Phỏng
vấn Phan Huyền Thư
Hà
Thanh Vân [HTV]: Chị làm
đạo diễn. Công việc này chiếm một lượng thời gian lớn của chị. Vậy chị
dành
thời gian ra sao cho việc đọc sách hoặc đọc báo chí để nắm bắt tin tức
thời sự
văn học. Chị thường đọc sách gì?
Nhà thơ
Phan Huyền Thư [PHT]:
Tôi rất xấu hổ khi phải thú nhận rằng, càng ngày, thời gian tôi dành
cho việc
đọc văn chương càng ít. Thời gian tôi đọc nhiều nhất là khi còn bé và
khi chưa
học xong, chưa có công ăn việc làm, chưa có gia đình... Lúc đó, đọc
thành một
nhu cầu nội tại. Nhu cầu đọc của tôi đã ít dần đi khi nhu cầu viết của
tôi lại
lớn dần lên. Nếu cùng lúc đọc nhiều và viết nhiều, tôi nghĩ đó là chân
dung của
những nhà phê bình đẳng cấp. Một người sáng tác như tôi cần nhiều thời
gian cho
việc sống, yêu, lao động, chứng kiến, dâng tặng, chấp nhận và cay đắng,
phẫn
uất... Để có thể biến mình thành vô diện, vô danh, vô hình, vô ảnh...
và nuôi
dưỡng sự cô đơn cần thiết cho những liên tưởng riêng của mình, tôi chỉ
thật sự
đọc khi có nhu cầu và thấy mình mục ruỗng, bế tắc. Thời sự văn học
không hấp
dẫn tôi, đời sống hấp dẫn tôi hơn. Có lẽ vì thế tôi dành nhiều thời
gian để làm
phim tài liệu. Có nhiều cách đọc. Sống thật, chia sẻ thật với cuộc đời
cũng là
một cách đọc.
Loại
sách xuất bản hiện nay tôi
thường đọc là sách mang tính kỹ năng: các loại từ điển, triết học, lịch
sử,
nhân chủng học, thần học... hoặc những mẩu truyện cười vui trên báo.
Hiện nay,
tôi đọc nhiều nhất là truyện tranh thiếu nhi. Tôi muốn chia sẻ với hai
cậu con
trai bằng cách hoà vào thế giới tinh thần của các con. Bạn đọc bộ "Tý
Quậy" của Đào Hải chưa? Rất thích. Hoặc tủ sách truyện tranh về danh
nhân
thế giới cũng rất hay.
HTV:
Trong nhiều bài bình giá
về tác phẩm văn chương đặc sắc gần đây, tôi thấy nhiều người thường
nhấn mạnh
nhà thơ này, hay nhà thơ kia đã vận dụng thủ phảp điện ảnh để tạo hình
và biểu
cảm. Hoặc nhờ có thủ pháp điện ảnh ấy nên hình ảnh thơ mới nổi hình nổi
sắc hơn
lên. Chị nhận xét thế nào về mối liên hệ giữa văn học và điện ảnh?
PHT:
Văn học và điện ảnh thuộc
hai loại hình nghệ thuật độc lập. Trước đây, mọi thứ đều phải được bắt
đầu bằng
văn bản, có nghĩa là phải viết ra giấy bộ phim anh định làm. Bây giờ,
nếu đã có
sẵn tiền thì chỉ việc vác máy đi quay bộ phim nằm trong đầu mình. Nếu
chưa có
tiền, buộc phải viết ra "những lí do để thuyết phục" một cách hấp dẫn
nhất và chính đáng nhất về bộ phim mình muốn làm để người bỏ tiền chấp
nhận.
Tôi không thích coi quá nặng về vấn đề "kịch bản văn học" của điện
ảnh mà tôi chỉ coi trọng tính chuyên nghiệp của "kịch bản điện ảnh"
mà thôi.
Nếu
có
điều gì gần gũi nhất
giữa mối quan hệ gia phả theo kiểu "Ông-cháu" này, thì chỉ có thể nói
đến nghệ thuật kể chuyện. Cùng một câu chuyện sẽ được kể bằng hai thứ
ngôn ngữ
khác nhau. Tuy cả hai đều phục vụ một cách "ưu tiên" cho thị giác.
