Khẩu hiệu
Tôi gặp lại người sĩ quan ấy mười lăm năm sau ở
một trại giam tại miền thượng du Bắc Việt Nam.
Chúng tôi là tù binh bị cộng sản đưa đi đày biệt xứ. Rời Miền Nam, dồn
xuống
những con tàu thủy, trong những khoang chở hàng dưới hầm tối, nóng,
chật, ngộp
thở, hôi hám, nhiều ngày đêm chập chờn trên biển để ra miền Bắc, được
cho biết
là “có đủ điều kiện học tập chính qui hơn”. Ngày thứ sáu lên bến Thủy,
chuyển
lên xe lửa, cũng lại là những toa xe sắt,
tối, nóng, chật, ngộp thở, hôi hám, nhiều ngày đêm
lắc lư trên đường ray
để lên mạn thượng-du và vẫn được cho biết là chúng tôi đã đang ở “miền
Bắc xã hội
chủ nghĩa” hậu phương lớn của miền Nam. Trong suốt những ngày di chuyển
bằng
tầu thủy hay bằng xe lửa ấy chúng tôi chỉ được cấp ăn đồ khô, rất ít,
nước uống,
cũng rất ít, để bớt đi tiêu đi tiểu. Việc bài tiết trên tầu, trên xe,
trong khi
hai người bị còng tay chung, là rất khó
khăn. Vì thế khi tới vùng thượng du núi rừng trùng điệp, dồn vào trong
các trại
giam mới cất bằng cây trên các sườn đồi bên các dòng suối, chúng tôi
như vừa từ
trong các hộp kín được ùa ra nơi có ánh sáng và gió thổi.
Rồi cứ thế mà sống, ngày đi rừng
chặt cây cối về làm lán trại, đến bữa ăn củ khoai, củ sắn; đêm hoặc mê
sảng hãi
hùng, hoặc thổn thức nhớ vợ, thương con, hoặc nuối tiếc cho những công
lao của
mình đã đóng góp, để xây dựng một xã hội, cuối cùng tan rã với bao
nhiêu là
sinh mạng thân nhân, đồng đội.
Để đề phòng tù móc nối tổ chức nổi
dậy hay đào thoát, Cộng sản áp dụng biện pháp luôn chuyển đội, chuyển
nhà,
chuyển trại. Chỉ trong hai năm tôi bị
thay đổi chỗ ở hơn mười lần. Và cũng vì thay đổi nhiều lần nhiều nơi
như thế
nên tôi đã gặp được nhiều đồng đội mà lúc đó chúng tôi coi nhau là đồng
cảnh. Những
người lính thất trận sống trong trại giam gọi nhau bằng anh xưng tôi
quên đi
cấp bậc và hệ thống quân giai cũ, ít nhất là trước mặt bọn cán bộ và cả
những
kẻ làm tay sai cho chúng. Để giúp chúng tôi học tập tốt lao động tốt,
Cộng sản cho
các đội trưởng, đội phó dựng chúng tôi dậy, khua động lên bằng cách
những sinh hoạt,
ca hát, vỗ tay…
Tôi gặp lại người sĩ quan trong hoàn
cảnh dở khóc dở cười như vậy.
Khi ôm chiếu đến phòng giam anh là
người sắp xếp và chỉ chỗ nằm cho tôi, vì là đội trưởng kiêm nhà trưởng.
Việc sắp xếp đó thường là có “chỉ đạo” của
cán bộ
và đều có dụng ý làm sao cho trong phòng giam, tù binh khó liên hệ với
nhau trong
khi ăn ngủ, để dễ bề theo dõi...
Người sĩ quan sau khi hội ý với
đội trưởng của tôi, chỉ cho tôi chỗ nằm sát cầu tiêu. Phòng giam có một
lối đi
giữa hai bên là sạp ngủ và cuối lối đi nhỏ đó là nhà cầu. Khi một trăm
tù binh
bị lùa vào trong nhà và cửa khoá lại thì việc đi tiêu đi tiểu của cả
một trăm
người ấy đều xả cả vào trong cái nhà cầu
nhỏ, tối, hôi hám ấy. Thường thì ai cũng sợ chỗ nằm gần nhà cầu. Tôi
trải chiếc
chiếu lên chỗ sạp trống mà anh đồng cảnh mới vừa xích ra, “một ô bốn
người nằm
thì mỗi người được một chiếu bề ngang, có
thêm anh chia làm năm mỗi người còn 65cm chiếu nọ
phải chồng lên chiếu
kia một gang tay mới đủ”. Có tiếng một người khác, anh này đang xích đồ
trên “xích-đông”,
cũng là để chừa chỗ cho tôi, “Có đâu mà 65cm, chính xác là 63cm cho mỗi
‘cải
tạo viên’”. Lại có tiếng một anh khác, “Cơm đong, áo số, chỗ nằm đo, cứ thế mà tiến lên...”. Tiếng nói ngừng ở
đấy, vì tù binh ai cũng hiểu mấy tiếng bị bỏ lửng là “chủ nghĩa xã hội”
!
