Ngày xưa, nước tiểu
Truyện ngắn "thần sầu" của Thảo Trường
Note:
Quả là thần sầu.
Một lần Gấu nhận được mail của độc giả Tin Văn. Nữ độc giả. Bà kể
chuyện mải đọc TT, để cháy tiêu cả một nồi cá kho.
*
34
năm sau 30 tháng Tư 1975, BBC giới thiệu
nhà văn sĩ quan Ngụy, tù cải tạo 17 năm:
Thảo Trường
Những miểng vụn của tiểu
thuyết
Lê Hải
BBCVietnamese.com
Trong
truyện của Thảo
Trường "sự thật chiếm 99% , hư cấu cũng chiếm 99%"
Viết
để biến ký ức
thành văn bản lịch sử, đó là giải thích của nhà văn Thảo
Trường
với BBC nhân sự kiện xuất bản và giới thiệu tuyển tập truyện
ngắn:
Những miểng vụn của tiểu thuyết.
Tại
vì đó thực sự là
những "miểng vụn" từ một quyển "tiểu thuyết" mà
ông ấp ủ từ những ngày sống trong những trại cải tạo, hết
Hoàng
Liên Sơn về đến Hàm Tân, Xuyên Mộc
Từng
đoạn nhỏ thỉnh
thoảng vẫn xuất hiện trên những tờ báo tiếng Việt ở Hoa Kỳ,
những
câu chuyện về một con hẻm ở nước Mỹ, về cuộc sống của một
gia đình
người Việt, về những chuyến đi chơi vẫn còn bị quá khứ ám
ảnh.
Trong
những truyện ngắn
mà "sự thật chiếm 99%, hư cấu cũng chiếm 99%" - như nhà văn
trả lời trong một cuộc phỏng vấn - có những câu chuyện đau
thương hãi
hùng đến mức cứ như phim kinh dị, kể về cuộc sống trong tù
tại Việt
Nam.
Con
người thật của nhà
văn Thảo Trường là thiếu tá VNCH Trần Duy Hinh, từ pháo binh
chuyển
lên (1) an ninh quân đội, rồi bị giam 17 năm qua 18 nơi khác nhau
cho đến
ngày được thả và sang Mỹ đoàn tụ gia đình theo chương trình
IMMI.
Truyện
của Thảo Trường
luôn là mối trăn trở khắc khoải về sự sống, từ những sinh
linh được
đầu thai lét lút giữa các phạm nhân qua rào kẽm gai bị cào
rách da
thịt, cho đến đứa con không rõ tương lai giữa một người vợ góa
VNCH
và một thương binh từ quân đội miền Bắc, hay đứa bé trong nôi
theo mẹ
đi biểu tình chống "Việt Cộng treo hình cắm cờ" trên phố
Bolsa.
Cuộc
chiến đã kết thúc
gần 35 năm qua vẫn tiếp tục hiện hữu trong các mạch truyện,
cũng như
nếp sống trong tù đã hằn sâu vào tâm thức và cuộc sống sau
này trên
đất Mỹ.
Tác
phẩm của Thảo Trường
được (2) báo Người Việt xuất bản.
"Thoát
khỏi nhà tù
xã hội chủ nghĩa, lưu vong sang Mỹ lại sa vào một nhà tù
khác tinh
vi hơn", một nhân vật phát biểu trong truyện của Thảo
Trường.
Gia
đình nước Mỹ
Hay
một nhân vật khác kết
thúc bài mô tả con hẻm mình đang sống, nghề cắt cỏ, chuyện
thuê nhà,
cuộc sống của các sắc dân khác nhau trong một khu lao động ở
Mỹ bằng
những suy nghĩ đầy tác phong quân sự.
"Ở đây
mà ... tụi nó
'chốt' ngoài đầu ngõ thì hết đường thoát".
Nhưng
có vẻ dần theo thời
gian, các nhân vật của Thảo Trường cũng bắt đầu hội nhập với
xã
hội nước Mỹ, như trong truyện ngắn Trong Bếp.
Trong
một gia đình nọ,
người con trai muốn giúp mẹ chăm sóc cha mình nên thuê ông bố
làm nhân
viên quản lý.
"Từ
đó anh ta bắt bố
mỗi ngày phải đi theo anh ta đến hãng rửa xe, từ sáng sớm đến
tối
mịt mới về, tuần lễ sáu ngày".
Và
người con này trả bố
"theo đúng luật lao động Mỹ, 5.75 đồng/giờ là mức lương tối
thiểu, nhưng phải làm đúng công việc mình nghĩa là Bố không
được làm
cái gì cả".
Người
bố cũng rất quan
tâm chăm sóc cho con mình, nên "tìm
ra một tiệm cơm gần sở làm,
giá rất rẻ, một tô cơm-to-go chỉ có 2.59".
"Ông
lão khoái lắm,
trưa nào cũng sang mua hai tô mang về, bố một tô, con một tô,
nhưng anh
con trai sang Mỹ từ nhỏ nên lâu lâu bắt nó ăn tô cơm với rau xào
thì
được, chứ còn ngày nào bố cũng săn sóc thì ngắc ngư nuốt
không vô"."Nhưng
vì thương bố nên không dám nói".
Cho nên:
"Ông
cụ kể chuyện cho
tôi nghe, tôi có cảm tưởng trước sau gì rồi 'thằng chủ' nó
cũng phải
đuổi 'ông thợ' này thôi, bởi con tôi gầy tọp đi trông thấy".
Tuyển
tập Những Miểng
Vụn của Tiểu Thuyết do Người Việt xuất bản. Nhà văn Thảo
Trường cho
biết đang còn năm bản thảo tiểu thuyết chưa in.
(1)
"Chuyển qua", không phải
"chuyển lên".
(2) "Do", không phải "được". NQT
Trân
trọng giới thiệu
Giá 25 US
Xin hỏi các tiệm sách nơi bạn cư ngụ
*
... Cho tới năm 1975 tội lớn nhất của Cộng Sản, là thắng trận
và chiến công lớn nhất của Cộng Hòa là thua trận!
... Phải luôn luôn nhớ rằng, hãy quên đi tất cả...
*
Nước Tiểu
truyện ngắn
Yêu là gì nếu không phải là hai kẻ ăn tươi nuốt sống
lẫn nhau.
Ngay từ thuở ấu thơ, lúc đó còn đang học
ở trường tiểu học của các nữ tu dòng Trái tim Đức mẹ, tôi đã thường bị
bà lái
buôn nhà cùng phố lôi vào nhà bà bắt đái cho bà uống. Bà lái buôn này
còn rất
trẻ và rất đẹp, da dẻ bà trắng muốt và mịn màng. Tôi còn bé nhưng vẫn
thấy rõ
ràng chắc chắn là như vậy. Bà gọi tôi là em và xưng chị ngọt ngào.