Kịch
bản chỉ nên là bệ phóng
cho các ý tưởng sáng tạo của bộ phim sẽ dần xuất hiện trong quá trình
thực hiện
bộ phim. Nếu không như vậy, tác phẩm điện ảnh rất dễ biến thành sự minh
hoạ hời
hợt cho một văn bản đầy ảo tưởng.
HTV:
Chị thành công ngay từ
sáng tác đầu tay? Hay cũng phải trải qua một thời gian dài thử bút?
PHT:
Tôi chưa thành công, tôi
chỉ tạm được chấp nhận thôi. Nhưng chính tôi lại thấy chưa thuyết phục
được
mình. Nghe chừng có vẻ vĩ cuồng quá nhỉ...
Nói
thật, tôi thấy thơ mình
cũng bình thường thôi. Để nhận ra điều này, tôi mất khoảng 10 năm...
Bây giờ,
36 tuổi, mới thấy mình vừa nhẹ dạ, vừa may mắn lại vừa ngu ngốc khi cứ
tưởng
mình chắc chắn đã trở thành nhà thơ rồi... Vừa rồi, đọc thơ "thần đồng"
Đặng Chân Nhân cùng hai cậu con trai... tự nhiên thấy ngượng quá. Hoá
ra những
thứ mình làm nó "nghiêm trọng" một cách ngớ ngẩn với chính nó. Có khi
lúc này, sự im lặng của ngòi bút sẽ khiến mình "thơ" hơn.
HTV:
Chị có thể chia sẻ với
độc giả một kỉ niệm sâu sắc nhất của mình khi sáng tác hoặc đăng in thơ
chứ?
PHT:
Tôi đã bị bão hoà. Khó
có thể phân biệt trong mớ hỗn độn buồn-đau-tuyệt-vọng của mình cái gì
là sâu
sắc... và thực sự đáng để nhớ. Có lẽ, điều làm tôi thấm thía nhất là
câu hỏi
của bà nội. Khi bà đã hơn 100 tuổi, bà hỏi tôi: bây giờ con làm nghề
gì? Tôi
hãnh diện trả lời: Bà ơi, cháu là nhà thơ rồi bà ạ. Bà tôi rơm rớm nói:
Con ơi
con, sao con lại chọn cái nghề "ăn cay uống đắng" ấy làm gì...
HTV:
Khi sáng tạo, chị thực
sự giải phóng được trí tưởng tượng của mình?
PHT:
Có
lẽ nên nói ngược lại
trí tưởng tượng của tôi đã giải phóng cho năng lượng sáng tạo trong
tôi...
HTV:
Có
bao giờ chị chạy theo
xu hướng sáng tác thương mại không? Nếu buộc phải làm vậy, để mưu sinh
chẳng
hạn, chị sẽ chọn cách viết thế nào để vừa được an toàn vừa được độc giả
công
nhận?
PHT:
Thương mại nghĩa là sao?
Để có thể bán được nhiều tiền (cho người tiêu dùng)? Để được trả nhiều
tiền (từ
phía người đặt hàng)? Để mưu sinh, tôi không chọn sáng tác. Tôi không
thích
những hạng người dùng đồng tiền sai khiến nghệ thuật và văn nghệ sĩ.
Tôi kính
trọng những người biết dùng đồng tiền phục vụ cho sáng tạo nghệ thuật
để sinh
ra lợi nhuận và có ích cho xã hội. Đấy có phải là cách "vừa an toàn vừa
được công nhận" như ý bạn nói hay không? Thực ra, với sáng tạo, không
có
sự an toàn nào giá trị hơn sự công nhận của những người trong văn giới
cả. Tôi
chẳng bao giờ so đo trong nghệ thuật. Thích thì làm, không thích, không
ai ép
tôi làm được và chính tôi cũng chẳng thể lừa dối được cảm xúc của mình
được.
HTV:
Tôi nhận thấy, Phan
Huyền Thư trong thơ thành thực với ham muốn, mạnh mẽ đến bướng bỉnh,
táo bạo
nồng si vậy, mà vẫn có khoảnh khắc "buồn xa xa, thương cũng xa xa".
Thế Phan Huyền Thư ngoài đời ra sao?
PHT:
Tôi không có vai
"trong thơ" - phản diện với vai "ngoài đời" - chính diện.
Nhưng tôi có hai con người: con người luôn tìm cách phá hoại chính
mình, còn
người kia lại đi "khắc phục hậu quả". Có lúc điên rồ, có lúc yếu mềm;
có lúc ngoan, lúc hư; lúc bướng bỉnh ngang ngạnh "xịn", lúc thuỳ mị
nết na "đểu"... nhưng chưa bao giờ độc ác cả.
