*




* 

Thi sĩ Bắc Đảo (1949~)

Bei Dao

On August 2, 1949, Zhao Zhenkai was born in Beijing. His pseudonym Bei Dao literally means "North Island," and was suggested by a friend as a reference to the poet's provenance from Northern China as well as his typical solitude. 

Dao was one of the foremost poets of the Misty School, and his early poems were a source of inspiration during the April Fifth Democracy Movement of 1976, a peaceful demonstration in Tiananmen Square. He has been in exile from his native China since the Tiananmen Square massacre of 1989. 

His books of poetry include The Rose of Time: New and Selected Poems (New Directions, 2010); Unlock (2000); At the Sky's Edge: Poems 1991–1996 (1996), for which David Hinton won the Harold Morton Landon Translation Award from the Academy of American Poets; Landscape Over Zero (1995); Forms of Distance (1994); Old Snow (1991); and The August Sleepwalker (1990). His work has been translated into over twenty-five languages. 

He is also the author of short stories and essays. In 1978, he and colleague Mang Ke founded the underground literary magazine Jintian (Today), which ceased publication under police order. In 1990, the magazine was revived and Bei Dao serves as the Editor-in-Chief.

 In his foreword to At the Sky's Edge, Michael Palmer writes: "Anointed as an icon on the Democracy Wall and as the voice of a generation by the events of Tiananmen Square in 1989, and thereby also fated to exile, Bei Dao has followed a path of resistance that abjures overt political rhetoric while simultaneously keeping faith with his passionate belief in social reform and freedom of the creative imagination."

 His awards and honors include the Aragana Poetry Prize from the International Festival of Poetry in Casablanca, Morocco, and a Guggenheim Fellowship. He has been a candidate several times for the Nobel Prize in Literature, and was elected an honorary member of The American Academy of Arts and Letters. At the request of Palestinian poet Mahmoud Darwish, he traveled to Palestine as part of a delegation for the International Parliament of Writers.

 Bei Dao was a Stanford Presidential lecturer and has taught at the University of California at Davis, the University of Alabama in Tuscaloosa, and Beloit College in Wisconsin. In 2006, Bei Dao was allowed to move back to China. 

 

Đảo

Mi rong ruổi trong biển sương mù
không có buồm
mi ngưng nghỉ dưới đêm trăng
không có neo
đường từ nơi này mất hút
đêm từ nơi này mất hút

2

Không có ký hiệu
không có giới hạn rõ ràng
chỉ có vách đá dựng với bọt sóng nguyện cầu
lưu lại dấu vết tháng năm buồn thảm
và một chút oai nghiêm kỷ niệm cỏn con. 

Bầy trẻ đi về phía bờ cát,
dưới ánh trăng, con cá kình phía xa,
đang phún lên những cột nước cao vút.

3

Bầy hải âu đã tỉnh,
cánh nối liền cánh,
tiếng kêu nghe sao thê thiết,
làm kinh động từng phiến lá hoan hợp,
và trái tim lũ trẻ

Trong thế giới nhỏ bé này,
lẽ nào chỉ lay tỉnh những điều đau khổ? 

4

Đường chân trời đổ nghiêng,
chấp chới, lật ngược lại,
một con hải âu rớt xuống,
máu nóng uốn cong chiếc lá bồ to rộng.
cái màu sắc bao trùm của đêm,
đã che đậy cả tiếng súng nổ. 

-Đây là đất cấm,
đây là kết cục của tự do.
một chiếc bút lông chim đang cắm trên cát,
mang không khí ẩm ướt
nó thuộc về mạn thuyền chao đảo và gió mùa,
thuộc về bờ, thuộc về sợi mưa nghiêng,
mặt trời của hôm qua hoặc ngày mai.
nhưng giờ lại ở đây,
viết xuống điều bí mật được cái chết chứng thực. 

 5

Trên mỗi ngọn sóng,
lềnh bềnh một chiếc lông vũ lấp lánh. 

Lũ trẻ vun lên từng gò cát nhỏ
nước biển chảy vòng qua
như vườn hoa, đong đưa quạnh vắng
bức liễn ai điếu của ánh trăng trải về bên trời.

6

A, cây cọ,
chính sự im lặng của mi,
vung lên thanh kiếm của kẻ phản loạn.
lại một lần,
gió thổi tung mái tóc,
như thổi ngọn cờ tung bay đón gió.
biên giới cuối cùng,
mãi mãi ở trong trái tim lũ trẻ. 

7

Đêm, đón gió mà đứng
vì tai kiếp
vì hung thủ ẩn nấp
trải xuống tấm thảm mềm êm
bày sẵn từng hàng cốc vỏ sò.

8

Có bầu trời vô tội là đủ rồi
có bầu trời là đủ rồi. 

Nghe đây, đàn,
đang gọi về

Ngun:

http://www.shigeku.org/shiku/xs/beidao.htm#14


Kính mời bác đọc bản dịch bài thơ "Đảo" của Bắc Đảo (đọc song song với bài thơ "Biển" của bác thì hợp lắm)

Chúc bác vui nhiều.

Kính

DV

Đa tạ

HA/NQT



*

Biển

 Buổi chiều đứng trên bãi Wasaga
Nhìn hồ Georgian
Cứ nghĩ thềm bên kia là quê nhà.

Sóng đẩy biển lên cao, khi xuống kéo theo mặt trời
Không gian bỗng đỏ rực rồi đêm tối trùm lên tất cả

Cát ở đây được con người chở từ đâu tới
Còn ta bị quê hương ruồng bỏ nên phải đứng ở chốn này

Số phận còn thua hạt cát.

Hàng cây trong công viên bên đường nhớ rừng
Cùng thi nhau vươn cao như muốn trút hết nỗi buồn lên trời

Chỉ còn ta cô đơn lẫn vào đêm
Như con hải âu già
Giấu chút tình sầu
Vào lời thì thầm của biển...