|
Happy Mother's Day
Extrait
J'ai appris
à parler dans une région brouillée
où le
silence tenait lieu de langue.
Les premiers
mots, je les ai déchiffrés
sur les lèvres
de mon père et de ma mère
au point de
confondre parler et trembler
et
d'installer en moi cette confusion pour toujours.
Scène tournante, Alain Veinstein
Gấu học nói
trong 1 vùng lù tà mù
Nơi im lặng tóm lấy tiếng nói
Những từ “tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời”,
Gấu đoán ra trên môi ông cụ, bà cụ
Và đoán lầm,
thay vì “nói”, thì thành “run rẩy”
Thành ra suốt đời Gấu cứ lù tà mù,
Đếch biết
“êu” nước Mít là cái đéo gì!
Hà, hà!
AGAINST HOME
Wind
shuttles leaves across a parking lot,
each one a
different weight, each weight
absorbed
into the rustling like surfers
overwhelmed
by waves. Father, my maple.
Mother,
honey locust. I am nothing
but what
your lives have made me.
-Matt
Sumpter
The New
Yorker May 26, 2014
Chống lại nhà
Gió rượt
lá lòng
vòng nơi bãi xe
Mỗi cái lá là
mỗi cái nặng khác nhau
Mỗi cái nặng
nhập vô tiếng rù rì khi chạy đuổi
Như mấy tay
surfers ná thở vì những con sóng
Ông via, chiếc
lá thông
Bà cụ, con
châu chấu - honey
Tớ chẳng gì
hết
Mà chỉ là cuộc
đời của họ làm nên
Happy Mother's Day
THE PRODIGAL
Dark morning
rain
Meant to
fall
On a prison
and a school yard,
Falling
meanwhile
On my mother
and her old dog.
How slow she
shuffles now
In my
father's Sunday shoes.
The dog by
her side
Trembling
with each step
As he tries
to keep up.
I am on
another corner waiting
With my head
shaved.
My mind hops
like a sparrow
In the rain.
I'm always
watching and worrying about her.
Everything
is a magic ritual,
A secret
cinema,
The way she
appears in a window hours later
To set the
empty bowl
And spoon on
the table,
And then
exits
So that the
day may pass,
And the
night may fall
Into the
empty bowl,
Empty room,
empty house,
While the
rain keeps
Knocking at
the front door.
Charles
Simic
Đứa con
hoang đàng
Em mang hồn vô tội
Đeo thánh giá huy hoàng
Còn ta đầy sám hối
Mà sao vẫn hoang đàng
Nguyễn Tất Nhiên: Em hiền như
Ma Xơ
Sáng u ám
Mưa sẽ rơi
Trên nhà tù,
trên sân trường
Trên Má và
con chó của Bả
Ôi chậm chạp
làm sao
Cách Má xỏ
chân vô đôi giầy Chúa Nhật của Ba
Con chó kế bên
Run rẩy từng
bước
Cố theo kịp
Bả.
Tôi ở một góc
khác, chờ
Với cái đầu
cạo
Với cái óc lóc
xóc như con chim sẻ
Trong mưa
Tôi luôn luôn
trông chừng và lo lắng cho Bả
Tất cả thì
như là một nghi lễ thần kỳ
Một phim bí ẩn
Cách Má hiện
ra ở cửa sổ vài giờ sau đó
Để 1 cái chén
không
Và 1 cái muỗng
lên bàn
Và rồi ra khỏi
phòng
Và như thế,
một ngày qua đi
Đêm sẽ đổ
Vô chén
không,
Căn phòng rỗng,
căn nhà trần trụi
Trong khi mưa
Tiếp tục gõ ở
cửa trước.
Bài thơ này,
quái làm sao, làm Gấu nhớ đến chiều 30 Tết, khi gia đình làm mâm cúng
cuối năm,
và cũng là cúng ông cụ của Gấu, mất tích đúng 30 Tết, 1946, khi qua
sông, tại
Ngã Ba Việt Trì, dự bữa tiệc tất niên, do một ông học trò mời, rồi đi
luôn. Đọc
bài này, rồi đọc thêm bài này nữa, cũng của Simic, thì đúng là đủ 1
cặp!
READING
HISTORY
for Hans
Magnus
At times,
reading here
In the
library,
I'm given a
glimpse
Of those
condemned to death
Centuries
ago,
And of their
executioners.
I see each
pale face before me
The way a
judge
Pronouncing
a sentence would,
Marveling at
the thought
That I do
not exist yet.