HTV:
Có
người nhận xét Phan
Huyền Thư ngoài đời kiệm lời và khiêm tốn. Nét tính cách này có đúng
với chị
không?
PHT:
Tôi cứ xuất hiện là lại
"nói khôn" một cách ngu ngốc, trong khi người khôn thật thì phải biết
"ngu ngốc" giả vờ, nghĩa là khôn vừa thôi, đừng khôn hơn người khác
chứ!... Nhiều khi, tôi thấy tự ghét chính mình vì cái tội "thật quá".
Tội to nhất của tôi là "thật quá", nhiều người thân của tôi nói vậy.
Trong khi cái khôn nhất của tôi lại là cái "đã hết khôn dồn sang..."
(cười)
Vì
thế,
tôi ít tiếp xúc, ít
bạn, ít va chạm, tôi thèm được cô đơn một cách yên ổn. Tôi chỉ muốn im
lặng để
làm việc của mình. Thực sự tôi không thích xuất hiện trên truyền thông
như mọi
người nghĩ đâu. Nói thì chẳng ai tin, nhưng cứ ngồi trên tivi suốt ngày
và leo
lẻo trên báo thế, ai tin mình được!
HTV:
Khi đặt bút viết, chị
thường tâm niệm điều gì?
PHT:
Thường thì tôi muốn chết
hoặc đại loại là tôi muốn vứt một cái gì đó ra khỏi cuộc đời mình.
Tôi
thấy cuộc sống đơn giản
lắm, chẳng tội gì mà phải phức tạp. Nhân đây tôi cũng xin cáo lỗi cùng
độc giả,
ai cũng có những lo toan và sự đặc biệt của mình; chính vì vậy, tôi
mong độc
giả cũng đừng nên mất thời gian tìm cách hiểu thơ tôi làm gì. Thơ là
món quà,
tôi tự nguyện dâng tặng, ai thích thì nhận, ai từ chối thì tôi giữ lại
cho tôi.
HTV:
Tôi nhớ có lần chị khẳng
định: chị luôn khao khát tạo ra giá trị mới cho ngôn ngữ. Thưa chị, vì
sao lại
phải tạo ra giá trị mới cho ngôn ngữ vậy?
PHT:
Bởi vì chữ cũng là thực
thể sống, nó cũng trẻ cũng già, cũng ốm đau, xấu xí bệnh hoạn, điên rồ
và cũng
có lúc lăn đùng ra chết. Viết những điều vô nghĩa là tạo ra một nghĩa
địa
chữ... tôi muốn sự sinh nhiều hơn sự tử. Vì thế, tôi muốn đi tìm giá
trị mới
cho chữ...
HTV:
Chị tạo ra giá trị mới
ấy bằng cách nào, chẳng hạn tạo ra nghĩa mới, nhạc nhịp mới, ngữ pháp
mới...
hoặc một điều gì đó tương tự thế? Nên hiểu thế nào cho đúng và cho thật
đầy đủ
về ngôn ngữ thơ, thưa chị?
PHT:
Tôi chưa làm được gì so
với khao khát có thực của mình. Hãy cho tôi "trật tự" để tôi tiếp tục
khao khát
HTV:
Thơ chị rất khó đọc và
đọc rất khó vào. Chị lí giải sao về điều này?
PHT:
Người thích ăn tiết canh
dê, người lại thích ăn thịt chó hấp... người ăn gỏi, người lại thích
sốt
vang... Tôi nghĩ, món tôi nấu khó vào vì nó không hợp khẩu vị của người
thưởng
thức. Hoặc là tôi vụng, hoặc là chính họ vào nhầm quán, ăn nhầm món...
HTV:
Những khao khát và nỗ
lực làm mới thơ rất bền bỉ và mạnh mẽ ở chị, có quan hệ ra sao với sự
đọc khó
đó? Chị có bao giờ nghĩ "tầm đón nhận" của độc giả hiện nay rất thấp
không?
PHT:
Người kém hiểu biết
thường không đọc thơ. Thơ phần nhiều dành cho những người ảo tưởng,
viển vông
và lãng mạn. Họ thường có nhiều đòi hỏi mang tính thoả mãn trí tưởng
tượng và
sự khao khát của chính họ chứ không quan tâm đến người đã trình bày ra
cái tổ
chức "phi ngữ pháp - giàu hình ảnh và nhạc điệu" kia muốn gì... Họ có
quyền như vậy chứ!
