Tuổi
Thiên Đường
Nhà
văn Nam Phi J. M. Coetzer, trong bài điểm cuốn tiẻu sử nhà văn Ba Lan,
Bruno
Schulz (Regions of Great Heresy: Bruno Schulz, A Biographical Portrait,
nguyên
tác tiếng Balan của Jerzy Ficowski; Theodosia Robertson dịch qua tiếng
Anh, nhà
xb Norton, 255 trang, $25.95), đã kể ra, một trong những đam mê từ
những ngày
còn con nít của Bruno Schulz, là ngồi lê la trên sàn nhà, mải mê vẽ,
hết bức
họa này tới bức họa khác, trên những tờ báo cũ. Sau này, trong những
chuyến di
chuyển vào thế giới sáng tạo, chỉ là một đứa trẻ vẫn sống cái "tuổi
thiên
tài" (the age of genius), vẫn cố – một cách vô thức - tìm cách tiếp cận
cõi huyền đó (the realm of myth). Và hình như, đây là người đàn ông mà
đứa trẻ
ngày xưa đã trở thành. Và tất cả những gì mà người đàn ông này hăm hở
đòi cho
được, chỉ là tái sở hữu những quyền năng đầu đời của mình, hay nói một
cách
khác, là để "trưởng thành ở trong tuổi thơ" ("mature into
childhood").
Khi
trở về Hà Nội, thằng bé ngày xưa và là tui ngày nay, một ông già, cũng
cố đòi
cho được, không phải tuổi thiên tài như me-xừ Schulz, nhưng mà là...
tuổi thiên
đường, sau bao phen dọ dẫm về nó.
Trong
một lần dọ dẫm, tôi đã kể qua, về lòng biết ơn của một đứa bé nhà quê
may mắn
được ra Hà Nội học, nhờ có một bà cô làm me Tây, ông Tây này là kỹ sư
sở hoả xa
Đông Dương.
Tôi
viết, làm me Tây, vì thực sự như vậy. Hai người sống với nhau đã lâu.
Khi Nhật
chiếm Đông Dương, họ phải chạy qua bên Trung Quốc. Tôi nhớ có lần nghe
bà cô
tôi nói, cái ông Tây trẻ ở cùng chung villa ngay bên hồ Hallais rất
thương bà,
nhưng tình nghĩa những ngày hoạn nạn khiến bà không thể bỏ ông Tây già,
lớn hơn
bà tệ lắm cũng hơn chục tuổi. Chỉ tới khi hiệp định Genève ký kết, họ
mới làm
giá thú, để hoàn tất thủ tục nhập nước Pháp.
Cái
villa mà hai ông Tây ở đó, nằm trên đường Nguyễn Du, Hà Nội. Ông cậu
tôi lắc
đầu khi nghe tôi hỏi thăm về con phố ngày xưa, nói, bây giờ nó có một
cái tên
khác, và rồi ông ghé sát tận tai tôi nói nhỏ, đường Hàng Lờ.
Ngày
xưa, đứng trên đường Hàng Lờ nhìn vào, bên cạnh villa về phía bên phải,
là một
viện bảo sanh, bên trái, một tòa nhà chỉ có bốn bức tường cao, nghe nói
bị ma
ám, cứ ngày xây, đêm đổ, và là nơi cư ngụ của một hai gia đình nghèo.
Cả hai
bên, tôi đều gây chuyện, và đều làm cho bà cô của tôi bực mình. Với
những gia
đình nghèo, là một chuyện giữa tôi và đám con nít nhỏ tuổi hơn. Chúng
gây sự
trước, và khi xẩy chuyện, tôi bị buộc tội bắt nạt con nít.
Còn
bên trái, là vào những ngày Hà Nội nhốn nháo, kẻ ở, người đi vào nam,
cả một
khu phố quanh hồ Hallais, ban ngày biến thành Chợ Trời, và ban đêm, Chợ
Trộm.
Đêm nào cũng nghe tiếng người la, Cướp, Cướp. Đêm, thay vì ngủ trong
nhà, tôi
kiếm một góc khuất khuất ở sân trước, để săn trộm. Luôn thủ sẵn một cây
gậy.
Đi
đêm mãi có ngày gặp ma. Một bữa trộm vào nhà thiệt. Chúng lựa đúng chỗ
tường
thấp, nơi tôi thường leo vô, mỗi lần trốn nhà đi xem xi nê về muộn.
Nhưng hóa
ra là chúng chỉ mượn đường, để viếng nhà bảo sanh kế bên. Nửa đêm, nghe
tiếng
mấy bà đẻ la, tôi giật mình chồm dậy, thấy mấy tên trộm đang leo tường
ra ngoài
đường. Đuổi theo, chúng làm rớt một chiếc bàn ủi, như để chia phần cho
tôi.
Đúng
là để gieo họa, bởi vì sáng hôm sau, mấy bà đẻ xúm nhau đứng trên ban
công nhìn
sang thằng bé bằng những cặp mắt nghi kỵ. Thế là bà cô tôi tế cho một
trận. Bà
chửi cháu thì ít, nhưng hàng xóm thì nhiều. Sau thằng con ông chủ viện
bảo
sanh, hình như cũng học trường Nguyễn Trãi với tôi, nói cho ông bố
biết, và ông
sang tận nhà xin lỗi.
Bài
học đầu tiên trong đời, do bà cô dậy, chớ ôm lấy chuyện thiên hạ mà có
khi mang
họa, tôi đã không học được, bởi vì, mãi sau này, khi vào Sài Gòn, tôi
lập lại y
chang sự ngu ngốc kể trên. Chuyện này, tôi đã kể trong truyện ngắn Lần
Cuối,
Sài Gòn. Nay xin trích đăng ở đây, để độc giả cười thêm một trận.
****
"Ôi,
ôm Em trong tay mà đã nhớ Em ngày sắp tới" (Thơ Thanh Tâm Tuyền). Hãy
cho
tôi thăm lại con phố Bonnard, nơi có bót Hàng Ken, chú bé di cư ngày
nào ngơ
ngác rụt rè làm quen, tự mình khám phá Sài Gòn. Gần gốc cây kia, chỉ
còn trong
cậu bé ngày xưa, một người đàn ông đánh đập dã man một người đàn bà.
Không quên
bài học Công Dân, chú bé chạy vào bót Hàng Ken, méc mấy ông cảnh sát.
Chú bị ăn
bạt tai, cùng những lời sỉ vả, người ta đánh "dzợ" người ta, mắc mớ
gì tới mày, hả thằng con nít? Đồ Bắc Kỳ di cư vô đây làm tàng! Ôi bài
học đầu
tiên khi tìm cách làm quen thành phố, được thời gian gọt rũa trở thành
một nốt
ruồi son đáng yêu biết là chừng nào, trên khuôn mặt "cô bé". Trên
khuôn mặt Sài Gòn.
NQT