NHQ vs NL
NHQ
vs NL
Nhất Linh là
1 tiểu thuyết gia. Một bậc thầy với những tuyệt tác như Ðôi Bạn, Xóm
Cầu Mới,
Dòng Sông Thanh Thủy... Cuối đời, ông muốn truyền lại 1 số kinh
nghiệm viết
của ông trong Viết và Ðọc tiểu thuyết, không phải để khái quát hoá, để
dạy đời,
để làm phê bình gia, 1 tên hoạn quan. Ðừng thiến chim của ông ta.
Thầy Cuốc, do
muốn nổi cộm, cứ mỗi lần viết là chộ thiên hạ, nào điển phạm, hiểu
đúng,
hiểu sai, toàn "giả vấn đề" cả. Bởi vì, một điển phạm, canon, tức 1 qui
tắc, tiêu
chuẩn hoặc anh chấp nhận hoặc không, có gì đúng mới không đúng, sai với
không
sai. Thí dụ, mấy đấng VC phán, yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội, thì
Gấu bèn phán,
đếch được, tớ không thích tiêu chuẩn đó.
Không lẽ Gấu hiểu sai?
Thứ nữa hình
như Người không có cái thú đọc tiểu thuyết, và cũng chưa từng thực sự
khen ai. Ngay
cả khi xoa đầu ông tiên chỉ, như mọi người, nghĩa là khen VP quan sát
tới tận cùng
của 1 sự kiện, “chẻ sợi tóc ra làm tư”, Người cũng thòng 1 câu, nhưng
lâu lâu,
"thi thoảng", VP “quơn” chẻ. Khen Trùm Sáng Tạo, Mai Thảo, thần thơ,
thuộc thơ như thần, nhưng
chỉ thơ... tiền chiến.
Cũng mửng đó,
"Cuốc tôi" rất phục Nhất Linh, nhưng mà…
Ðểu ơi là đểu.
Gấu thực sự
tội cho Thầy Cuốc. Gấu thích ai, mê ai, mê văn thơ của ai, bất cứ ai,
nhất là những
người vô danh, mới viết, Gấu đọc được 1 mẩu viết được, viết tới, là
sướng điên
lên, là khoe nhặng lên, bị chúng chửi hoài.
Thơ TMT,
thơ luân lý giáo thư mà ông
khen nhặng cả lên, không sợ làm mất tiếng của nhà phê bình NQT ư?
Tôi thực
tình không muốn xúc phạm đến Nhất Linh, người mà tôi rất kính phục, tuy
nhiên,
tôi lại không thể tự dối mình để không nói ra sự thật này: khi lý
thuyết hoá
quan điểm văn học của mình, Nhất Linh hoàn toàn không đáng tin cậy. Cuốn
Viết và đọc tiểu thuyết được hoàn tất
trong tinh thần kinh nghiệm chủ nghĩa chứ không phải kết quả của quá
trình
nghiên cứu nghiêm túc về tiểu thuyết. Lại là kinh nghiệm của một thời
vang
bóng.
NHQ
Đúng là giọng
của 1 ông Trời con.
Hình như Nhất Linh không biết cả
những điều
căn bản trong lý thuyết văn học, do đó, ông tưởng quan niệm cho “một
áng danh
văn bao giờ cũng hỗn hợp được hai phần tử: bổ ích và làm vui” (2) là
của Ðặng
Thai Mai, trong khi, thật ra, đó là quan niệm của Horace, nhà thơ và
triết gia
cổ đại, tác giả cuốn Ars Poetica, sau này trở thành một trong
những luận
điểm nòng cốt của chủ nghĩa tân cổ điển vốn rất thịnh hành ở Tây phương
từ giữa
thế kỷ thứ 17 đến cuối thế kỷ 18 (3).
NHQ
Khẩu ”cà nông”,
một áng văn hay thì vừa bổ vừa vui, thì nhiều người gật gù tâm đắc, và
cũng chẳng
cần biết, ai là tác giả, nó thành của chung của nhân loại, vậy mà Thấy Cuốc làm lớn chuyện, NL gán cho của
DTM, thực ra của Horace. Người cũng chẳng cho biết Horace phán khi nào,
bởi vì
Người đâu biết, và Người đâu cần, chỉ là 1 dịp để Người không thể tự
dối mình, đành
đạp cho NL một cái!