With eyes
closed I can hear
The evening
birds.
Soon they will
be quiet
And the
final night on earth
Will
commence
In the
fullness of its sorrow.
How vast,
dark, and impenetrable
Are the
early-morning skies
Of those led
to their death
In a world
from which I'm entirely absent,
Where I can
still watch
Someone's slumped
back,
Someone who
is walking away from me
With his
hands tied,
His graying
head still on his shoulders,
Someone who
In what
little remains of his life
Knows in
some vague way about me,
And thinks
of me as God,
As Devil.
Đọc Sử Ký
Gửi Hans
Magnus
Đôi khi đọc ở
đây
Tại thư viện
Tôi được đưa
mắt nhìn
Những người
bị kết án tử hình
Những thế kỷ
đã qua
Và những đao
phủ của họ
Tôi nhìn mỗi
khuôn mặt nhợt nhạt
Cách ông tòa
tuyên án
Lạ làm sao,
là, tôi thấy mừng
Khi nghĩ rằng,
May quá, khi
đó mình chưa ra đời!
Với cặp mắt
nhắm tít, tôi có thể nghe
Những con
chim chiều tối
Chẳng mấy chốc,
chúng sẽ mần thinh
Và đêm sau
cùng trên trái đất
Sẽ bắt đầu
Trong trọn nỗi
thống khổ của nó
Bao la, tối,
không cách nào xuyên thủng,
Là những bầu
trời sáng sớm
Của những
con người bị dẫn tới cái chết của họ
Trong một thế
giới mà tôi thì hoàn toàn vắng mặt
Từ cái chỗ của
tôi, tôi vẫn có thể ngắm
Cái lưng lảo
đảo,
Của một người
nào đó,
Một người
nào đó đang bước xa ra khỏi tôi
Với hai tay
bị trói
Cái đầu xám
của người đó thì vẫn còn trên hai vai
Một người
nào đó
Trong tí xíu
thời gian còn lại của cuộc đời của mình
Biết, một
cách mơ hồ về tôi
Và nghĩ về
tôi, như là Thượng Đế
Như là Quỉ
Happy Mother's Day
Evening Walk
You give the
appearance of listening
To my
thoughts, O trees,
Bent over
the road I am walking
On a late
summer evening
When every
one of you is a steep staircase
The night is
slowly descending.
The high
leaves like my mother's lips
Forever
trembling, unable to decide,
For there's
a bit of wind,
And it's
like hearing voices,
Or a mouth
full of muffled laughter,
A huge mouth
we can all fit in
Suddenly
covered by a hand.
Everything
quiet. Light
Of some
other evening strolling ahead,
Long-ago
evening of silk dresses,
Bare feet,
hair unpinned and falling.
Happy heart,
what heavy steps you take
As you
follow after them in the shadows
The sky at
the road's end cloudless and blue.
The night
birds like children
Who won't
come to dinner.
Lost
children in the darkening woods.
-Charles
Simic
Đi dạo vào
buổi chiều tối
Tụi mi làm
ra vẻ
Lắng nghe Gấu
suy tư,
“Ôi lũ cây bên
đường,
Nhớ rừng,
Cùng thi
nhau vươn cao
Như muốn trút
hết nỗi buồn lên trời.”
Từng đứa mi
cố rạp mình xuống mặt đường, như nấc thang,
Theo bước Gấu
đi
Vào một chiều
tối muộn
Và đêm thì đang
chầm chậm xuống
Những chiếc
lá cây ở trên cao thì giống môi của bà má Gấu
Suốt đời run
rẩy, không thể nào quyết định,
Bởi là vì
trong tí gió
Như có những
giọng người
Hay là một cái
miệng đầy tiếng cười tắc nghẹn
Một cái miệng
như miệng bà Âu Cơ chứa cả lũ Mít
Bất thình lình
bị một bàn tay bụm chặt
Mọi vật yên
tịnh
Ánh sáng của
một buổi chiều tối khác
Lang thang
phía trước mặt
Buổi chiều tối
của thời xa xưa chắc là trước 1975, trong những cánh áo dài lụa
Chân trần, tóc
xỏa xuống,
Trái tim hạnh
phúc, những bước chân nặng nề nào bạn bước đi
Khi bạn theo
chúng vào những vùng tối
Bầu trời ở
cuối con lộ thì không có mây, màu xanh
Những con
chim đêm thì giống như những đứa trẻ
Ham chơi bỏ bữa ăn tối.