Trong phòng đột nhiên cũng trở
nên im lặng, sự im lặng thường thấy trong những trường hợp người ta
phải dè
chừng đề phòng trước một tai biến, đe dọa, nào đó. Tôi lui cui sắp túi
đồ của
tôi vào chỗ được chia cho rồi ngả lưng nằm thử trên cái phần mặt bằng và
ngửa mặt nhìn lên cái phần không gian của quê hương mà mình
được phân phối. Tôi nhắm mắt lại cố gắng không nghĩ ngợi gì. Từ ngày đi
tù tôi
cố gắng tập cho mình cái thói quen là không nghĩ gì, cố gắng im lặng để
“dưỡng
thần”. Khi nào nằm được thì nằm, khi
nào ngồi được thì ngồi, lững thững được
thì đừng có vội vàng hấp tấp...Tôi lẩn thẩn tìm ra cho mình một cách
sống mà
tôi gọi đùa là “chủ nghĩa dựa cột”, biết thì thưa thốt không biết thì
dựa cột mà
nghe, ai nói gì, làm gì thây kệ người ta, ông bà mình dạy thế. “Kệ mẹ
nó” tôi
thường tự nhủ với mình thế mỗi khi phải chứng kiến những cảnh trái tai
gai mắt
xung quanh mình. Được xếp chỗ nằm ngay sát
cầu tiêu, tôi thấy cũng là một cái hay, đó là một chỗ không ai nhòm
ngó. Một
mảnh đất xấu ít có nguy cơ bị xâm lấn.
Mùi hôi khai ngửi miết rồi cũng quen sẽ
không còn cảm thấy hôi khai nữa. Đúng ra, nếu chú ý
đến nó thì sẽ nghe
thấy hôi, nhưng nếu lắng nghe tất cả mọi nơi thì chỗ nào cũng đều hôi
cả, thế
cho nên lại phải áp dụng sách “kệ mẹ nó”
cho qua tất cả.
Nằm được một lát thì anh ta tới.
Tôi ngồi dậy “tiếp khách”. Dù gì đi chăng nữa thì anh ta cũng đang là
kẻ đến
thăm và dù gì đi chăng nữa thì tôi cũng
đang tiếp anh ta tại chỗ của mình. Tôi ngồi xích vào và tựa lưng nơi
vách nhà cầu.
- Ngồi chơi, “hữu bằng tự viễn
phương lai bất diệc lạc hồ?” Anh ta sà xuống ngồi trên manh chiếu.
- Ăn chưa?
Tôi gật đầu:
- Cũng như chưa.
Anh
ta cười tỏ vẻ hiểu ý và nhắc lại:
- Ăn rồi cũng như chưa!
Tôi nói cho có chuyện:
- Trước khi chuyển chỗ đã được
lãnh một củ sắn bèn cất ngay vào bụng cho chắc ăn và cũng là tiện lợi hành trang gọn nhẹ.
Anh
ta nói:
- Lâu lắm rồi mới gặp lại ông.
Tôi gượng gạo:
- Và gặp nhau trong nông nỗi này.
Chợt anh ta hỏi:
- Bác sĩ người ta về nhiều hoặc
cũng ở trong Nam,
sao ông “lạc”ra tới đây?
Tôi lắc đầu:
- Nào ai biết được cái tổ con
chuồn chuồn.
Viên sĩ quan lặng thinh, tôi phải
nói tiếp:
- Cũng có thể là tại tôi khai tôi
ở đảng Dân chủ.
- Khai làm gì?
- Chẳng làm gì cả, cũng như hồi
xưa, bạn bè rủ vô đảng thì mình vô theo ý họ muốn còn mình thì chẳng để
làm gì
cả! Thối là ở chỗ đó.
- Sao ông không làm chuyên môn ?
- Chuyên môn là sao?
- Là làm bác sĩ trên y-vụ ấy,đỡ
hơn là ở đội này “chuyên môn” đi cuốc đất khổ thấy mẹ.
Tôi duỗi chân ra đụng phải người
anh ta, tôi ngửa mặt lên cố tìm lấy một sự thư giãn, nhưng cái nhìn của
tôi
đụng phải cái sạp ngủ tầng trên, lúc đó tấm ván cũng đang cót két, có
lẽ người
nằm trên cũng đang trăn trở nằm ngồi không yên. Tôi hỏi:
- Làm y tá hả?