Người
biết đọc thơ một cách
thực sự lại cao hơn tôi nhiều quá, họ chẳng đòi hỏi gì, chỉ ngồi rung
đùi xem
liệu tôi còn định "giở trò" gì với vài cái chữ ranh ấy... Vì thế,
thông cảm cho tôi, tôi đang cố gắng để đuổi theo họ như con thỏ đang cố
gắng
đuổi theo con rùa trong truyện ngụ ngôn đây này...
HTV:
Trân trọng cảm ơn chị về
cuộc trò chuyện này!
Hà
Thanh Vân thực hiện
*
Phỏng
vấn
PHT:
Tôi cứ xuất hiện là lại
"nói khôn" một cách ngu ngốc, trong khi người khôn thật thì phải biết
"ngu ngốc" giả vờ, nghĩa là khôn vừa thôi, đừng khôn hơn người khác
chứ!... Nhiều khi, tôi thấy tự ghét chính mình vì cái tội "thật quá".
Tội to nhất của tôi là "thật quá", nhiều người thân của tôi nói vậy.
Trong khi cái khôn nhất của tôi lại là cái "đã hết khôn dồn sang..."
(cười)
Blog NTT
*
T.H:
Khi ra gần đến cổng sắt,
nhà thơ dừng lại, nói tiếp như vẫn không dứt dòng suy nghĩ của mình: "…
mà
cậu cũng dại…". Mấy ly rượu Ararát làm cái lưỡi tôi trở nên phóng túng,
tôi [Phùng Quán] bật cười to: "Thưa cậu, thì chính cậu đã viết điều đó
thành thơ từ nửa
thế kỷ trước: Ai nên khôn mà chẳng dại một đôi lần!". Xuân Tân Mùi, 1992
Blog NQL
*
Gấu đã từng gặp PHT, và theo
như nhận xét của Gấu, nàng cực kỳ thông minh, dí dỏm, chứ không "khôn".
Chính vì thế mà bị đám ngu, đám lùn đánh tới tấp, trong có cả bà chủ
sạp cá chợ
Bơ Linh.
Cực kỳ thông minh, dí dỏm, và
thật tình cảm. Thí dụ như chuyện sau đây.
Lần đó, em tính làm một tuyển
tập truyện ngắn các tác giả, ngoại chung với nội, và order Gấu mấy
truyện, và
khi gửi, Gấu gửi kèm vào đó, những truyện ngắn của Gấu Cái. Sau đó, Gấu
có mail, hỏi
ý kiến
v/v những truyện ngắn của Gấu Cái, em trả lời, vậy mà em lại tưởng là
của anh,
nếu vậy, thì để em "tách riêng" hai người ra nhé?
Đọc mail, Gấu Cái phải bật
cười, và bái phục!
*
V/v ngu khôn, nhân mới đọc
một bài viết của tay Vila-Matas, thật tuyệt. Scan ra đây, và nếu có
dịp, sẽ
dịch hầu quí vị độc giả Tin Văn: Pour
une stupidité lucide, Về một sự ngu đần
sáng suốt, mục Sổ Đọc,
báo Văn học Pháp, Le Magazine
Littéraire Tháng 10,
2007,
đặc biệt về các triết gia phạng nhau, Les
grandes querelles entre philosophes.
Vila-Matas phán, một trong
những vấn đề lớn hiện nay là đám trí thức, l’intelligentsia, - một từ
của Nga,
dùng để chỉ một giai cấp xã hội gồm toàn những đấng tinh anh – đã thấm
mệt. Họ
tin rằng, đã từ lâu lắm rồi, đám họ nói, chỉ để cho nhau nghe, không
lọt được tới phía
bên ngoài, ấy là vì quần chúng bi giờ ngu quá, lùn quá, không làm sao
mà hiểu
được những cái gì cực kỳ thông minh, dí dỏm, và tràn đầy tình người.
Chính vì
thế mà những tác giả của thế kỷ trước, thí dụ Musil, Broch, Valéry,
đếch có ai
thèm đọc nữa.
Hệ quả là, đám tinh anh bặt
tiếng, [ít tiếp xúc, tránh va chạm, như PHT nói], hoặc nếu có nói, thì
bèn nói những điều tầm phào, cho đám ngu, đám lùn
có thể nghe được, hiểu được!