Những đứa trẻ
thất lạc trong những khu rừng tối xẫm. (a)
I Am
Becoming
My Mother
Yellow/brown
woman
fingers
smelling always of onions
My mother
raises rare blooms
and waters
them with tea
her birth
waters sang like rivers
my mother is
now me
My mother
had a linen dress
the colour
of the sky
and stored
lace and damask
tablecloths
to pull
shame out of her eye.
I am
becoming my mother
brown/yellow
woman
fingers
smelling always of onions.
Lorna
Goodison
Tôi đang trở
thành má tôi
Người đàn bà
/vàng/nâu
Mấy ngón tay
lúc nào cũng có mùi hành
Má tôi trồng
bông lạ
Tưới chúng bằng
nước trà
Ngày sinh của
bà nuớc reo như sông
Má tôi bây
giờ là tôi
Má tôi có
chiếc áo dài bằng lanh
Màu trời
Bà trữ
dây vải, lụa
tạp dề
Để lấy nỗi tủi
hổ khỏi mắt
Tôi trở thành
má tôi
người đàn
bà/vàng/nâu
Ngón tay
sặc
mùi hành
Handbag
My mother's
old leather handbag,
crowded with
letters she carried
all through
the war. The smell
of my
mother's handbag: mints
and lipstick
and Coty powder.
The look of
those letters, softened
and worn at
the edges, opened,
read, and
refolded so often.
Letters from
my father. Odour
of leather
and powder, which ever
since then
has meant womanliness,
and love,
and anguish, and war.
Poems on the
Underground Families
Ruth
Fainlight
Túi xách tay
Cũ, bằng
da,
của má tôi
Chất chứa trong
đó là
Những lá thư
bà mang theo cùng với bà
Suốt cuộc
chiến
Mùi bạc hà,
mùi dầu cù là, mùi mồ hôi
Những lá thư,
góc quăn, mở gấp nhiều lần,
Chữ bạc dần
Thư của ba tôi
Túi da, kể từ
đó, nặng mùi nhất,
Là mùi đàn bà, tình yêu, thống khổ và sợ hãi.
I Am
Becoming
My Mother
Yellow/brown
woman
fingers
smelling always of onions
My mother
raises rare blooms
and waters
them with tea
her birth
waters sang like rivers
my mother is
now me
My mother
had a linen dress
the colour
of the sky
and stored
lace and damask
tablecloths
to pull
shame out of her eye.
I am
becoming my mother
brown/yellow
woman
fingers
smelling always of onions.
Lorna
Goodison
Happy Mom’s
Day, from Jenny
Tôi đang trở
thành má tôi
Người đàn bà
/vàng/nâu
Mấy ngón tay
lúc nào cũng có mùi hành
Má tôi trồng
bông lạ
Tưới chúng bằng
nước trà
Ngày sinh của
bà nuớc reo như sông
Má tôi bây
giờ là tôi
Má tôi có
chiếc áo dài bằng lanh
Màu trời
Bà trữ
dây vải, lụa
tạp dề
Để lấy nỗi tủi
hổ khỏi mắt
Tôi trở thành
má tôi
người đàn bà/vàng/nâu
Ngón tay sặc
mùi hành
Bà cụ GCC @
Nghĩa Trang Quân Đội Gò Vấp, lần đưa xác thằng em trai từ Sóc Trăng về
mai táng;
@ 29/8D NBK Sài Gòn
Em tôi nằm
xuống với một viên đạn ở trong đầu. Mấy người lính kể lại, chuẩn uý
không kịp
đau đớn. Lời trối trăng nghe như gió thoảng lại: "Chắc tao chết mất..."
Trung đội vi hành tuần tra vòng đai phi trường Sóc Trăng. Khi nghe
tiếng súng, theo
phản xạ, em tôi chúi đầu về phía trước. Chiếc nón sắt quên không buộc
rớt xuống
và một viên đạn trong tràng AK từ bên sông bắn hú họa xuống mặt sông,
dội lên,
xớt qua vai rồi hết đà nằm luôn trong ót. Viên bác sĩ quân y nói với
tôi, ông
đã không lấy viên đạn ra vì sợ làm nát khuôn mặt. "Chuẩn ý Sĩ không kịp
ghi địa chỉ cấp báo. Chúng tôi phải nhờ Bưu Điện liên lạc với Sài-gòn.