Anh ta cười:
- Ừa, bác sĩ làm y-tá, còn y-tá
làm bác sĩ... Đó là bằng chứng cụ thể nhất về vấn đề “hồng” với
“chuyên”! Thôi,
ông chịu khó ẩn nhịn, tùy thời, cho qua cái cảnh này. Làm sao mình yên
thân,
giữ sức khỏe, để mà còn về Nam.
Tôi
gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Trước đây ở các trại khác tôi
cũng đã có thời gian xách túi thuốc làm vai trò y-tá đi theo các ông
cán bộ
y-tế, nhưng rồi cũng không yên. Mấy lần làm y-tá, mấy lần bị đuổi về
đội đi lao
động. Bây giờ mình cảm thấy rằng thôi thì thôi cũng đành lấy cái cuốc
làm chỗ
dựa...vững chắc vậy!
Viên sĩ quan gật gù:
- Hóa ra làm y-tá trong trại tù
khó hơn làm bác sĩ giám đốc bệnh
viện Dân-Quân y của một tỉnh ông nhỉ?
Anh ta nói dứt câu thì đứng lên
vỗ vai tôi:
- Tôi phải về đội sinh họat tối.
Thôi cố gắng lên nghe ông.
Anh ta vừa đi khỏi thì anh bạn
đồng cảnh ở tầng trên đu cột nhà trèo xuống sà vào ngồi sát bên tôi hỏi
nhỏ:
- Ông có thân với thằng cha đó
không?
Tôi nhìn người vừa tới, anh ta
cũng là sĩ quan quen biết trong quân đội cũ, tôi nói:
- À, cùng một đơn vị từ hơn mười
năm trước. Hồi đó anh ta mới là thiếu úy hay trung uý, đại đội trưởng,
còn tôi
là y-sĩ trung đoàn. Bẵng đi mười mấy năm
rồi, nghe nói cấp bậc cuối của anh ấy là trung tá.
Anh
bạn đồng cảnh mỉa mai:
- Trung tá đội trưởng dưới quyền
xài xể của hạ sĩ cán
bộ, trước mặt nó, trung tá
phải đứng nghiêm báo cáo, thưa, gửi, dạ, vâng...
Tôi bào chữa cho anh ta và cũng là cho nỗi
nhục chung của những kẻ sa cơ
thất thế bị đồng minh trói lại và cấp
lãnh đạo bỏ rơi:
- “Gặp thời thế, thế thời phải
thế” bạn ạ, thôi thông cảm cho anh ta ẩn nhịn, nín thở qua sông...
Anh bạn đồng cảnh nổi cáu tuy vẫn
cố nói nhỏ:
- Đồng ý, khi sa cơ thì phải nín
nhịn nhưng thằng cha này nó đi làm tay
sai ông có biết không? “Thân làm tướng
phải hầu
quân
giặc mà không biết tức”
lại còn
rắp tâm theo dõi báo cáo hãm hại anh em chiến hữu. Tôi thấy nó đến chỗ
ông rù
rì gạ chuyện là nguy hiểm cho ông lắm, ông phải coi chừng đề phòng,
không thể
dễ dãi, cả tin, cởi mở với thứ chó săn ấy đuợc.”
Tôi nói
để anh
bạn
tốt bụng yên tâm:
- Tôi nghĩ anh ta cũng đâu đến
nỗi, vả lại tôi đâu có đụng chạm gì đến ai chẳng lẽ lại bị người hại,
với lại
tôi cũng chẳng nói gì đến những điều cấm kỵ mà sợ.
Anh
bạn lắc đầu:
-
Đâu có giản dị như vậy, một kẻ tham
sống sợ chết, một kẻ bon chen giành giật tham lam thì nó có thể dẵm lên người khác mà sống, ông không nói
nhưng nó có thể suy đoán và bịa ra hoặc là ông nói thế này nó sẽ bẻ ra
thế khác
để hại ông à ? Sợi tóc chẻ làm tư rồi
“nâng
lên hàng quan điểm” ông không nghe nói đến những trò đó à? Ông mà cứ...
khờ thế
thì có ngày bị chúng nó đem ra thiêu sống chứ chẳng yên đâu!”
Tôi tỏ vẻ hiểu ý và cám ơn anh
bạn có lòng tốt:
- Tôi sẽ cố gắng nghe lời ông dặn
dò.
Và tôi cũng đùa dặn dò lại anh bạn cho vui vẻ:
- Nhưng ông cũng
phải giữ mồm giữ miệng kẻo có ngày mang họa đấy. Kệ mẹ nó
hơi đâu mà chửi nó cho
thêm
mệt đầu mình.