Nhiều lần
tôi ôm cặp sách trên đường về học, ngang qua nhà bà, bị bà từ trong nhà
chạy ra
lôi thốc vào, tay bà cầm sẵn cái cốc pha lê có quai thật đẹp, bà kéo
dây lưng
quần tôi tụt xuống nói:
- Em đái vào đây cho chị, chóng ngoan.
Bà còn cẩn thận cặp hai ngón tay ấn cái
vòi của tôi chĩa vào trong cốc để nước đái không bị văng ra ngoài phí
phạm.
Phải nói rằng lần đầu tiên bị bắt làm
việc đó, tôi bẽn lẽn không thể đái ra được giọt nước nào. Tôi vùng vẫy
giằng co
với chị, tôi la oai oái là tôi không buồn đái. Bà lái buôn cười chúm
chím giỗ
giành:
- Ờ thì chờ một tí nữa sẽ tới thôi. Đái
ra cho chị uống. Em có biết không, thuốc của chị đó. Thầy lang tầu bảo
chị phải
uống nước đái mỗi ngày thì mới tốt cho sức khỏe, da dẻ chị mới trẻ
trung đẹp
đẽ. Mà chỉ có nước của em còn nhỏ tuổi, chưa biết trai gái là gì, mới
tinh
khiết, chứ nước đái của mấy đứa lớn chúng thành quỉ hết cả rồi bố chị
cũng
không giám uống. Em cố gắng đái ra cho chị đi em.
Phải nhiều lần dụ dỗ tập tành, tôi mớí
thành thạo công việc trị bịnh cho chị. Chị còn dặn tôi ở trường học
không được
đi tiểu, phài nín đái cho đến lúc về. Ngang qua nhà chị tôi chạy tọt
vào, hô
hoán hỏi cái cốc uống nước đâu rồi xịt vào đầy một cốc cho chị. Có khi
đái mạnh
quá văng cả ra tay chị bèn bị chị mắng là quỉ sứ . Nhưng cũng có những
ngày tôi
quên nhiệm vụ, mải chơi buồn quá tôi đã tè ở bãi cỏ mà không nhớ. Đứng
đực mặt
ra hồi lâu không đái được, tôi bối rối, mấy ngón tay thon đẹp của chị
lại phải
nựng nịu, có khi tôi bị cương lên, chị tủm tỉm cuời:
- Thôi, ngồi chơi một lát đi rồi làm
lại, cương lên thế kia thì làm sao nước đái nó tuôn ra được. Hồi này
cũng… quỉ
sứ lắm rồi đấy nhá, liệu hồn.
Nước tiểu của tôi trong vắt như nước
mưa hứng từ thân cây cau chảy vào trong chum. Nhưng cũng có đôi khi thứ
nước
tuôn ra lại vàng ươm sủi bọt trông ngon lành sang trọng như rượu sâm
banh hiệu
chandon của tây, chị cầm cốc linh dược đưa lên cao ngang mắt nhìn ngắm
rồi thắc
mắc hỏi, tôi bèn khai thật hồi sáng sớm tôi đã uống vụng chén trà tầu
Chính
Thái hãm trong ấm của thầy tôi. Chị lại mắng “đồ quỉ sứ”.
Bị chị mắng quỉ sứ với liệu hồn, lòng
tôi chùng xuống, tôi teo ngay lại, nhưng vẫn không đái được vì nhớ ra
rằng ở
bãi đá bóng tôi đã xả ra rồi. Chị bảo tôi uống nhiều nước, chị cho tôi
uống
nước đá chanh đường ngọt lịm và mát rợi. Hàng ngày chị cho tôi ăn đủ
thứ, có
khi là quả chuối, có khi là củ khoai, có khi là cái bánh mì kẹp thịt,
có hôm
tiện thể có xe phở đẩy ngang nhà chi cho tôi ăn nguyên một bát phở ngầu
bạc
nạm. Được chị cho ăn nhưng chị bắt phải giữ gìn vệ sinh không được nghe
theo
bọn đầu chúng đầu đảng đến những chỗ xấu xa tội lỗi. Nghĩa là chị bắt
phải
trung thành với chị, phải trai tân với chị.
Lần đầu chị chạy ra đón đường dắt tay
tôi kéo vào nhà, nhưng dần dần về sau tôi đã quẹo vào nhà chị tự nhiên
như vào
nhà mình. Tôi tự nhiên vạch quần pi-pi vào cái cốc trên tay chị. Khi
nào vào
nhà mà không thấy chị tôi còn cảm thấy thiếu vắng.
Có lần tôi đến đúng lúc chị đang ngồi
tắm ở sân. Chị mang nịt vú và mặc quần đen dài, ngồi trên ghế gỗ thấp,
nhẩn nha
múc nước trong cái chậu lớn xối lên người. Chị xối nước và kỳ cọ bằng
một cái
khăn màu hồng và cười nói với người đại diện hãng máy bay, Người thanh
niên này
vẫn thường chuyển rau tươi lên bán ở Hà nội cho chị. Anh ta đứng nhìn
chị tắm.
Chị sai anh ta kéo nước từ giếng đổ lên chậu cho chị. Hai kẻ nói chuyện
với
nhau. Tôi đứng nhìn chị tắm và thấy chị trắng ngần. Tay chi trắng ngần.
Chân
chị trắng ngần. Cổ chị trắng ngần. Ngực và bụng chị trắng ngần. Và nhất
là tấm
lưng chị trắng ngần đến chết người. Nhưng tôi bắt gặp cái ánh mắt của
người đàn
ông hãng máy bay. Anh ta ăn mặc chỉnh tề sơ mi trắng thắt cà vạt. Tự
nhiên tôi
thấy điên tiết. Tôi không thích anh ta. Tôi cũng không muốn anh ta có
mặt. Vừa
lúc đó thì chồng chị và một người em trai từ ngoài chạy vào túm lấy anh
ta mà
đánh túi bụi. Hai anh em đánh đấm đá và chửi “đồ lưu manh dê vợ người
ta”. Chị
kêu la oai oái. Người chồng giơ tay định tát chị nhưng nghĩ sao đó lại
hạ tay
xuống. Và ông ta quay sang cùng với em đánh tiếp người thanh niên. Anh
thanh
niên ôm đầu máu bỏ chạy ra khỏi nhà. Cái sơ mi trắng lấm lem luốc và
chiếc cà
vạt tuột ra khỏi cổ. Ông chồng nhìn tôi nói “thấy chúng nó như vậy sao
không
xúm vào đánh còn dương mắt đứng nhìn”. Tôi ú ớ. Và nghĩ. Thì ra là vậy.
Người
ta trẻ trung, lịch lãm, ăn mặc chỉnh tề, bị đau đớn, nhưng tôi lại
không mủi
lòng với kẻ bị đánh. Tôi đã đồng tình với kẻ ra đòn. Chị đã mặc áo
quần, đã che
đi những nơi trắng ngần. Tôi không còn thấy gì nữa. Sau những giây phút
bàng
hoàng hình như đời tôi đã bị nứt nẻ, rồi
vỡ toang ra thành nhiều mảnh vụn từ đấy.
