Trò
chuyện với Lê Thị Ý: Tác
giả ‘ngày mai đi nhận xác chồng’
Wednesday,
September 02,
2009
Thực
hiện: Ðinh Quang Anh
Thái/Người Việt
Cuối
thập niên 70, trong bối
cảnh chiến tranh lên cao điểm, ca khúc “Tưởng Như Còn Người Yêu” do
Phạm Duy
phổ nhạc từ thơ của Lê Thị Ý gây xúc động lớn lao cho người nghe.
Nhà thơ
Lê thị Ý xuất thân
trong một gia đình văn nghệ. Người anh lớn là nhà thơ Vương Ðức Lệ,
người chị
lớn là nhà văn Phượng Kiều và cô em gái là nhà văn Lê Thị Nhị.
Lê Thị
Ý làm thơ rất sớm, từ
lúc còn học trung học và viết đều hơn khi theo gia đình vào Nam
năm 1954.
Nhân
dịp từ Virginia đến
California ra mắt tác phẩm mới tại phòng sinh hoạt Lê Ðình Ðiểu của
nhật báo
Người Việt, bà đã dành cho biên tập viên Ðinh Quang Anh Thái cuộc nói
chuyện
thân mật sau đây.
-ÐQAThái:
Tình khúc “Tưởng
Như Còn Người Yêu”, thơ của bà, Phạm Duy phổ nhạc; tựa đề khởi thủy của
bài thơ
là gì ạ?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Lúc bấy
giờ vào năm 1970, tôi viết 10 bài thơ trong tập thơ “Mười Bài Thương
Ca”; bài
mà Phạm Duy phổ thành ca khúc là “Thương Ca 1”.
-ÐQAThái:
Phải chăng chính bà
là người góa phụ đi nhận xác chồng trong bài thơ?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: (cười
thoải mái) Không. Cho tới bây giờ tôi vẫn độc thân.
-ÐQAThái:
Vậy, bà lấy cảm xúc
từ đâu để viết nên bài thơ bất hủ này?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Lúc đó là
năm 1970, tôi sống tại Pleiku. Thành phố nhỏ bé này vào giai đoạn chiến
tranh
khốc liệt, chỉ thấy lính, vợ lính, xe tăng, xe Jeep; hầu như không thấy
gì khác
nữa. Nhà tôi ở gần nhà xác của quân đội. Tôi chứng kiến cảnh biết bao
các bà đi
nhận xác chồng. Tôi thấy đàn bà, con nít đến lật cái poncho quấn xác để
nhìn
mặt người thân, cảnh đó khiến tôi đau đớn không chịu nổi. Rõ ràng nỗi
đau của
những người có chồng chết trận là nỗi đau của chính mình. Thành thật,
tôi vô
cùng xúc động và chính tôi sống bằng hình ảnh những người vợ lính, vợ
sĩ quan khóc
bên xác chồng. Nỗi buồn đau đó là nỗi buồn đau của mình.
-ÐQAThái:
Bài “Thương Ca 1”,
Phạm Duy phổ nhạc, ngay khi được phổ biến, đã chiếm tâm hồn người nghe.
Nhưng
cũng có người lên án bài này “phản chiến”; bà nghĩ sao ạ?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Khi tôi làm
thơ, tôi xúc cảm thế nào thì tôi viết ra như thế. Thế thôi. Tôi không
nghĩ gì
khác cả. Bài thơ được phổ biến cũng là một sự ngẫu nhiên.
Một
người bạn của anh Vương
Ðức Lệ tôi đến nhà chơi, thấy bài thơ bèn đưa cho cụ Nguyễn Ðức Quỳnh -
người
trụ trì sinh hoạt “Ðàm Trường Viễn Kiến” ở nhà cụ tại Sài Gòn quy tụ
rất nhiều
văn nghệ sĩ, trí thức, nhà văn, nhà báo - Cụ Quỳnh đọc, thấy hay bèn
đưa cho
ông Phạm Duy phổ nhạc. Cho nên, bài thơ của tôi được mọi người thương
hoặc cho
là phản chiến thì cũng là việc tình cờ thôi, may mắn thôi, chứ tôi
không chủ ý
trước việc phổ biến bài thơ.