Anh bạn đứng lên đi vào nhà xí,
cánh cửa cầu tiêu mở ra kêu ken két rồi
đóng lại cái rầm làm rung rinh cả bức vách. Lát sau anh bạn đi ra cánh
cửa một
lần nữa lại ken két và đánh rầm. Tấm vách lại rung rinh. Trước khi trèo
lên chỗ
nằm tầng trên anh ghé tai tôi nói nhỏ:
- Cũng muốn im nhưng lắm lúc ngứa
mắt quá im không nổi lại phải chửi! Chắc tôi chết bỏ xác ở cái miền đất
đọa
đầy, hung bạo, biệt xứ, này mất ông bác
sĩ ạ.
Tôi
thấy cần phải an ủi anh ta, tôi
nghĩ rằng trong hoàn cảnh tù đầy tuyệt
vọng này điều tối kỵ là nản chí và sợ hãi, tôi chỉ một ngón tay lên
trời
nói nhỏ với anh:
- Không sao đâu, hãy cậy trông
mọi sự ở Trời!
Anh ta mỉm cười, tuy cái
cười có vẻ méo xẹo:
- Ăn ở làm sao Trời thương là
được phải không ông?
Còn một mình tôi lại ngả lưng
xuống chiếu, chân duỗi ra cho có cảm giác nhẹ nhõm... Lúc nào nằm được
thì nằm,
không ngồi. Cứ phải thế. Làm sao càng ít vận động càng tốt. Không hoang
phí
calorie... Tiết kiệm tối đa sức lực. Đây là một cuộc trường kỳ cầm cự
để tồn
tại... ... Bố tiên sư nhà nó! Cha tiên sư nhà nó! Tấm ván tầng trên lại
oằn oại
ken két. Củ sắn luộc cất trong dạ dầy tiêu mẹ nó hết rồi hóa cho nên
khoảng
trống trong đó gây nên một cuộc khủng hoảng thiếu hụt làm hẫng đi cái
thói quen
sinh lý
chắc dạ. Cứ như thế nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều
năm, cơ thể tù binh
suy nhược dần, cai tù lấn áp dần, thành ra là cuộc đấu tranh bao tử.
Chính
nghĩa đứng về phía cơm gạo, thậm chí
chính nghĩa còn đứng về phía khoai sắn. Đéo mẹ nó, cán bộ nói thì phải
đúng bởi
vì hàng ngày cán bộ được ăn no và cán bộ có súng còn anh là tù lúc nào
anh cũng
đói cũng lả đi đứng không vững thì anh phải sai, anh phải học tập những
điều
tào lao người ta nói. Sai thành đúng, đúng thành sai. Ôi, chẳng còn ra
cái thể
thống gì nữa cả. Trời làm một cuộc lăng nhăng. Cha tiên sư nhà nó cách mạng. Bố tiên sư nhà
nó đồng minh. Cụ nhà nó
lãnh đạo... Đói quá, xót ruột quá...
Tôi thức dậy, cánh cửa nhà xí mở ra đóng
vào rầm rầm, lẫn vào đó còn nghe tiếng xè xè và tiếng
phèn phẹt
từ trong cầu tiêu vang ra. Tôi đang hiện hữu, ở đây,
tôi có mặt và tôi
đang sống ở đây, một điểm nào đó trên hành tinh. Chỗ này là đâu, đây là
đâu,
tôi đang hít thở không khí mùi phân và
nước tiểu, chỗ này, vậy là tôi có mặt ở chỗ này, vậy là tôi có thực,
chỗ này có
thực. Và tôi đang sống là có thực! Sài gòn. Hà nội. Tây. Tầu. Nga. Mỹ.
À,
California, Orange county,
bến phà Âu-lâu, ấp
Con-khe, củ
sắn, nhà cầu, phèn phẹt, sè sè, chủ nghĩa xã hội, phèn phẹt, bác hồ, sè
sè,
cách mạng, cục kít, bố tiên sư nhà nó, đồng minh, chiến hữu... Keng,
keng, keng,
keng... ”Xưa bom không nổ, nay kẻng đổ liên hồi”, một đồng cảnh nào đó
làm thơ
hay thiệt. Sáng, trưa, chiều, tối. Cái búa gõ vào vỏ quả bom. Keng,
keng, keng,
keng, keng... Kẻng thức, kẻng ngủ, kẻng ăn, kẻng tập họp, kẻng lao
động, kẻng
thu dụng cụ, kẻng đổi gác... đủ thứ kẻng, đến nỗi trong tiềm thức lúc
nào cũng
như vang vang có tiếng keng keng! Đang
nằm lơ mơ ngủ bị kẻng đánh thức dậy báo cho biết đến giờ ngủ, vậy là
giấc ngủ
chính thức phải được ngăn cách với giấc ngủ không chính thức bằng một
cái mở
mắt thức dậy. Cái gì cũng vậy, sống là phải theo nội qui. Ăn uống ngủ
nghỉ phải
theo kẻng. Kẻng cũng phải được gõ theo nội qui. Ngủ trong giờ ngủ là
hợp pháp, cái
hợp pháp phải được phân biệt ra với cái bất hợp pháp. Anh đang ngon
giấc nhưng
đến giờ ngủ người ta gõ kẻng, tiếng kẻng
long óc có làm anh thức dậy để bắt đầu
một giấc ngủ qui định, thì đó là văn minh văn hóa xã hội chủ nghĩa! Anh
phải
ráng mà tập cho quen với nếp sống văn minh văn hóa mới đó !