Tôi là đứa trẻ con từ quê chạy loạn ra
tỉnh, ngô nghê trước những chuyện thành thị. Tôi chỉ có một tội là học
giỏi,
năm học trường cố Cao tôi cũng đứng nhất lớp, năm học truờng các nữ tu
dòng
trái tim đức mẹ tôi cũng đứng nhất lớp, những năm trung học tôi cũng là
học
sinh có bảng danh dư, rồi thi đâu đỗ đó. Không biết sao dòng đời cứ thế
trôi
đi, tôi tiếp tục cung cấp nước tiểu cho bà lái buôn uống để điều trị
theo niệu
liệu pháp cho đến tận năm đất nước chia đôi. Bà lái buôn bỏ nghề buôn
lậu thuốc
tây từ vùng quốc gia sang bán cho vùng
việt minh để chạy vào nam. Hình như bà rất giầu vì ngoài việc buôn lậu
đồ quốc
cấm, bà còn đấu thầu cung cấp rau củ quả cho quân viễn chinh. Bà còn có
khả
năng cấu kết với những giới chức quân sự mua quan bán tước cho những
người có
tiền của mới dinh tê nhưng sợ hiểm nguy. Thế cho nên bà chạy loạn với
nhiều của
cải. Tôi cũng chạy loạn theo đoàn người di cư. Ở
trại tạm cư Hà nội
gặp bà chị
tôi liền bị sai đem cái nhẫn một chỉ vàng đi tiêm cầm đồ bán giùm cho
chị. Chị
sợ bị người ta chê cuời là túng thiếu phải bán vàng để ăn. Khi mang
tiền về cho
chị, chị cũng đãi tôi ăn một đĩa cơm với lòng trâu xào rau muống. Ăn
xong tôi
có ý chờ xem chị có sai đi tiểu cho chị uống không, chờ hồi lâu, tôi
rụt rè
hỏi:
-
Chị có cần… uống thuốc nữa không?
Ngẫm nghĩ một lát, chợt như chị hiểu
ra, cười mắng tôi:
- Quỉ sứ ạ, lọan lạc thế này lo thót
ruột, hơi sức đâu mà làm những chuyện ấy nữa.
Tôi cãi:
- Loạïn lạc thì cũng vẫn phải sống, vẫn
phải lo cho sức khỏe, vẫn phải thuốc thang…
Chị nhìn tôi xoi mói từ đầu đến chân,
vẫn nụ cười lo thót ruột, chị nói:
- Lớn tướng rồi cậu ạ, đã biết làm
chuyện tầm bậy chưa, me tây ế khách đầy đường đầy phố, nhìn thấy phát
sợ, nếu
em dính vào chúng nó rồi thì bố chị cũng không dám sờ tới em.
Tôi buột miệng thề:
- Chưa mà chị, chưa có đứa nào sờ vào
em, mới chỉ có bàn tay trắng trẻo của chị…
Tôi còn hăng tiết thề độc:
- Em chỉ có chị, em chỉ dành cho chị,
em bao giờ cũng trung thành với chị, đứa nào nói dối ra đường xe nhà
binh mười
bánh cán chết…
Chợt chị cười rũ rượi:
- Chao ôi, đừng thề nữa, xe nhà binh
Pháp nó đang rút đi xứ khác cả rồi, cậu em trai tân giữ gìn trinh trắng
cho
chị… Thôi lấy vợ đi rồi cho vợ nó uống.
Tôi bẽn lẽn đỏ cả mặt nghe chi nói lấy
vợ rồi cho vợ nó uống. Tôi thất vọng. Chị nói:
- Hôm bỏ nhà chạy loạn lên đây chị quên
mất không đem theo cái cốc pha lê kỷ niệm. Thôi em xịt vào cái ca nhựa
này cho
chị uống vậy. Dù sao thì cũng vẫn phải sống. Dù sao thì cũng vẫn phải
lo cho
sức khoẻ. Ở đâu và bao giờ cũng phải lo cho nhan sắc. Em nói đúng. Chị
nghe lời
em. Nhưng em phải cố mà giữ gìn trong trắng để lo cho chị. Biết đâu chị
lại
chẳng đã nghiện của em rồi.
Tôi cầm cái ca nhựa trên tay chị, suy
nghĩ thật nhanh, tôi lủi vào trong bếp vạch quần đi cho chị đầy một ca
đem ra
đưa chị, Chị cầm ca nước tiểu từ tay tôi đưa, chị nhìn tôi chăm chăm
rồi cuời
hỏi:
- Mới đây thôi, mới từ tỉnh lẻ lên thủ
đô vài ngày mà cậu có vẻ như đã có thay
đổi, không giám vạch quần trước mặt chị, bẽn lẽn chui vào bếp… Sao vậy?
Tôi bần thần cả người, hình như tôi
đang nuối tiếc thời trẻ con khờ dại sung sướng hồn nhiên nơi quê nhà.
Tôi đã
bắt đầu phải e dè, phải rào đón, phải thủ thân, phải che dấu… Chẳng lẽ
tôi đã
vừa bứt qua một cái ranh giới nào đó của đời người….
Tôi cũng nhận ra rằng mình đã đổi khác,
ít nhất thì cũng không còn như những năm trước. Ngay ở những bộ phận cơ
thể tôi
cũng đã thấy xuất hiện những cái khác. Và tôi thường nghĩ tới những lần
chị cầm
cái cốc pha lê trong suốt hứng nước tiểu trong vắt của tôi đưa lên
miệng uống.
Tôi tưởng tượng ra những tưởng tượng khác, những cảm giác khác, những
cảm giác
không biết là đau đớn hay sung sướng, mà
rất nuối tiếc.
***
*****
Di cư vào Sàigòn tôi phải chạy đôn chạy
đáo vì cuộc sống nơi thành phố xa lạ này. Những căn dặn và mong ước của
mẹ tôi
khi cho tôi đi di cư vào miền Nam đều bị thực tế của cuộc sống làm đảo
lộn hết
cả. Tôi không được đi du học như mẹ tôi
muốn. Không những thế, ngay cả một nơi cư trú cũng không ổn định nói
chi tới
việc học hành. Tiền trợ cấp bảy trăm chính phủ phát cho, tôi đem mua
chiếc xe
đạp làm phương tiện di chuyển trong thành phố. Tôi đi hỏi thăm tin tức
tìm chị
và rồi cuối cùng tôi cũng tìm được. Nhà chị ở mãi bên Chợ lớn trong khu
trường
đua Phú thọ. Với tiền của mang theo chi mua được căn nhà ở đó. Chị cho
tôi việc
hàng ngày đến dạy kèm cho mấy đứa con của chị. Mỗi tháng chị trả cho ba
trăm
bạc. Và thỉnh thoảng chị cũng nháy mắt ra dấu cho tôi vào nhà tắm đi
cho chị
một ca. Tôi cũng không hiểu vì sao bây giờ chị lại muốn dấu diếm chuyện
này.