Ngoài mấy
bức hình chụp lúc tẩm niệm, chuẩn uý không để lại gì cả. Quần áo, đồ
dùng cá
nhân, poncho... đều đi theo với chuẩn uý."
Có, có , chuẩn
uý Sĩ có để lại một bà mẹ đau khổ như bất cứ một bà mẹ nào có con trai
tử trận,
một người anh trai để mang xác em về nghĩa trang quân đội Gò Vấp mai
táng, một
đứa cháu còn nằm trong viện bảo sanh, người chú vô thăm lần đầu tiên và
cũng là
lần cuối cùng, như để tìm dấu vết thân thương, ruột thịt, trước đi vĩnh
viễn bỏ
đi...
Em tôi còn để
lại một thành phố Sài-gòn trong đó có tuổi trẻ của tôi, của em tôi,
thấp thoáng
đâu đó nơi đầu đường, cuối chợ Vườn Chuối, ngày nào ba mẹ con dắt díu
nhau rời
con tầu khổng lồ Marine Serpent, miệng còn dư vị hột vịt lộn, người dân
Sài-gòn
trên những ghe nhỏ bám quanh con tầu, chuyền lên boong, trong những
chiếc giỏ lủng
lẳng ở đầu những cây sào dài. Hai anh em mồ côi cha vừa mới mất Hà-nội,
ngơ
ngác nhìn thành phố qua những đống rác khổng lồ nơi đại lộ Hàm Nghi,
qua ánh điện
chói chang, sáng lòa trên mặt sông, trên những con tầu đậu nối đuôi
nhau suốt
hai bên bờ vùng Khánh Hội, và đổ dài trên những con lộ thẳng băng. Qua
những lần
đổi vai đòn gánh của bà mẹ, từ cháo gà, miến gà, tới cháo lòng, bún
riêu, bánh
cuốn... Qua ánh mắt thất vọng của Người. Bốn anh chị em, bây giờ chỉ
còn hai đứa,
vậy mà cũng không nuôi nổi. Cuối cùng cả ba mẹ con đành lạc lối giữa
những con
hẻm chi chít, chằng chịt vùng Bàn Cờ. Tôi đi làm bồi bàn cho tiệm chả
cá Thăng
Long, làm trợ giáo, cố gắng tiếp tục học. Em tôi điếu đóm, hầu hạ một
ông cử
già, bà con với anh Hoạt, chồng người chị họ. Anh Nguyễn Hoạt, tức Hiếu
Chân, bị
bắt chung với Doãn Quốc Sĩ, sau mất ở trong khám Chí Hòa, chính quyền
CS bắt phải
hủy xác thành tro, trước khi mang ra khỏi nhà tù.
Một Sài-gòn
trong có quán cà phê Thái Chi ở đầu đường Nguyễn Phi Khanh, góc Đa Kao.
Bà chủ
quán khó tính, chỉ bằng lòng với một dúm khách quen ngồi dai dẳng như
muốn dính
vào tuờng, với dăm ba tờ báo Paris Match, với mớ bàn ghế lùn tịt. Trên
tường
treo một chiếc dĩa tráng men, in hình một cậu bé mếu máo, tay ôm cặp,
với hàng
chữ Pháp ở bên dưới: "Đi học hả? Hôm qua đi rồi mà!"
Đó là nơi em
tôi thường ngồi lỳ, trong khi chờ đợi Tình Yêu và Cái Chết. Cuối cùng
Thần Chết
lẹ tay hơn, không để cho nạn nhân có đủ thì giờ đọc nốt mấy trang Lục
Mạch Thần
Kiếm, tiểu thuyết chưởng đăng hàng kỳ trên nhật báo Sài-gòn, để biết
kết cục bi
thảm của mối tình Kiều Phong-A Tỷ, như một an ủi mang theo, thay cho
những mối
tình tưởng tượng với một cô Mai, cô Kim nào đó, như một nhắn nhủ với
bạn bè còn
sống: "Đừng yêu sớm quá, nếu nuốn chết trẻ." Chỉ có bà chủ quán là
không quên cậu khách quen. Ngày giỗ đầu của em tôi, bà cho người gửi
tới, vàng
hương, những lời chia buồn, và bộ bình trà "ngày xưa cậu Sĩ vẫn thường
dùng."
Happy Mother’s Day.
from: Xì Lô
by Teacher
April 8,
2014
Happy
Birthday to U, Grandma
Richie
&
Jennifer & All Family
|
|