Tôi bị
đánh thức dậy bởi hồi kẻng
ngủ đồng thời với những tiếng nhắc nhở oang oang của ban tự quản, đội
trưởng, nhà
trưởng “tất cả đi ngủ”. Tôi ngồi dậy vào nhà cầu đi tiểu xong trở ra
mắc mùng
đi ngủ cho đúng nội qui nếp sống văn minh văn hóa mới. Người bạn đồng
ngũ mười
lăm năm trước trên kinh Đồng tháp, nay là đồng cảnh trong tù, nhưng anh
ta làm
tự quản, nghĩa là cũng có “chức quyền”
hơn anh em, được miễn lao động “nghiã là” không phải làm nặng khổ sai,
được tin
giao dù không biết được tin đến mức độ nào, còn giao thì giao cho nhiệm
vụ quản
lý một đội hai mươi lăm người làm nông nghiệp và quản lý một buồng giam
ngót
trăm người khi ở trong trại, nhất là ban
đêm. Có người cho rằng đi tù mà được cai
tù tin giao cho chức cho quyền ưu đãi là có đường sống đường về, là còn
hy
vọng, là một đường “binh” khôn ngoan.
Các nhà có tí máu tử vi đẩu số thì nói đùa là những nhân vật ấy có số
làm
“quan”, ở tù cũng làm quan. Nguời sĩ
quan năm xưa nay là đội trưởng, nhà trưởng
khiến nhiều anh em đồng cảnh e ngại anh ta. Ban ngày anh ta dẫn đội đi
lao
động, hò hét, đốc thúc, tối về điều khiển đội sinh họat, cũng hò hét đốc thúc anh em
phát biểu. Đã ba tối nay đội anh ta phải
ngồi kiểm điểm rất khuya mà chưa giải
quyết xong vấn đề, chưa tìm ra manh mối về kẻ đã viết mấy
chữ “đả đảo CS” bằng than trên vách nhà lô.
Công an quản giáo đã bắt anh ta phải kiểm điểm đội, tìm cho ra thủ phạm
trong
đội. Mấy ngày nay trong trại có bàn tán
về vụ này. Riêng anh ta thì rất lo lắng vì công an quản giáo đã “khoán”
cho anh
ta rằng nếu không tìm cho ra thủ phạm
thì chính đội trưởng phải chịu trách nhiệm. Âu cũng là hoạn lộ của công
danh!
Đội tôi cũng phải họp “kiểm điểm các mặt
học tập lao động cải tạo” trong tuần, tìm ra “mặt mạnh mặt yếu” để thời gian tới phát huy mặt mạnh, khắc phục
mặt yếu đưa đội mỗi ngày một tiến lên!
Cũng may là đội trưởng đội tôi rất bén, anh ta chọn được thư ký đội
cũng bén
không kém anh ta, hai người ấy điều khiển và ghi chép biên bản rất
nhanh và rất
“phong phú”, rất có”chất lượng”. Tất cả chúng tôi, dù không dám nói ra,
nhưng
nhìn nét mặt mỗi người khi buổi họp chấm
dứt sớm, đều hả hê nằm lăn ra chiếu, duỗi chân,
duỗi tay, thì biết là ai cũng bằng lòng. Anh bạn
đồng cảnh tầng trên tụt
cột xuống đi vào nhà cầu, khi ra lại sà
vào chỗ tôi bắt chuyện :
- Kể ra mình sa vào cái đội này
cũng đỡ khổ phải không ông ? Nhìn sang anh em bên đội hung thần kia mà
thấy tội
nghiệp, ba đêm rồi chưa xong, đêm nay cũng còn cãi nhau loạn xạ, chưa
biết tình
thế sẽ đi về đâu.
Tôi nói nhỏ đủ hai người
nghe:
- Làm sớm nghỉ sớm, ngắn gọn đầy
đủ, ông có thấy đội mình “tài” không?