Nhưng quả thật từ tận đáy lòng tôi lại rất vui sướng khi được chị nháy
mắt bảo
làm việc đó. Chị dấu diếm biểu và tôi cũng lén lút làm.
Tôi thường đạp xe đến quán cơm ở đường
Nancy, một con đường lằn ranh Saìgon Chợ
lớn, để ăn cơm. Mỗi đĩa cơm năm đồng, ăn xong còn đói, nếu ngày ăn hai
bữa thì
ba trăm không đủ chi. Cũng may là bà chủ quán cơm thỉnh thoảng lại chúm
chím
cười múc thêm cho một môi cơm vào đĩa của tôi. Có lần tôi nghe bà lẩm
bẩm “Tội
nghiệp, sức trai ăn một dĩa sao đủ”. Bà có hỏi chuyện tôi “làm gì, thứ
mấy”.
Tôi nói “thứ chín” bà bèn gọi tôi là “cậu chín”. Tôi nói dóc “dạy học”
bà hỏi
“trường nào” tôi chống đỡ “dạy ở tư gia”, bàbèn sửa lại gọi tôi “cậu
giáo
chín”.
Cô con gái bà sau buổi học thường ra
phụ bán cơm với mẹ, bà kêu con gái là con hai vì bà nói bà chỉ có mình
nó là
con. Cô hai gọi tôi là “anh chín”, cô vứt đi mấy chữ “cậu giáo”. Cô hai
còn hát
“từ bắc vô nam tay cầm bó rau, tay kia cầm sợi giây đi bắt con cầy…” để
chọc
ghẹo tôi. Cô nói ở trường học các bạn cô không biết nghe từ đâu đem vào
hát vui
với nhau như thế, nay cô hát lại cho tôi
nghe và hỏi “có vui không?”. Tôi nói “vui, rất vui, và rất thích, còn
nữa
không?” Cô hai nói “còn, muốn nghe nữa à?” . Tôi gật đầu “muốn, rất
muốn”. Cô
hai ca tiếp “Người từ phương bắc, đã vô miền nam, đem vào một thứ rau
dài gọi
là rau muốn(g). Ơi, người bắc khen ngon, người nam cho rằng heo mới
ăn”. Bà mẹ
mắng “con nhỏ láo lếu!”. Tôi khen “tuyệt vời, cô hai thật tuyệt vời”.
Cô hai
cãi “đâu phải của tôi, ai chế ra tôi không biết, tôi chỉ nghe được rồi
nhai lại
cho anh chín nghe”. Lát sau cô hai nói thêm “nếu như thế là tầm bậy thì
tôi xin
lỗi anh chín”. Tôi xua tay “không đâu, không tầm bậy đâu, rất tuyệt là
đằng
khác”. Cô hai nhìn tôi rất lâu “anh chín mới là tuyệt vời, bởi vì anh
biết
nghe, còn nữa, để tôi ca tiếp cho anh nghe à nhe, được ít ngày sau dân
nam cho
rằng đích thiệt là ngon, ngon ơi là ngon…”
Bà mẹ đến lúc đó chỉ cười nhìn con gái
và nhìn tôi. Có lần bà hỏi:
- Vào đây có một mình à?
- Dạ, một mình.
- Sao vậy? Ba má đâu?
- Bố cháu mới qua đời. Mẹ ở lại quê
nhà.
-
Có dợ chưa ?
- Thưa chưa.
- Lấy vợ đi, có muốn vợ không?
- Thưa không?
- Sao dậy?
- Vì chưa học xong. Chưa có việc làm.
Chưa có nhà ở…
- Đợi đến khi có đủ thứ thì… già rồi
còn đâu.
- Dạ…
-
Dạ… là làm sao?
- Dạ…
Cô hai những khi mẹ không chú ý thường
lén múc cho tôi thêm cái hột dịt từ trong nồi thịt kho nước dừa và nói
ăn ngay
đi kẻo má tôi bắt gặp. Khách ăn toa rập tội ăn cắp với người bán. Ăn
ngay quả
trứng vịt ngon lành. Có lần xém bị nghẹn, nuốt trừng nuốt trạo cái hột
vịt, cô
hai đưa cho ly trà đá biểu “từ từ kẻo mắc nghẹn, anh chín”.
Sàigòn. Miền Nam. Tôi từ miền bắc chạy
giặc vào xin cư trú ở miền Nam. Tội được Saìgòn bao bọc cho tôi như
thế. Sau
này, suốt mấy chục năm cư trú ở miền Nam tôi còn nhiều lần được bao bọc
mà tôi
nhớ suốt đời chẳng thể quên.
Một hôm chị bảo tôi chở xe đạp đưa chị
lên Sàigòn. Tôi xếp sách vở, bỏ mấy đứa con của chị ngồi đó, dắt xe đạp
xuống
đường chờ chị. Chị ra ngồi phía sau, vòng tay ôm ngang bụng tôi, và nói:
- Đi, chở chị lên ngã bảy.
Tôi gồng mình đạp xe, chiếc xe chao đi
chao lại mấy lần rồi mới lấy lại quân bình được. Từ sáng tôi chưa được
ăn gì,
định bụng sau buổi kèm trẻ sẽ tới quán cơm bình dân đường Nancy. Nhưng
bây giờ
thì không được rồi, hình như tay chân tôi bủn rủn. Vừa cố gắng nhấn bàn đạp vừa tính nhẩm, tôi năm chục ki-
lô, chị có lẽ cũng năm chục ki- lô, công chung là một tạ, một tạ gạo là
một bao
tải lớn chỉ xanh trên lưng người phu khuân vác ỏ bến Sáu kho mà tôi đã
nhìn
thấy nhiều lần, nó làm oằn lưng người phu khuân vác. Hiện một tạ thịt
đang làm
oằn lưng chiếc xe đạp rẻ tiền mong manh và cũng làm oằn lưng tôi. Tôi
vừa đạp
xe vừa thở dồn dập. Chị hỏi:
- Sao hôm nay chị không nghe cậu nói gì
vậy? Có chuyện buồn à?
- Vâng.
- Chuyện gì?
- Không có chuyện gì cả.
- Buồn vì không có chuyện gì cả sao?
- Dạ.
- Chị cũng đang rầu thối ruột vì chẳng
có việc gì xong cả.
- Chị còn… buôn thuốc tây nữa không?
- Quỉ sứ ạ, cái mồm nói năng lung tung.
Thời thế thay đổi, bây giờ bán những thứ ấy cho ai. Ngày ở quê mình,
tây trong
thành, việt minh ngòai thành, hai bên bắn nhau nếu không chết thì bị
thương,
thuốc trụ sinh mua qua bán lại chỉ cần băng ngang một chuyến đò là lãi
gấp mười
mươi. Bây giờ thiên hạ thái bình, chiến tuyến chưa rõ rệt… Chị phải làm
những
việc khác.
