu vết thân thương, ruột thịt, trước đi vĩnh
viễn bỏ
đi...
Em tôi còn để
lại một thành phố Sài-gòn trong đó có tuổi trẻ của tôi, của em tôi,
thấp thoáng
đâu đó nơi đầu đường, cuối chợ Vườn Chuối, ngày nào ba mẹ con dắt díu
nhau rời
con tầu khổng lồ Marine Serpent, miệng còn dư vị hột vịt lộn, người dân
Sài-gòn
trên những ghe nhỏ bám quanh con tầu, chuyền lên boong, trong những
chiếc giỏ lủng
lẳng ở đầu những cây sào dài. Hai anh em mồ côi cha vừa mới mất Hà-nội,
ngơ
ngác nhìn thành phố qua những đống rác khổng lồ nơi đại lộ Hàm Nghi,
qua ánh điện
chói chang, sáng lòa trên mặt sông, trên những con tầu đậu nối đuôi
nhau suốt
hai bên bờ vùng Khánh Hội, và đổ dài trên những con lộ thẳng băng. Qua
những lần
đổi vai đòn gánh của bà mẹ, từ cháo gà, miến gà, tới cháo lòng, bún
riêu, bánh
cuốn... Qua ánh mắt thất vọng của Người. Bốn anh chị em, bây giờ chỉ
còn hai đứa,
vậy mà cũng không nuôi nổi. Cuối cùng cả ba mẹ con đành lạc lối giữa
những con
hẻm chi chít, chằng chịt vùng Bàn Cờ. Tôi đi làm bồi bàn cho tiệm chả
cá Thăng
Long, làm trợ giáo, cố gắng tiếp tục học. Em tôi điếu đóm, hầu hạ một
ông cử
già, bà con với anh Hoạt, chồng người chị họ. Anh Nguyễn Hoạt, tức Hiếu
Chân, bị
bắt chung với Doãn Quốc Sĩ, sau mất ở trong khám Chí Hòa, chính quyền
CS bắt phải
hủy xác thành tro, trước khi mang ra khỏi nhà tù.
Một Sài-gòn
trong có quán cà phê Thái Chi ở đầu đường Nguyễn Phi Khanh, góc Đa Kao.
Bà chủ
quán khó tính, chỉ bằng lòng với một dúm khách quen ngồi dai dẳng như
muốn dính
vào tuờng, với dăm ba tờ báo Paris Match, với mớ bàn ghế lùn tịt. Trên
tường
treo một chiếc dĩa tráng men, in hình một cậu bé mếu máo, tay ôm cặp,
với hàng
chữ Pháp ở bên dưới: "Đi học hả? Hôm qua đi rồi mà!"
Đó là nơi
em
tôi thường ngồi lỳ, trong khi chờ đợi Tình Yêu và Cái Chết. Cuối cùng
Thần Chết
lẹ tay hơn, không để cho nạn nhân có đủ thì giờ đọc nốt mấy trang Lục
Mạch Thần
Kiếm, tiểu thuyết chưởng đăng hàng kỳ trên nhật báo Sài-gòn, để biết
kết cục bi
thảm của mối tình Kiều Phong-A Tỷ, như một an ủi mang theo, thay cho
những mối
tình tưởng tượng với một cô Mai, cô Kim nào đó, như một nhắn nhủ với
bạn bè còn
sống: "Đừng yêu sớm quá, nếu nuốn chết trẻ." Chỉ có bà chủ quán là
không quên cậu khách quen. Ngày giỗ đầu của em tôi, bà cho người gửi
tới, vàng
hương, những lời chia buồn, và bộ bình trà "ngày xưa cậu Sĩ vẫn thường
dùng."
I Am
Becoming
My Mother
Yellow/brown
woman
fingers
smelling always of onions
My mother
raises rare blooms
and waters
them with tea
her birth
waters sang like rivers
my mother is
now me
My mother
had a linen dress
the colour
of the sky
and stored
lace and damask
tablecloths
to pull
shame out of her eye.
I am
becoming my mother
brown/yellow
woman
fingers
smelling always of onions.
Lorna
Goodison
Tôi đang trở
thành má tôi
Người đàn bà
/vàng/nâu
Mấy ngón tay
lúc nào cũng có mùi hành
Má tôi trồng
bông lạ
Tưới chúng bằng
nước trà
Ngày sinh của
bà nuớc reo như sông
Má tôi bây
giờ là tôi
Má tôi có
chiếc áo dài bằng lanh
Màu trời
Bà trữ
dây vải, lụa
tạp dề
Để lấy nỗi tủi
hổ khỏi mắt
Tôi trở thành
má tôi
người đàn
bà/vàng/nâu
Ngón tay
sặc
mùi hành
Handbag
My mother's
old leather handbag,
crowded with
letters she carried
all through
the war. The smell
of my
mother's handbag: mints
and lipstick
and Coty powder.
The look of
those letters, softened
and worn at
the edges, opened,
read, and
refolded so often.
Letters from
my father. Odour
of leather
and powder, which ever
since then
has meant womanliness,
and love,
and anguish, and war.
Poems on the
Underground Families
Ruth
Fainlight
Túi xách tay
Cũ, bằng
da,
của má tôi
Chất chứa trong
đó là
Những lá thư
bà mang theo cùng với bà
Suốt cuộc
chiến
Mùi bạc hà,
mùi dầu cù là, mùi mồ hôi
Những lá thư,
góc quăn, mở gấp nhiều lần,
Chữ bạc dần
Thư của ba tôi
Túi da, kể từ
đó, nặng mùi nhất,
Là mùi đàn bà, tình yêu, thống khổ và sợ hãi.
Poems on the Underground
Thơ dán
trên Xe Điện Ngầm London
Exile and Loss
My Voice
I come from a distant land
with a foreign knapsack on my back
with a silenced song on my lips
As I travelled down the
river of my life
I saw my voice
(like Jonah)
swallowed by a whale
And my very life lived in
my voice
Kabul,
December 1989
Partaw Naderi
Translated by Sarah
Maguire
and Yama Yari
Tiếng
nói của
tôi
Tôi tới từ một
miền đất xa
Cõng trên lưng
cái bị cói
Và trên lưỡi,
một bài hát câm
Trong lúc lần
mò theo con sông đời mình
Tôi thấy tiếng
nói của tôi
(như Jonah)
Bị một con cá
voi nuốt
Và cái đời rất
đời của tôi
Sống ở trong
tiếng nói của tôi
The Exiles
The many
ships that left our country
with white
wings for Canada.
They are
like handkerchiefs in our memories
and the
brine like tears
and in their
masts sailors singing
like birds
on branches.
That sea of
May running in such blue,
a moon at
night, a sun at daytime,
and the moon
like a yellow fruit,
like a plate
on a wall
to which
they raise their hands
like a
silver magnet
with
piercing rays
streaming
into the heart.
Iain
Crichton Smith
Translated
from the author's own Gaelic
Lưu vong
Rất nhiều tầu
rời xứ Mít
Cánh trắng
Nhắm tới Canada
Chúng giống
như những chiếc khăn tay
Trong hồi nhớ
của chúng tôi
Và biển mặn,
như nước mắt
Trên cột
buồm thuỷ thủ hát
Như chim trên
cành
Biển Tháng Năm
năm đó trải dài trong màu xanh
Trăng đêm,
ngày mặt trời
Và mặt trăng như trái cam màu vàng
Như cái dĩa
trên tường
Họ giơ tay về
chiếc dĩa bạc
Như có nam
châm
Với những đuờng
ray
Chảy tới tận
trong tim.