- Nhờ ơn trên có anh ta lanh lẹ
nhạy bén, biên bản cũng đầy đủ các tiết mục, nhiều anh em phát biểu
“sâu sát”,
buổi sinh hoạt kết thúc tốt đẹp mà tốn ít thời giờ. Nhìn đội bên kia
rồi lại
nhìn đội mình mới thấy rằng trong phạm vi lớn hay nhỏ kẻ
bị trị
khổ nhiều hay khổ ít là tùy ở vua quan thống trị cả
mà thôi.
Tôi gật đầu:
- Ngày trước chúng ta cũng làm
quan, vậy có khi nào chúng ta thấy điều đó không ?
Anh ta cười xòa:
- Này ông bác sĩ, ông có nhắc đến
tôi mới để ý. Chúng ta thường chỉ thấy được vấn đề khi chúng ta đã ra khỏi nó.
-Chúng ta thấy rõ hơn sự đau khổ
khi chúng ta bị đau khổ ! Thường thì ai
cũng biết thế đấy nhưng chỉ thực sự biết rõ hết khi đã thất bại !
Tiếng bàn cãi từ phía đầu nhà kia
lớn hơn rồi ngưng ngang, mọi người trong
phòng giam chợt im lặng, chỉ còn nghe tiếng anh ta sang sảng:
- Chúng ta đều nhìn nhận là những
chữ viết trên vách nhà lô là khẩu hiệu đả đảo chống lại cách mạng,
chúng ta
cũng nhìn nhận là người viết những chữ đó là người trong đội này, vậy
mà chúng
ta không làm cho rõ ai là
người đã làm điều sai trái đó, chúng ta bàn
cãi mấy đêm liền mà đối tượng vẫn chưa can đảm nhận lỗi và tập thể đội cũng chưa đưa ra được đích danh thủ phạm. Cán bộ thì..cán bộ đã biết là ai rồi,
vấn đề là cách mạng muốn để chúng ta tự giác ! Các anh cũng thừa biết
là bây
giờ khoa giảo nghiệm nét chữ rất tiến
bộ, người ta có thể tìm ra là nét chữ của ai
chứ .
Anh bạn đồng cảnh nói nhỏ với
tôi:
- Ông thấy hắn ghê gớm không? Hắn
nói như thánh tướng vậy, còn lý sự hơn cả cán bộ nữa.
Tôi gật gù:
- Thuộc bài.
- Còn thuộc hơn tụi nó nữa.
Phía đằng đó có tiếng người khác
phát biểu:
- Tôi có ý kiến, anh đội trưởng
nói thủ phạm chỉ là người trong đội nhưng đội này đâu chỉ có những
người ngồi
đây, còn có những người khác nữa, sao không đặt vấn đề
với cả những
người đó mà cứ truy nã anh em chúng ta đây thôi.
- Anh cho biết những người khác
đó là những người nào?
Im lặng nặng nề căn phòng, người
tự quản dằn giọng:
- Anh Để muốn ám chỉ ai khi nói
đến những người khác ?
Căn phòng giam vẫn yên lặng, chỉ
có tiếng viên tự quản:
- Phải chăng anh Để muốn đặt nghi
vấn với hai anh tù hình sự coi nhà lô ?
Ngừng một lát anh ta tiếp giọng
gay gắt:
- Hay là anh Để muốn điều tra cả
cán bộ quản giáo và cán bộ võ trang quản chế?
Có
tiếng cười khẽ trong một góc phòng,
viên tự quản chậm rãi:
- Vì đó cũng là những người có
mặt ở nhà lô.
Sự im lặng trong căn phòng đến
lúc này mới thật là nặng nề ngột ngạt, anh bạn đồng cảnh ngồi cạnh nói
thầm với
tôi:
- Tiêu tùng lão Để rồi, tụi nó
đang ghét lão ta, đang kềm kẹp lão ta ốm cũng không cho khai bịnh nghỉ,
bây giờ
lại dính vào cái vụ này, tôi lo tụi nó sẽ làm thịt lão ta mất.
Phía đầu phòng lại có tiếng viên
tự quản nói:
- Các anh phải biết rằng các cán
bộ là những người ngoài vòng cương tỏa, chúng ta không được nói đến. Cả
hai
người tù hình sự cũng vậy, phần họ đã có
cán bộ làm việc. Chúng ta phải biết rõ vị trí của mình
hiện nay, chúng ta đang được học tập cải tạo,
chúng ta chỉ biết lo... cải tạo bản thân
mình. Cán bộ đã chỉ thị rõ cho chúng ta
là đội phải sinh hoạt kiểm
điểm tìm cho ra sự thật, tôi nhắc lại cán bộ
chỉ thị cho chúng ta kiểm điểm nhau chứ
không phải chúng ta kiểm điểm cán bộ, chúng ta phải
làm cho rõ chúng
ta chứ chúng ta không có quyền xét xử
cán bộ. Anh Để đặt vấn đề thế là sai. Anh hãy lo phần của anh cho xong,
đừng
đưa đội đi lạc sang hướng khác.