Trong 1 bài
viết đã lâu, cho tờ Vấn Ðề, Mai Thảo order, anh viết cho VD một bài,
Gấu, nhớ đến
Nhất Linh, và “nhớ gọi nhớ, nhớ đẻ ra nhớ”, nhớ những mùa thu của xứ
Bắc Kít, bèn đi
1 đường “xoa đầu” cả ba, NL, Mùa Thu, và xứ Bắc Kít, mà Gấu lúc đó nhớ
điên lên
được, lại nhân mới đọc được 1 câu của tụi mũi lõ, một khẩu “cà nông”,
"đẹp và
cứng như thép" [đây là ước muốn của Sartre, làm sao viết được 1 cuốn
tiểu thuyết
đẹp và cứng như thép, và người đọc, khi đọc nó, thì sẽ hổ thẹn về đời
của họ, Gấu
nhớ đại khái]. (1) Thế là ra bài “Ði tìm 1 tác phẩm sẽ có”, trong đó
Gấu bệ
ngay câu
mới đọc được, làm “điển phạm”: Nhà văn nhớn là kẻ kết hôn với xứ sở của
nó.
Và xứ sở của
Nhất Linh, là xứ Bắc Kít, và cái cảnh nhặt lá bàng là 1 trong những
đoạn văn
mà Gấu "không thể tự dối mình", đành khen um lên, hay nhất, nhân hậu
nhất của NL,
về xứ Bắc Kít.
(1)
Roquentin
cũng giã từ thiên đàng. Anh có cảm tưởng đã sống cạn đời mình với giấc
mơ nhân
bản. Anh cũng quá chán lịch sử, luận đề này nọ và cuối cùng được cứu
vớt, nhờ
"tiểu thuyết". Anh mơ tưởng sẽ viết một câu chuyện "như nó có thể
xẩy ra, đẹp, cứng như thép và sẽ làm mọi người hổ thẹn vì cuộc sống của
họ".
Source
Cái sự kiện
NL lấy câu nói của Horace ban cho DTM, nếu đúng, thì cũng chỉ là
chuyện nhớ
sai, nhớ lộn, vẫn thường xẩy ra, có đâu ghê gớm, vậy mà Thầy Cuốc
hạ những câu,
"NL không biết cả đến những điều căn bản trong lý thuyết văn học",
"hoàn toàn không đáng tin cậy".
Những cách
hiểu sai lạc về điển phạm
Khuyết điểm
thứ nhất xuất phát từ sự thiếu ý thức về điển phạm trong khi khuyết
điểm thứ
hai xuất phát từ cách hiểu mơ hồ và sai lạc về điển phạm. Cả hai khuyết
điểm đều
gắn liền với điển phạm (canon) và tính điển phạm (canonicity).
Nếu khuyết
điểm thứ nhất thường chỉ gặp ở những người kém hiểu biết về văn học;
khuyết điểm
thứ hai lại dễ dàng bắt gặp ở khắp nơi, kể cả ở những tên tuổi lừng lẫy
nhất. Một
trong những tên tuổi ấy là Nhất Linh, người được đông đảo độc giả cũng
như giới
nghiên cứu và phê bình xem không phải chỉ là một trong những nhà văn
xuất sắc
nhất mà còn là một trong những người đi tiên phong trong quá trình hiện
đại hoá
văn học Việt Nam trong thế kỷ 20. Chính cái ông Nhất Linh ấy, vào những
năm cuối
đời, khi tổng kết kinh nghiệm của gần nửa thế kỷ đọc sách và gần ba
mươi năm viết
sách của mình, đã đi đến kết luận là: “Một cuốn sách hay phải có giá
trị trong
không gian và thời gian.” (1) Nói cách khác, theo Nhất Linh, một cuốn
sách hay
là một cuốn sách ở đâu cũng hay và thời nào cũng hay.
Tôi thực
tình không muốn xúc phạm đến Nhất Linh, người mà tôi rất kính phục, tuy
nhiên,
tôi lại không thể tự dối mình để không nói ra sự thật này: khi lý thuyết hoá
quan điểm văn học của mình, Nhất Linh hoàn toàn không đáng tin
cậy. Cuốn Viết
và đọc tiểu thuyết được hoàn tất trong tinh thần kinh nghiệm chủ nghĩa
chứ
không phải kết quả của quá trình nghiên cứu nghiêm túc về tiểu thuyết.