-ÐQAThái:
Khi phổ thành ca
khúc, hình như Phạm Duy có sửa vài lời trong bài thơ?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Ðúng vậy.
Có lẽ ông Phạm Duy sửa vài chữ cho nó hòa hợp với âm điệu bài nhạc hơn.
Có câu
ông Phạm Duy cắt bớt. Thí dụ câu tôi viết, “Chiếc quan tài phủ cờ màu,
hằn lên
ba vạch đỏ au phũ phàng” thì Phạm Duy sửa thành “Bây giờ anh phủ mầu
cờ” và cắt
đi câu thơ kế tiếp.
-ÐQAThái:
“Hằn lên ba vạch đỏ
au phũ phàng”, tại sao lại phũ phàng ạ?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Khi đau
đớn thì cái gì cũng phũ phàng cả. Phũ phàng là hình ảnh đau đớn, quằn
quại.
-ÐQAThái:
Khi nhạc sĩ Phạm
Duy đổi chữ và cắt bớt câu thơ như vậy, là tác giả, bà có thấy mất đi
nguyên ý
khi cảm xúc sáng tác không?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Tôi không
nghĩ gì và cũng không thắc mắc, không để ý chuyện đó, vì khi tôi làm
thơ, tôi
theo vần điệu của thơ, còn ông Phạm Duy làm nhạc thì ông cảm hứng theo
nốt
nhạc.
-ÐQAThái:
Hỏi câu này bà thứ
lỗi cho, bà có người yêu là lính không?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: (ngập
ngừng..., cười) Chắc cũng phải có chứ ạ!
-ÐQAThái:
Bài thơ “Thương Ca
1” do bà sáng tác và Phạm Duy phổ nhạc, đã từ lâu trở thành của quần
chúng.
Nghĩa là, người ta hát say sưa mà không còn nhớ tới tên tác giả. Nếu
tình cờ, ở
một nơi chốn nào đó, bỗng nhiên nghe có người hát, có người nói tới bài
thơ
này, tâm trạng của bà sẽ ra sao?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Tôi vui
chứ ạ. Vì tôi thấy tôi may mắn có người biết đến thơ của mình; mà thực
sự khi
làm thơ, tôi làm vì tôi thấy cần làm thôi, chứ không mang ước vọng có
con mắt
nào đó để ý đến thơ mình (cười).
-ÐQAThái:
Bà có thể đọc cho
nghe nguyên văn bài “Thương Ca 1”.
-Nhà
thơ Lê Thị Ý:
“Ngày
mai đi nhận xác chồng
Say đi
để thấy mình không là
mình
Say đi
cho rõ người tình
Cuồng
si độ ấy hiển linh bây
giờ
Cao
nguyên hoang lạnh ơ hờ
Như môi
thiếu phụ nhạt mờ dấu
son
Tình ta
không thể vuông tròn
Say đi
mà tưởng như còn người
yêu
Phi cơ
đáp xuống một chiều
Khung
mây bàng bạc mang nhiều
xót xa
Dài hơi
hát khúc thương ca
Thân
côi khép kín trong tà áo
đen
Chao ơi
thèm nụ hôn quen
Ðêm đêm
hẹn sẽ chong đèn chờ
nhau
Chiếc
quan tài phủ cờ màu
Hằn lên
ba vạch đỏ au phũ
phàng
Em
không thấy được xác chàng
Ai thêm
lon giữa hai hàng nến
trong?
Mùi
hương cứ tưởng hơi chồng
Nghĩa
trang mà ngỡ như phòng
riêng ai.”
-ÐQAThái:
Nếu dùng thơ để kết
thúc cuộc phỏng vấn này, bà sẽ chọn những câu thơ nào?
-Nhà
thơ Lê Thị Ý: Tôi muốn
dùng hai câu thơ cuối của bài “Thương Ca 1” là “Mùi hương cứ tưởng hơi
chồng,
nghĩa trang mà ngỡ như phòng riêng ai”, để nói lên tâm trạng người góa
phụ
trong chiến tranh, trong nỗi đau tận cùng, cảm xúc như mình vẫn còn
người mình
yêu.
-ÐQAThái:
Cám ơn bà đã nhắc
nhớ lại một bài thơ bất hủ nói lên nỗi đau của con người và đất nước
Việt Nam
thời còn
chinh chiến.
Nguồn