*
HTV: Có
người nhận xét Phan Huyền Thư ngoài đời kiệm lời và khiêm tốn. Nét tính
cách
này có đúng với chị không?
PHT: Tôi cứ xuất hiện là lại "nói khôn"
một cách ngu ngốc, trong khi người khôn thật thì phải biết "ngu ngốc"
giả vờ, nghĩa là khôn vừa thôi, đừng khôn hơn người khác chứ!... Nhiều
khi, tôi
thấy tự ghét chính mình vì cái tội "thật quá". Tội to nhất của tôi là
"thật quá", nhiều người thân của tôi nói vậy. Trong khi cái khôn nhất
của tôi lại là cái "đã hết khôn dồn sang..." (cười)
Vì thế, tôi ít tiếp xúc, ít
bạn, ít va chạm, tôi thèm được cô đơn một cách yên ổn. Tôi chỉ muốn im
lặng để
làm việc của mình. Thực sự tôi không thích xuất hiện trên truyền thông
như mọi
người nghĩ đâu. Nói thì chẳng ai tin, nhưng cứ ngồi trên tivi suốt ngày
và leo
lẻo trên báo thế, ai tin mình được!
HTV: Thơ chị rất khó đọc và đọc rất khó vào.
Chị lí giải sao về điều này?
PHT: Người thích ăn tiết canh dê, người lại thích
ăn thịt chó hấp... người ăn gỏi, người lại thích sốt vang... Tôi nghĩ,
món tôi
nấu khó vào vì nó không hợp khẩu vị của người thưởng thức. Hoặc là tôi
vụng,
hoặc là chính họ vào nhầm quán, ăn nhầm món...
HTV: Những khao khát và nỗ lực
làm mới thơ rất bền bỉ và mạnh mẽ ở chị, có quan hệ ra sao với sự đọc
khó đó?
Chị có bao giờ nghĩ "tầm đón nhận" của độc giả hiện nay rất thấp
không?
PHT: Người kém hiểu biết thường
không đọc thơ. Thơ phần nhiều dành cho những người ảo tưởng, viển vông
và lãng
mạn. Họ thường có nhiều đòi hỏi mang tính thoả mãn trí tưởng tượng và
sự khao
khát của chính họ chứ không quan tâm đến người đã trình bày ra cái tổ
chức
"phi ngữ pháp - giàu hình ảnh và nhạc điệu" kia muốn gì... Họ có
quyền như vậy chứ!
*
From:
To:
Tuesday,
February 18, 2003
10:54 PM
Today's
my birthday. U make
me happy. Tks for nice
message.
-----
Original Message
-----
From:
To:
Sent:
Tuesday, February 18,
2003 10:50 PM
Subject:
Re:
Tks,
I miss you, really, nqt
*
Happy
Birthday to U,
NQT
10.
2.2009
Về
cái ngu sáng suốt: Bậc hiền giả phải giả đò ngu
From:
To:
Tuesday,
February 18, 2003
10:54 PM
Today's
my birthday. U make
me happy. Tks for nice
message.
-----
Original Message
-----
From:
To:
Sent:
Tuesday, February 18,
2003 10:50 PM
Subject:
Re:
Tks,
I miss you, really, nqt
*
Happy
Birthday to U,
NQT
18.
2.2009
Miếng bấc
hòn chì thì là quê mẹ.
John
Fowles, nhà văn Anh, khi
được hỏi tại sao ông lại gọi cuộc phỏng vấn ông, là một "Unholy
Inquisition" (Pháp Đình Tà Ma), đã trả lời: Thì cũng giống một chiến sĩ
bị
mật vụ Đức Gestapo, hay một kẻ vô thần bị mấy ông phán quan của Chúa,
tra hỏi.
Đâu có ai muốn "hoạn nạn" như vậy!
Tuy là
một nhà văn Anh, nhưng
ông cho biết, điều này tiếng nọ làm cho tôi cảm thấy mình là một kẻ lưu
vong
tại Anh. Vài năm trước đây, tình cờ tôi đọc được một câu trong một cuốn
tiểu
thuyết u tối viết bằng tiếng Pháp: Miếng bấc hòn chì thì là quê mẹ.