Lại là
kinh nghiệm của một thời vang bóng. Hình như Nhất Linh không
biết cả những điều
căn bản trong lý thuyết văn học, do đó, ông tưởng quan niệm cho “một
áng danh
văn bao giờ cũng hỗn hợp được hai phần tử: bổ ích và làm vui” (2) là
của Ðặng
Thai Mai, trong khi, thật ra, đó là quan niệm của Horace, nhà thơ và
triết gia
cổ đại, tác giả cuốn Ars Poetica,
sau này trở thành một trong những luận điểm
nòng cốt của chủ nghĩa tân cổ điển vốn rất thịnh hành ở Tây phương từ
giữa thế
kỷ thứ 17 đến cuối thế kỷ 18 (3). Không những không biết các lý thuyết
văn học
Tây phương, hình như ông
cũng không biết cả những cuộc tranh luận mang tính lý
thuyết văn học ở Việt Nam, do đó, ông tỏ ý tâm đắc với các ý kiến của
Ðặng Thai
Mai về cuộc tranh luận nghệ thuật vị nghệ thuật và nghệ thuật vị nhân
sinh, (4)
trong khi, thật ra, bản thân Ðặng Thai Mai hình như cũng không thực
sự quan tâm
và tìm hiểu kỹ về cuộc tranh luận ấy, cho nên, ông viết về nó một cách
sai lạc,
ngay cả ở những chi tiết có tính chất sự kiện dễ kiểm chứng nhất. Ví
dụ, Ðặng
Thai Mai cho cuộc tranh luận về vấn đề nghệ thuật vị nghệ thuật và nghệ
thuật vị
nhân sinh nổ ra cách thời điểm ông viết cuốn Văn học khái luận (1943)
là “độ mười
lăm năm”, trong khi, thật ra, chỉ cách có tám năm. Ông cũng cho cuộc
tranh luận
ấy kéo dài “trong mấy tháng trời rồi một ngày kia hai bên đều...im”,
(5) trong
khi, thật ra, nó kéo dài ít nhất hai năm rưỡi, chia làm hai giai đoạn:
từ năm
1935 đến năm 1936 giữa một bên là Hải Triều và một bên là Hoài Thanh và
Thiếu
Sơn, và, sau hai năm im lặng, lại bùng nổ vào năm 1939, giữa một bên là
Hồ
Xanh, Hải Thanh, Hải Khách, Phan Văn Hùm, Bùi Công Trừng, v.v... và một
bên là
Lưu Trọng Lư, Lê Tràng Kiều và Lan Khai, v.v...
NHQ Blog VOA
Note: Ông
nào cũng "hình như" sai cả, trừ Thầy Cuốc.
Nhất Linh,
khi viết Viết và Đọc Tiểu Thuyết,
là để kể lại những kinh
nghiệm của riêng ông,
sau khi đã để lại cho đời những cuốn tiểu thuyết để đời. Bởi thế, ông
mới “thú
thực”, khi viết về cặp Loan Dũng, ông cố đặt vào hai nhân vật biểu
tượng đó những
quan điểm của ông về xã hội, thí dụ sự xung đột giữa cũ và mới đưa đến
chuyện
cô Loan giết chồng. Về già đọc lại, thì ông nhận ra, nhân vật phụ là Hà
nổi bật
hẳn lên, vượt hai nhân vật chính.
NL đâu có muốn khái quát
hoá cái gì đâu. Nếu muốn, thì ông đã viết ra
rồi. Ðừng có nhét vô miệng ông những gì ông không nói.
Khi nhắc tới
quan điểm của ông này, ông nọ, ông đâu cần tìm đến cội nguồn, mà điển
mới phạm.
Ngay cả khi Thầy Cuốc phán, NL lầm khi coi “cái đó” của DTM, đúng ra
của
Horace, thì cũng ít ai tin, nếu không muốn nói, họ cũng chẳng cần biết
điều
này, vì biết đâu, sau, hay trước, Horace, lại có thằng cha nào khác nữa?
Viết kiểu
này chỉ là để chộ thiên hạ.
Có thể sau
khi làm 1 anh ký giả hạng bét không xong, hoặc chán quá, Thầy Cuốc lại
trổ tài
phê bình gia?