- Bây giờ chị buôn gì. Không lẽ chị
ngồi chờ có loạn, chiến tuyến rõ rêt…
- Nói vớ vẩn, em chẳng hiểu gì chuyện
đời, chẳng biết gì thời thế, mình không tạo ra được thời thế, mình chỉ
có thể
nương theo thời thế màlàm ra tiền, đồ nỡm.
Chị ôm sát lưng tôi, tôi nghe ngực chị
có thật ở lưng tôi, tôi cũng nghe hơi thở chị có thật trên vai tôi. Chị
hỏi:
- Cậu ở đâu?
- Có khi tối em ngủ nhờ với bạn em ở
một nhà kho bên Khánh hội…
- Sao không ở nhà cậu mợ cả?
- Ở đó cũng được, nhưng… (tự ý đục bỏ)
Tôi chợt bị trật chân ra khỏi cái pê-
đan xe đạp, chiếc xe chao đi chúi vào lề đường, may mà tôi gượng lại cố
giữ cho
khỏi ngã, chị hết hồn, hỏi “Sao vậy?” Tôi nói “Em đói, từ sáng chưa ăn
gì”. Chị
lại mắng “Quỉ sứ, sao không nói, chết dưới gầm xe buýt
như chơi”. Rồi hai chị em đi bộ “Sắp tới
rồi”. Chị dẫn tôi vào một ngõ hẻm, chị bảo tôi khóa xe đạp trước một
căn nhà.
Chủ nhà là bạn chị mở cửa cho chúng tôi vào. Chị bảo cô ta “Em tôi đó,
có gì
cho nó ăn, cu cậu chở tôi nhưng đói lả người suýt nữa hai chị em chui
vào gầm
xe buýt”.
Cô chủ nhà bạn chị làm bánh mì thịt
nguội và cà phê sữa cho tôi. Cô nhìn tôi chăm chăm. Có lúc cô hỏi chị
“Bà đào
đâu ra cậu em… ngon lành vậy?”. “Đào đâu mà đào, em thật sự từ hồi nhỏ,
em từ
miền bắc đem vào đấy. Có muốn thì tôi cho không”. “Muốn, chị cho em
nha”. “Ừa”.
Hai người họ bàn với nhau gì đó, rù rì
tôi không nghe rõ. Chẳng lẽ họ bàn chuyện mẹ mìn đem bán tôi cho đảng
cướp. Tôi
mặc kệ. Ăn một bụng no rồi tôi ngủ thiếp đi trên bộ ván ngựa. Mãi đến
lúc chị
gọi tôi thức dậy chở chị về, ra cửa thì chiếc xe đạp của tôi đã biến
mất. Tôi
tá hỏa. Hai người đàn bà lại bàn với nhau. Rồi chị nói “Mượn cái xe đạp
của cô
ấy chở chị về rồi em đem xe lại đây trả cho cô ấy”. Tôi đạp xe chở chị
về mà
lòng lo âu nghĩ đến tương lại. Mất xe rồi tôi làm sao tới lui giữa
thành phố xa
lạ này. Làm sao đến nhà chị dạy kèm. Làm sao đến hàng cơm đường Nancy.
Không
biết hai người đàn bà có định đem bán tôi cho… đảng cướp?
Nhưng khi tôi đem xe đạp đến trả, chào
cô chủ rồi bước ra về thì cô ta gọi giật lại hỏi:
- Anh đi đâu. Ở lại đây chứ đi đâu. Bà
chị anh nói anh không có chỗ ở, lại mất xe đạp, chào tôi ra đi rồi anh
đi đâu,
tối nay ngủ đâu?
Tôi ấp úng chưa biết nói năng ra sao
thì cô đàn bà cầm tay tôi giắt lên lầu, hết bậc thang quẹo phải qua một
hành
lang hẹp nhìn xuống mảnh sân dưới bếp, tới cái phòng xép bên trong
cùng, nói:
- Ở đây, xuống nhà dưới đem cái ghế bố
lên căng ra mà nằm ngủ.
Tôi còn đứng ngơ ngơ nhìn thì cô chủ
nheo mắt cười:
- Bà chị anh chẳng đã đem anh cho không
tôi là gì, từ nay anh thuộc về tôi. Có điều anh là em với bà ấy nhưng
với tôi
anh là anh tôi vì hình như anh chỉ kém tôi có một hai tuổi gì đó. Làm
anh em
cho nó tiện, lỡ sau này có lẹo tẹo với nhau nếu là chị em sẽ mang tội
loạn
luân, goị nhau là anh em từ bây giờ cho tiện việc sổ sách.
Khi tôi vác được cái ghế vải lên, chưa
biết cách mở ra thì cô chủ bèn xấn tới giúp tôi làm, cô nói:
- Coi bộ anh hơi… khờ, không biết rồi
đây ai hầu ai, nhưng không sao có anh làm bạn là bớt cô đơn rồi. Anh cứ
ở đây
với tôi, ăn chung với tôi, chiếc xe đạp đó lấy mà xài, anh muốn đi học
hay đi
dạy tùy ý, tôi làm gì thây kệ tôi, hiểu chưa.
Tôi nhìn kỹ mới thấy cô khác hẳn với bà
chị. Bà chị trắng trẻo mềm mại bao nhiêu thì cô này da ngăm khoẻ mạnh
vững chắc
hơn hẳn bà chị. Mãi về sau tôi mới khám phá ra cuộc phối hợp của hai
người đàn
bà có cá thể dị biệt này. Chị và cô bạn có chung một người tình là ông
quan
năm. Người quan năm này theo chị kể tôi nghe từ bên tây về, hiện ông ta
làm lớn
trong quân đội quốc gia mới thành lập, ông có nhiều quyền hành và chị
đang lợi
dụng để làm ra tiền. À thì ra ở thời bình trị chưa có phân định chiến
tuyến nên
chưa thể làm nghề buôn bán đồ quốc cấm nhảy qua nhảy lại giữa bến đò
hay hãng
máy bay Cessna Autrex thì chị khai thác
dịch vụ này. Ông quan năm cao lớn sống theo kiểu tây, ông thường trốn
vợ và sở
tham mưu đến căn gác xép này hành lạc với
hai người đàn bà. Với ông, một người không đủ.
Cùng một lúc phải có
hai người với hai tính cách phối hợp ông mới thấy đã. Một trắng trẻo
mềm mại dễ
thương cho ông mơn trớn vuốt ve, một kia ngăm ngăm khỏe mạnh rắn chắc
cùng ông
đánh vật. Với ông, làm tình cũng như đánh trận, thậm chí yêu đương cũng
như
chiến dịch. Ông thỏa mãn với cuộc dàn trận của hai người đàn bà tình
nhân. Và
họ cũng đạt được những toan tính dịch vụ.
Có lần cô em vì ở không cả tuần lễ bèn
vào phòng sau vơí tôi, tôi đang ngồi học bài, cô nhào vào đòi… yêu, cô
đè tôi
ra trên chiếc giường vải, trời nóng tôi chỉ mặc chiếc quần đùi cho nên
cô thấy
hết thân tôi, còn cô thì cũng đã trút bỏ áo quần trước khi xông vào.