(L’opinion
est comme une patrie: Quan điểm thì cũng như đất mẹ) Kể từ đó, đây là
"niềm tin" về quốc gia dân tộc của tôi. Niềm tin, là nói quá: một khi
bạn chẳng còn có được cảm tưởng thế nào là tình tự quốc gia dân tộc,
một khi
những niềm tin của đồng bào của bạn thì đều khùng khùng điên điên, hoặc
bị quỉ
ám, bạn thật khó mà có niềm tin, và đành chọn cho mình nỗi cô đơn như
là hậu
quả tất nhiên của nó.
"Tại
sao tôi không thể
tin, những gì chúng tin... Nếu chúng chiếm được cuộc đời, tôi đành chọn
hư
vô" (Thanh Tâm Tuyền: Cát Lầy).
Lạ một
điều, khi thơ tự do
vừa mới xuất hiện tại miền nam, thời kỳ 1954, tác giả của nó cũng bị
đánh phá
tơi bời trong khi tên tập thơ đầu tay của ông: Tôi không còn cô độc!
Nhà thơ
khốn khổ, khốn nạn,
nhà thơ trời đánh (poet maudit). Nhà thơ bị ám sát (poet assassiné).
Nhà thơ
hoạn nạn, nhà thơ "lưu vong trên đất mẹ": đây là một tên bài viết của
Phan Huyền Thư, nhưng sau tác giả đành phải đổi lại là: Thơ của tôi
không dành
cho bạn. Người ta đã cho rằng đặt một cái tít như vậy, là đụng chạm tới
chính
trị, coi quê hương là "unholy"...
Nhưng,
thì vẫn là quê mẹ (cà
cuống chết đến đít vẫn còn cay): nhìn từ một góc nào đó, lưu vong, hoạn
nạn, là
thách đố mà nhà thơ nhà văn nào cũng phải chấp nhận, khi muốn làm mới
thơ, làm
mới ngôn ngữ. Proust nói: Những tác phẩm lớn được viết bằng một thứ
ngôn ngữ
ngoại (bản tiếng Anh: Great books are written in a kind of foreign
language).
Hoặc Kafka, khi để cho một nhà vô địch về bơi lội nói: Tôi nói cùng một
thứ
tiếng với bạn, vậy mà tôi không hiểu dù chỉ một từ bạn nói. (Tôi là nhà
vô địch
về bơi lội mà lại không biết bơi, tôi là nhà văn nhà thơ viết bằng
tiếng mẹ đẻ
vậy mà không biết tiếng mẹ đẻ!). Hoặc Roland Barthes: khi nhà văn xuất
hiện là
mở ra trong mình, một vụ án văn chương. Đây là hậu quả của văn chương
lên ngôn
ngữ mẹ: nó mở ra một thứ ngôn ngữ ngoại ngay trong lòng ngôn ngữ mẹ. Nó
làm cho
tiếng mẹ đẻ trở nên khác đi, để vẫn còn là tiếng mẹ đẻ. Theo nghĩa đó,
cách tốt
nhất để gìn giữ tiếng mẹ đẻ là tấn công nó, và mỗi nhà văn phải sáng
tạo cho
riêng mình một ngôn ngữ.
Sẽ có
rất nhiều người hỏi:
buồn tập tễnh là buồn thứ chi chi?
Hoặc
người ta nói "đôi
môi", chứ có ai nói "môi môi" bao giờ?
Hoa sữa
lọt áo em bối rối
Hương
của hương say môi môi
Vi Thùy
Linh
Mưa gõ
mõ cầu siêu
Hồn
phiêu diêu đèn nhang cửa
ngỏ
Buồn
tập tễnh
Về ăn
giỗ mình
Đầu
giường sằng sặc giấc mơ
mới
Phan
Huyền Thư
[Lần
đầu đụng câu thơ
"về ăn giỗ mình", cũng là lần đầu trở lại đất bắc, Hà Nội, sau hơn
một nửa thế kỷ xa cách, tôi cứ tưởng tượng đây là bữa giỗ của chính
mình].
Và buồn
tập tễnh.
Câu thơ
có nghĩa: Buồn nên
đành đi tập tễnh về ăn giỗ mình?
Nếu coi
tập tễnh
"đi" với động từ "về" sau đó, thì lại không xứng với hình
ảnh "mưa gõ mõ" ở trên:
Mưa gõ
mõ - cầu siêu
Hồn
phiêu diêu- đèn nhang
Buồn
tập tễnh -giỗ mình.