Gấu
nhớ là, "hồi còn nhỏ", đọc cuốn của NL, thú lắm. Nó đúng là thứ
kinh nghiệm viết văn của NL, thêm tí hồi ký, chẳng mắc mớ gì tới "điển
phạm". Từ này hơi bị lạ, chắc Thầy Cuốc mới phịa ra?
["Canon" nôm na có nghĩa là qui tắc, tiêu
chuẩn chung để phân xử, đánh giá 1 điều gì đó. Từ này thì nhiều người
biết, và cũng hay được sử dụng, nhưng điển phạm, thì quái quá. Thầy
Cuốc không xì ra cái gốc của những từ "điển, phạm" là cái chó gì, thành
ra thua!]
Như vậy là tất
cả những tay sừng sỏ đều được Thầy Cuốc chiếu cố. Xoa đầu Tiên chỉ hậu
chiến
VP, Trùm ST/ MT, bây giờ với tay tới tiền chiến vặt trụi râu ria,
lông lá… của những NL, DTM... hy vọng từ nay
thiên hạ
thái bường!
Một
trong những tên tuổi ấy là Nhất Linh, người được đông đảo độc giả cũng
như giới
nghiên cứu và phê bình xem không phải chỉ là một trong những nhà văn
xuất sắc
nhất mà còn là một trong những người đi tiên phong trong quá trình hiện
đại hoá
văn học Việt Nam trong thế kỷ 20.
NHQ
Những
gì gì “tiên phong trong quá trình…” là Thầy Cuốc phán, chứ không ai
nghĩ như vậy.
Nhóm TLVD không có tham vọng đó, và nếu có, thì là về mặt xã hội. Tiểu
thuyết của
NL diễn tả cuộc xung đột giữa cũ và mới ở xã hội Miền Bắc, chứ không
phải tiên
phong, tiền vệ, hậu vệ gì. Bởi thế mà ST mới tính khai tử TLVD.
“Một
cuốn sách hay phải có giá trị trong không gian và thời gian.” (1) Nói
cách
khác, theo Nhất Linh, một cuốn sách hay là một cuốn sách ở đâu cũng hay
và thời
nào cũng hay.
NHQ
Có
1 khoảng cách lớn giữa câu của NL, và “nói 1 cách khác”.
GCC
sợ Thầy Cuốc không đọc ra ý của NL. Ðây là nghịch lý văn học, qua đó,
là câu
than của ND, ba trăm năm sau không biết có ai khóc ta.
Cũng
là ý của bài thơ Viện Bảo Tàng
của Szymborska mà vừa mới đây, TV trao
đổi với
blogger Gỗ Mun.
Toàn
cõi thơ của Brodsky, là về câu nói của NL, nhưng ông phát biểu khác:
Thơ tôi ít
nhiều chi, đều là về thời gian, và về thời gian làm gì con người.
Nhưng
thú nhất, tợn, tục.. nhất là câu của Flaubert:
Ông [ND]
than van, ông cầu mong; nhưng "bạn của ông", nhà văn người Pháp,
Gustave Flaubert, thì không "hiền khô" như vậy: Flaubert đã từng phát
điên lên, tại sao ‘con điếm’ Bovary cứ sống hoài, trong khi ta nằm đây,
chết
như một con chó ghẻ? (Flaubert cried out against the paradox whereby he
lay
dying like a dog whereas that ‘whore’ Emma Bovary, his creature…
continued
alive. G. Steiner, The Uncommon Reader).
Đời đọc tính
theo giờ, đời sách tính bằng thiên niên kỷ. Pindar là người đầu tiên
nhận ra sự
trớ trêu này: Khi thành phố mà tôi ca ngợi, đã lụi tàn, khi những con
người mà
tôi hát hỏng, đã chìm vào quên lãng, những con chữ của tôi vẫn còn
hoài. Đây
chính là "sợi chỉ xuyên suốt", khởi từ Horace với khẳng định ‘exegi
monumentum’* tới Mallarmé, với giả dụ rằng: thế giới hiện hữu là để
tiến tới một
cuốn sách, cuốn sách sau cùng, bản văn vượt thời gian (the final book,
the text
that transcends time. George Steiner).
Bởi vì
không
có cuốn sách của NL trong tay nên thật khó mà nói quá câu nói của ông,
được Thầy
Cuốc tách ra khỏi văn mạch. Có thể NL muốn nói tới tính thời sự, đương
thời, thời
đại mà trong đó, tác giả sống, tức thứ văn học hiện thực chủ nghĩa?
Hoặ