Có
tiếng của một người lớn tuổi vì nghe
giọng đã khàn khàn:
- Tôi không có ý nói phải điều
tra cán bộ, tôi chỉ muốn nói rằng tại sao lại cứ đổ diệt cho anh em chúng ta, mấy chục người ngồi đây, phải có ai
đó đứng ra nhận tội, trong khi chúng ta đã ngồi kiểm điểm suốt mấy đêm
liền
chúng ta đã thành khẩn phát biểu và phân
tách vụ việc rằng trong chúng ta đây không ai dại gì làm cái việc dại
dột nguy
hiểm ấy, thế mà cứ dây dưa căng thẳng hoài. Chẳng lẽ bây giờ trong đội
này phải
có một người nào đó đứng ra nhận đại là mình đã viết cái khẩu hiệu “Đả
đảo CS”
đó hay sao?
Ngưng một chút, giọng khàn khàn
tiếp:
- Mà CS là cái gì? Có chắc là ai
đó muốn “đả đảo cộng sản” không? Hay CS chỉ là... cảnh sát, như tôi đây
này,
tôi là đại uý cảnh sát, và anh đội trưởng nữa, anh từng là trung tá
quân đội
biệt phái cảnh sát, hay là người ta nói đả đảo tôi hay đả
đảo anh, nhận đại đi là
đả đảo tôi hay đả đảo anh cho xong
chuyện, nói tới nói lui lằng nhằng kéo
dài mệt quá rồi.
Nhiều tiếng cười khúc khích nổi
lên trong phòng giam. Viên tự quản lên
tiếng:
- Yêu cầu các anh giữ im lặng, chúng
ta nghiêm chỉnh làm việc, anh thư ký ghi
rõ ràng đầy đủ những lời anh Để phát biểu để ngày mai trình cán bộ
duyệt.
Tiếng anh Để lại nổi lên :
-Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, chúng
ta cứ ngồi mà chẻ sợi tóc làm tư, làm tám, mất thời giờ. Chúng ta cần
nghỉ ngơi
giữ sức khoẻ mai đi lao động. Tuổi cao sức
già ngồi mãi còng lưng chịu gì nổi, các đội khác họ
ngủ cả rồi. Hay anh
không muốn đả đảo mình thì thôi vậy, đả đảo mình tôi này! Hoặc nữa, CS
là “Con
sâu” hay “Củ sắn” cho xong mẹ đi! Đả đảo con sâu! Đả đảo củ sắn! Được
chưa?
Thỏa mãn chưa? Đội ta kiểm điểm đạt yêu cầu chất lượng cao! Xin anh thư
ký ghi
cho rõ ràng và đầy đủ vào biên bản nhé!
Phòng
giam vẫn lặng thinh, anh bạn đồng
cảnh lại thì thầm bên tai tôi:
- Tiêu thật rồi, lão ta phát khùng rồi,
nói năng kiểu đó là không xong với
tụi nó rồi. Cuối cùng chúng nó cũng đạt
yêu cầu, chúng nó ép mãi thế nào cũng có người chịu hết nổi phải bùng ra, nói năng lung tung loạng
quạng có cớ cho chúng nó kết tội tiêu
diệt. Đấy rồi ông coi, lão
Để không thoát đâu.
Anh ta thấp giọng hơn nữa khiến
tôi phải cố hết sưc lắng tai mới nghe
được:
- Trong hoàn cảnh này ông cũng
phải rất cẩn thận mới được. Tính ông cả
tin cởi mở là dễ chết lắm. Tốt hơn cả là đừng dính dáng gì đến những
chuyện
không cần thiết cho mình, cứ lặng thinh
là hơn.
Tôi hỏi:
-Mũ ni che tai ấy hả? Không thấy,
không nghe, không biết, ấy hả ?
Anh ta gật gù:
- Ừ, bốn, năm không gì đó.
Nói xong anh ta trèo lên chỗ ngủ
tầng trên. Phía đằng kia buổi sinh hoạt
kiểm điểm của đội bên cũng đã chấm dứt.
Tôi buông mùng chui vào ngủ. Từ trong mùng tôi nhác thấy nhà trưởng đi
vào cầu
tiêu, lát sau trở ra anh ta dừng chân trước mùng tôi nhìn vào như có ý
muốn nói
chuyện, tôi nhớ những lời dặn dò của
đồng cảnh tầng trên, bèn nhắm mắt
vờ ngủ. Đêm đó trong giấc ngủ mê man vì mệt nhọc, tôi nghe hình như có một lúc nào
đó, có một anh đồng cảnh nào đó, mê sảng
rú lên một tiếng kêu gì đó ! Ghê sợ lắm!