Giường vải
lung lay muốn xập, cô kéo tôi xềnh xệch sang phòng cô, cô đẩy tôi ngã
ngửa
trên giường đệm. Đây là lần thứ hai
trong đời tôi được nằm trên đệm êm. Thưở nhỏ tôi ngủ trên giường tre
trải chiếu
hoặc nằm trên sập gụ trước cái tủ chè bằng gỗ lim của thầy tôi. Lần đầu
ngủ đệm
êm trên tàu thủy Skaugum của Thụy điển lênh đênh trong cuộc hải hành từ
bắc vô
nam bốn ngày đêm. Tôi nhớ rõ ngày ấy tay tôi không cầm bó rau, nhưng cô
hai ạ,
cô vẫn đúng, mãi mãi cô hai vẫn là đúng nhất của tôi.
Cô chủ khoẻ mạnh vật tôi
ra, xử dụng tôi như một sở hữu vì bà chị
đã cho không cô ấy làm của riêng. Khi tôi tỉnh ra
thì cô hỏi:
- Anh không biết cách thiệt à? Bộ bà
chị anh không chỉ dẫn cho anh à?
- Chỉ dẫn cái gì?
-
Cái việc tôi vừa làm cho anh ấy.
- Tôi với chị ấy chưa làm thế bao giờ.
Cô chủ cười ré lên:
- Trời đất quỉ thần ơi, ai mà tin được
cái kiểu chị em nối ruột của mấy người. Tôi hỏi thật, anh giả bộ không
biết
cách làm thế để làm gì. Việc ấy bình thường có gì quan trong đâu mà
phải bí
mật.
- Tôi… thề là chưa bao giờ làm như thế
với chị ấy.
- Thôi đi, chính bà ấy nói với em là
trong con người bà ấy, da thịt máu xương bà ấy, thậm chí cả linh hồn
của bà ấy
cũng đều được tẩm thấu biết bao nhiêu… nhiên liệu tươi sống của anh. Em
hỏi sao
da dẻ chị trắng mịn, tóc tai chị đen tuyền, thần sắc chị tươi tắn… chị
nói nhờ
có cậu em cho chị. Chính bà ấy nói với em là trải qua bao nhiêu năm
trường anh
đã bơm cho bà ấy biết bao sức sống của anh. Thế là sao?
Tôi hiểu ra, định nói cho cô chủ nhà
biết sự thật, nhưng chợt nghĩ, biết đâu lỡ chị không muốn tiết lộ
chuyện chị
uống nước tiểu, lỡ chị muốn bảo mật hai mươi lăm năm thì sao. Thôi đành
phải
coi trọng ý của chị, chuyện của chị để chị nói. Cô chủ nhà thấy tôi
ngồi ngớ
người bèn nói:
- Anh làm những gì với bà ấy mà bà ấy
tôn sùng anh quá vậy. Anh hãy làm như thế với em đi. Anh… làm cho em
trở nên
trắng trẻo mịn màng như bà ấy được không. Không sao đâu, chị ấy với em
tuy hai
mà một, chúng em đã thỏa thuận với nhau là vui vẻ hợp tác. Ngay trên
giường này
em và chị ấy đã hợp tác nhau cùng chung chạ với tay quan năm từ bao lâu
nay mà
có sao đâu. Chúng em không kèn cựa, không dấu diếm gì nhau, chúng em
đồng lòng
thiệt tình với nhau làm cho tay quan năm mê say thích thú không làm sao
dứt bỏ
đi được. Ông ấy có là quan năm hay làm tướng, có cao lớn dềnh dàng, vai
năm tấc
rộng thân mười thước cao, có hét ra lửa mửa ra khói, có diệu võ dương
oai thì
trên cái giường này ông ấy cũng chỉ là một người đàn ông, chỉ là một
con đực…
trong khi chúng tôi là hai người đàn bà, hai người đàn bà cho dù có yếu
đuối
thì cũng vẫn là hai cái xác người, làm sao ông ấy có thể quán xuyến
được cùng
lúc hai nơi. Một con đực không thể cùng lúc… lo cho hai con cái. Đúng
vậy
không, anh thử nghĩ mà coi, thế cho nên người ta mới biểu quyết ở quốc
hội luật
một vợ một chồng. Người ta có học nên mới suy nghĩ ra điều đó, gà vịt
không có
học cho nên chúng cứ thoải mái, không biết thảo luận hay biểu quyết gì
cả, gà
vịt tha hồ tự do muốn làm gì thì làm.
Ông quan năm chẳng qua ông ấy thích như
thế, thích tỏ ra là một kẻ đa năng đa hiệu, thích đươc coi là một anh
hùng, một
siêu nhân… thì cứ để cho ngài tung hoành như vậy. Sợ gì mà không giám.
Đó là
chuyện trên giường này, còn chuyện ở nơi khác thì hồn ai người ấy giữ,
anh với
chị ấy muốn làm gì nhau thì làm. Em chỉ tò mò muốn anh làm cho em đẹp
ra như
chị ấy, kẻo cứ bị coi là thứ đàn bà… trâu đẩy. Anh biết không, quay
sang chị ấy
thằng chả vuốt ve nâng niu, chán rồi quay sang em nó đánh đập quăng
quật vật
vã… Anh coi chừng em điên tiết cũng sẽ quăng quật vật vã anh, anh không
chịu
nổi đâu, tan xương nát thịt ngòai chiến địa không chừng, hỡi con nai
con ngơ
ngác khờ khạo.
Tôi vẫn nằm yên không giám hé răng tiết
lộ bí mật, cô chủ nhà cù vào háng tôi:
- Sao có nói không? Có làm cho em
không?
Tôi lí nhí:
- Tôi không biết!
- Không biết hả? Không biết thì cho
không biết, em cho anh nát đời trai.
May quá vừa lúc đó bà chị đi taxi tới
gọi cửa. Khi vào nhà thấy tôi tuy đã mặc lại quần áo nhưng vẫn còn vẻ
bèo nhèo
lúng túng, chị hỏi ngay cô chủ nhà:
- Cô vừa làm gì nó hả?
- Dạ, em mới tra khảo hỏi cung một trận
nên thân, nhưng chưa xong thì chị tới, tối nay em sẽ tiếp tục biện pháp
mạnh
xem còn giữ kín được nữa không.
- Cái gì mà tra với tấn.
Tôi nói như mếu:
- Cô chủ nhà muốn biết… toa thuốc trắng
trẻo đẹp da của chị…
Chị cười rú lên:
- Có gì bí mật đâu mà dấu diếm, chẳng
qua là thấy nó cũng kỳ kỳ, nên ngại không nói ra. Thế thôi. Cô muốn
biết thì
nói cho mà biết, thử xem có giám làm không, nhiều người không uống được
một
ngụm chứ đừng nói là uống hàng ngày.
Rồi chị nói cho cô ấy biết toa thuốc
quí và chỉ tôi nói huỵch toẹt:
- Đưa cái ly cho cậu ấy chế ra cho mà
dùng.
Cô gái cũng chanh chua không vừa:
- Cần gì phải ly với cốc, em uống rượu
theo kiểu tu chai không à.
Chị xua tay:
- Còn tôi thì từ nay xin từ cái hãng
dược liệu này, quỉ sứ này từ nay hết là trai tân của chị rồi!
Ông quan năm vẫn đến với hai người đàn
bà đều đặn. Tôi thấy xe jeep của ông và mấy người lính lái xe, cận vệ ở
ngoài
đầu ngõ chờ. Và chị đổi nhà mới , mua xe máy, radio, máy giặt... Khi
tôi sắp
vào quân trường thì cô chủ nhà sau khi đánh đập tôi một trận bèn nói:
- Anh yên tâm, khi ra trường em sẽ bảo
ông ta lo cho anh về Sàigòn ở với em
Nhưng mấy tháng sau, từ quân trường
được đi phép về Sàigòn, tôi kéo theo một thằng bạn sinh viên mới quen
đến nhà
cô, anh ta nghe kể chuyện cô gái trâu đẩy thì thích lắm muốn được thử.
Tôi dắt
về cho thử. Nhưng cô chủ nhà lại không thích anh ta, cô kéo tôi vào
phòng bỏ
anh ta nằm chèo queo ở phòng ghế bố. Lần gặp ấy cô nói cho biết tay
quan năm đã
lên tướng nhưng cũng đã tử nạn máy bay. Cô kể:
- Chết cũng do tính tình nóng nảy, khi
chiếc Dakota có gắn ghế bành chuyên chở các ông tướng đi thị sát hành
quân đang
hạ thấp đáp xuống sân bay, nhìn ra ngòai cửa thấy không phải là sân bay
căn cứ
mà là sân bay tỉnh lỵ, ông tướng bèn đùng đùng dậm chân la lối bắt phải
đáp ở
sân bay lớn, phi công sợ tướng, mất bình tĩnh tăng ga kéo cần cho máy
bay ngóc
lên tính chuyển sang sân bay kia, nhưng đã quá trễ, chiếc Dakota đã
giảm tốc
độ, đã xuống thấp không thể ngóc đầu lên được và đã bay trượt ra khỏi
phi đạo
đâm đầu xuống cánh đồng. Tất cả chết ráo chỉ sống sót một anh cơ khí
nên kể lại
cớ sự.
Tôi hỏi:
- Thế là chị ấy và… em mất mối làm ăn
à?
- Dạ, nhưng chị ấy dự định sẽ mở nhiều
quán bar vì nghe nói sẽ có nhiều lính Mỹ đến Sàigòn. Nhưng em bây giờ
không
muốn làm những việc này nữa, em muốn yên thân, em muốn lấy chồng, em
muốn lấy
anh…
- Không được đâu, em đã từng lấy tướng,
bây giờ chuyển sang lấy tép riu sẽ không hợp đâu. Tép riu ra trận đi
đầu dễ toi
mạng lắm, tướng nếu có tai nạn thì cũng năm thì mười họa dễ gì tổn thọ.
Đó là lần cuối cùng tôi đến căn gác.
Thằng bạn theo tôi chưa được thử thì ấm ức lắm. Tôi kéo nó ra khỏi nhà
như chạy
trốn.
Nhiều năm sau, có dịp từ xa về
Sàigòn, tôi lái xe tới đường Nancy có tên khác là đường Cộng hòa, tìm
tới quán
cơm xưa, đứng xớ rớ trước dãy quán, nhưng không thấy bà chủ cũ, cũng
không tìm
ra người nào có vóc dáng cô hai. Tai chỉ nghe tiếng ù ù của nhà máy
điện Chợ
quán. Miệng thèm ăn món cơm dĩa xào lòng bò dưa leo, cần tây, có miếng
bã dầu
mềm và thơm. Nếu được thêm cái hột vịt múc ra từ nồi thịt kho nước dừa
thì
không có gì ngon hơn nữa. Nhưng đó là những thứ không bao giờ tôi tìm
lại được.
Có nhiều thứ qua đi và mất hẳn, mãi mãi mất hẳn
Tôi tìm đến thăm bà chị hàng xóm ngày
xưa, bây giờ chị là “má mì” chủ một loạt nhiều snack bar bán rượu cho
lính Mỹ.
Dưới tay chị có cả đám gái bán bar. Tôi hỏi chị tin tức về cô chủ căn
gác, chị
nói nó đi đâu mất tăm lâu lắm không gặp.
Chị thấy tôi có xe jeep nhưng sơn trắng
và không mang biển số quân đội, thì muốn được tôi chở chạy vòng vòng,
tôi nói:
- Bà có muốn đi trong giờ giới nghiêm
tôi cũng chở bà đi được.
Chị thích lắm, đêm đó tôi lái chiếc xe
đến đón chị ở quán bar, chở chị một vòng qua các phố vắng tanh trong
một thành
phố ngưng mọi sinh hoạt.
- Giờ này dân chúng đều phải ở trong
nhà, chị ngồi trên xe ẩn tế lòng vòng qua các phố, chị có thấy… sướng
không?
- Giới nghiêm mà được chạy ngòai đường
thử xem nó thế nào thôi chứ sướng nỗi gì. Cậu làm gì mà có xe chạy
trong giờ
giới nghiêm?
- Thì làm những việc mật mà người ta
thường gọi là mật vụ ấy, chị biết không. Loại xe ẩn tế này ai mà chẳng
biết,
“vi xi” nó còn biết kỹ hơn, thế cho nên chạy loạng quạng trong khu bất
an ninh,
chúng thấy chúng bắn tỉa muốn trúng ai thì trúng, chị ngồi xe tôi nó
nhắm bắn
tôi nhưng có khi lại trúng chị thì sao, bọn họ bắn cũng dở lắm và cũng
chẳng có
điều kiện để được huấn luyện kỹ càng… Vả lại súng đạn thường vô tình!
Bà chị chột dạ đòi về, tôi nói:
- Nhát! Chị sao nhát vậy, mới hù có
chút đã sợ rồi, lâu ngày chị em gặp nhau, chị thì giầu có chẳng thiếu
thứ gì,
em lại chẳng có gì quí hiếm tặng chị nên đưa chị đi lang thang trong
giờ giới
nghiêm trước những họng súng hờm sẵn trong bóng đêm trong góc tối, thử
thời vận
xem sao, chị không thích cảm giác này ư?
- Quỉ sứ ạ, cho chị về nhà.
Tôi đưa chị tới nhà, chị còn dùng dằng
chưa vào mà hỏi:
- Cậu có… vào không?
- Chị lại muốn… uống thuốc à?