Ngày
hôm sau anh Để khai bịnh nhưng đội
trưởng không cho, anh Để phải theo đội đi cuốc
đất, nửa buổi anh Để bị công an dẫn về trại nhốt
trong nhà biệt giam cùm
một chân. Ba ngày sau anh Để bị chết vì
bịnh kiết lỵ ỉa ra máu !
Hôm anh chết, tối tôi nằm trong
mùng mà có lúc nghe văng vẳng tiếng anh
phát biểu từ phía đội đầu nhà về một cái
khẩu hiệu đả đảo... đả đảo...
Ở nhà giam số 8 bên cạnh, có một
anh gặp lúc trời mưa, chạy từ sân trại vào nhà miệng la lớn: “Đả đảo,
đả đảo...
trời mưa!” Tất
cả chúng tôi không ai bảo ai đều lo lắng
cho người bạn đồng cảnh tự nhiên giở
chứng, không biết sự gì sẽ xảy ra cho anh bạn
trẻ, nghe nói tính tình bất thường. Nhưng một tuần lễ trôi qua người “đả đảo
trời mưa” vẫn yên ổn, không thấy anh ta
bị hỏi han gì. Cũng lạ.
Mà cũng
chẳng có gì lạ cả. Điều
bất ngờ là viên sĩ quan đội trưởng nhà trưởng cũng bị chết. Nghe nói
sáng sớm
có người thấy anh ta vặt lá khoai lang vò
bỏ miệng ăn sống. Vừa đi vừa nhai. Nửa
buổi anh ta bị cảm ngoài hiện trường lao động, đươc đưa
về cấp cứu ở bệnh xá, y tá cách mạng tiêm thuốc chữa trị cho anh ta,
lát sau
anh ta tắt thở. Có người đoán
anh ta ăn củ sắn sống nhiều quá bị say nên
giải độc bằng lá khoai lang không khỏi, đi làm phát quang ở nghĩa địa bị xỉu. Người đoán nói rằng say sắn chỉ
uống nước đường nằm nghỉ sẽ hết. Y tá không biết gì chích
bừa thuốc cảm là chết toi.
Có
người hỏi tôi:
- Theo ông bác sĩ thì anh ta chết
vì bịnh gì ?
Tôi nói:
- Bịnh gì thì phải “chẩn” mới
biết được chứ.
Mộ phần của anh nằm cạnh mộ phần
của anh Để. Dưới chân đồi. Vùng Việt Bắc.
Xa, rất xa quê anh và quê anh Để.
Lại càng xa, rất xa nước Mỹ.
O
NHẮN
TIN: Nhắn cậu thanh niên ra đời sẩy
thai, thiếu tháng, mang họ nhờ...
Người đỡ
đẻ và khai sinh cho cậu
đã chết trong tù. Khi chiến tranh chấm dứt, cũng không thấy có một
người đàn
ông nào gọi là cha ruột của cậu trở về.
Còn Mẹ của cậu nghe nói đã có một đời chồng khác. Không còn ai là người
có liên
hệ gia đình với cậu. Nhưng những người biết chuyện này thì còn nhiều.
Tôi nghe
rằng cậu nay đã có vợ con và hiện làm ruộng ở đồng bằng sông Cửu Long. Lại cũng
nghe rằng cậu đã vô Đảng và đang là
một anh Việt Cộng ở Sài
gòn. Lại
cũng nghe nữa rằng cậu đã vượt biên và
hiện đang ở đâu đó trên đất Mỹ... Vậy
thì là cái gì bây giờ ? Người ta, có khi, đã làm khổ làm sở lẫn nhau
chỉ vì
những cái khốn kiếp của những kẻ khốn kiếp nào đó bày đặt ra.
Truyện
này phần trên viết trước
1975, đã đăng lần đầu trên
tạp
chí Hành Trình số 1 tại Sài gòn VN.
Sau 1975 trong một cơn sốt ở trại giam của CS, gặp
lại nhân vật, tác giả
bèn nẩy ra ý nghĩ viết thêm phần
dưới. Sau này, nếu có dịp, biết đâu đấy,
lại mê sảng gặp lại cậu, ở đâu đó... thì
có thể tác giả lại
phải
kể nốt cái phần tiếp
theo của
cậu. Không rõ, khi ấy, người ta sẽ xài
cái khẩu hiệu gì ?
(
Huntington Beach *
May.25.1993.)
Thảo
Trường.