Chị phì cười:
- Quỉ sứ ạ. Bây giờ cậu… lớn rồi. Và
chị cũng khác rồi. Chị ở một mình. Vào nhà chị cho thứ khác. Có thứ
khác hay
hơn nước tiểu nhiều. Vào nhà uống rượu với chi đi em.
Tôi lắc đầu:
- Khuya rồi để chị nghỉ. Thành phố giới
nghiêm, ngoài kia đang gay go lắm. Em có viêc phải làm của em.
Tôi cài số xe. Chị mở khóa cửa. Chị cúi
đầu bước vào. Chị quay ra nhìn tôi trước khi đóng cánh cửa. Tôi đi.
***
*****
Tôi gặp lại chị lần nữa ở cộng hoà
Bolsa. Sau khi hai chị em nhận ra nhau ở một tiệm phở, chị hỏi tôi làm
nghề gì,
tôi khai nghề đánh chữ computer cho một nhà in, chị lại hỏi đủ sống
không, tôi
khai gần đủ nếu chịu khó ngồi đánh chữ suốt ngày và ăn thiêu thiếu một
chút ,
chị lại hỏi là sao, tôi khai tiếp nghĩa là ngày hai bữa đói vì không có
thêm
cơm và thêm cái hột vịt kho. Chị cằn nhằn:
- Ở nước Mỹ này làm sao mà khổ quá vậy.
Ở Mỹ không được than đói, nghe không.
Tôi dạ thưa chị em nghe và nghĩ em
không đói nhưng rất mệt mỏi mỗi khi ngồi đánh những bài thơ hoặc những
bài văn
không là thơ không là văn. Tôi chỉ nghĩ như thế thôi, không nói ra với
chị được
và cũng chẳng có ai nghe để mà nói ra những điều như thế.
Chi hẹn tôi sáng sớm mai ra chỗ xe
bus casino đậu đi
đánh bạc với chị. Tôi khai em không biết
đánh bạc, chị nói dễ ợt, đánh bạc bằng máy dễ ợt, máy nó lo cho mình
hết thẩy,
con bạc khỏi lo nghĩ tính toán. Chị nói vui lắm, cứ theo chị sẽ dạy cậu theo nghề cờ bạc, chị sẽ cho tiền,
chị sẽ cho ăn… Quả nhiên hôm sau lên xe bus đi không tốn tiền, thời
gian trên
xe xem phim và giải khát đưa mời tận miệng. Tới casino nhân viên sòng
bài ra
tiếp đãi chào mừng, phát phiếu tiền, phát phiếu ăn buffet, phát phiếu
mua hàng
giảm gía và chúc quí khách may mắn thắng lớn. Chị dẫn đến những cỗ máy
và chỉ
cho cách bỏ tiền, chỉ cho biết những máy nào hay ra tiền… Tôi làm theo
lời chị
dạy, nhưng bỏ trăm nào máy nó xào trăm ấy, vừa mới đưa tờ tiền vào
miệng nó đã
bị nó táp cho sút móng tay. Khi đi ăn chị cũng chỉ cách lấy thức ăn
ngon như
steak hay tôm cua. Chị thấy tôi bưng cái
khay cơm chiên bánh mì và cà rem bèn chê tôi không biết lấy thức ăn cho
bõ. Chị
nói:
- Bỏ đi, lấy những món đắt tiền mà ăn.
- Bỏ uổng phí của trời phải tội…
Tôi nhoài người qua mặt bàn cầm lấy hai
bàn tay chị, hai bàn tay trắng muốt khi xưa nhưng nay đã có nét nhăn
nheo. Chị
có vẻ cảm động:
- Ngày xưa tay chị đẹp sao em không cầm
lấy nâng niu, bây giờ cũ rồi, nhưng mà những da thịt ấy đều có tinh khí
của em
tẩm vào không biết bao nhiêu mà kể.
Tôi bóp nhè nhẹ hai bàn tay mảnh mai
trong hai bàn tay đen đủi xấu xí gân guốc thô kệch của mình. Tôi nói
ngày xưa
chị bận làm giầu, đâu có lúc nào rảnh rỗi ở không để cho em nâng niu,
chỉ khi
nào cần tẩm bổ chị mới gọi tới em. Chị ngúng nguẩy “bây giờ giận hờn à?”
Khi trở lại máy đánh bạc, chị bảo tôi
phải khấn thầm thì thần tài mới độ, tôi hỏi chị khấn gì, chị nói:
-
Chị khấn “lậy trời đừng cho con thắng”.
- Thế là sao?
- Ngày xưa đi buôn lậu chị mong lãi gấp
mười. Bây giờ làm gì cũng chỉ cầu huề vốn. Đánh bạc không cầu thắng, vì
nếu
thắng trên một ngàn sẽ phải đóng thuế và khai báo để trừ vào tiền già.
Chị đang
lãnh tiền già của chính phủ hiệp chủng quốc. Chị lạy trời đừng cho con
thắng,
cho con được chút đỉnh năm bảy trăm là đủ rồi. Vì thế chị mới nói chị
có thể
nuôi em ăn ngày hai bữa khoai sắn mì phở hoặc cơm dĩa qua ngày. Em có
nghe chị
nói gì không? Đánh bạc cốt nhất đừng cầu thắng.
Khi xe bus trở về thành phố thì trời đã
tối, hành khách đều mệt mỏi sau một ngày đánh vật với hy vọng nên ai
cũng ngủ
gà ngủ gật. Chị có lẽ đã quen với những chuyến di chuyển như thế nên
khi xe bắt
đầu chuyển bánh là chị thu xếp cách ngủ. Chị co hai chân lên ghế, nằm
nghiêng,
đầu gối lên đùi tôi ở bên cạnh. Chị nói chuyên với tôi ít lời rồi ngủ
lúc nào
không hay. Tôi thấy một bàn tay tôi nằm gọn trong hai bàn tay chị, chị
nắm rất
chặt có lẽ để khi ngủ khỏi giật mình. Tôi cố ngồi yên cho cặp gối giúp
chị ngon
giấc.
Sau lần đi chơi đó một thời gian tôi
nghe tin chị mất. Từ nhà dưỡng lão chị phát bịnh chở tới nhà thương thì
chị qua
đời. Chị hưởng thọ tám mươi tuổi. Tám mươi năm cuộc đời đủ cho chị lũng
đoạn
nước Việt và nước Mỹ, đủ cho chị lũng đoạn trần gian. Mộ của chị ở
nghĩa trang
Westminster, trong khu có nhiều tàng cây lớn bao phủ rất sang trọng và
mát mẻ.
Tôi đã đến thăm mộ chị và nghĩ tới hai bàn tay trắng muốt của chị khi
cầm trên
tay cái cốc pha lê có quai xinh đẹp đựng một thứ nước trong vắt. Tôi
nghĩ tôi
rất yêu chị, dù sao thì tôi cũng là người mà chị đã nuốt trọng vào cơ
thể chị.
Ngày xưa.
(RT. 4/2009)
Thảo
Trường