Tháng Tư
Bao giờ thì cũng là
thứ nắng đỏ quạch quánh đặc như có thể nắm
một nắm trong tay. Gió lặng ngắt hoặc có cũng phảng phất chút gì như xa
vắng
thảng hoặc. Vài trận mưa thập thò hệt đứa trẻ thử rưới ít nước lên chảo
lửa
ngun ngút rồi đâu lại đó, nắng đỏ hơn, ngằn ngặt đến tận cuối chiều,
muốn ăn
lan cả vào đêm.
Giữa nắng và nắng và
nắng gắt gỏng như nhau, người ta hầu như
không được chọn lựa. Cứ chịu trận và chờ đợi thứ gì đó chậm chạm trôi
qua. Trên
đỉnh mùa khô, trời đất đứng trân trân, không khí phập phồng rịn mồ hôi.
Cây cỏ
lả đi. Mùa rừng cháy. Mùa giáp hạt. Mùa bới khoai. Trẻ con chân trần đi
mượn
gạo nhà hàng xóm ngang qua những đám sậy cháy xém, tưởng như da thịt
cũng bốc
hơi. Người lớn khum khum tay cho đỡ chói ngó về phía chân trời, nơi
những núi
mây xám một hôm nào đó sẽ đùn lên mang mùa màng tới.
Đặc sản của tháng Tư
ngoài nắng còn có... phim tài liệu,
cũng hôi hổi, ngun ngút những đạn bom, những vùng trời bùng lên cháy
loạn. Hồi
nhỏ, không hiểu sao tôi mê loại phim này, trong khi đám con nít cùng
xóm hoặc
thắc thỏm ngáp vắn dài chờ tới giờ chiếu phim truyện, hoặc ra sân chạy
chơi.
Thành ra buổi đó chỉ có tôi lọt thỏm cùng người lớn, chẳng hiểu mấy,
thấy đánh
nhau là khoái, cứ níu tay ba hỏi bữa nay bên mình đánh bên
nó tới
chỗ nào rồi. Màn ảnh vô tuyến rùng rùng những người những xe, những mũi
tên màu
đỏ chạy về một nơi nào trên nước Việt gầy gò này mà tôi không hình dung
nổi.
Những ngày đó thì chú
Năm Thái không thấy qua coi ké ti vi. Cái
góc bộ ván ngựa nhà tôi bỗng dưng trống trải, vắng thím Năm hay ngồi
ngủ gà gật
bên cạnh chồng. Hết tháng Tư, họ mới quay lại, thất thần và nặng trĩu
như đã đi
đâu xa lắm, mới về.
Những thước phim năm
qua năm càng thêm lem nhem. Nhì nhằng như
có mưa. Xước như gai táo cào trên da thịt. Tôi gần như thuộc lòng những
hình
ảnh trên đó, dần dần rút ra kết luận trong mấy cái phim tài liệu tháng
tư những
người cầm cờ hoa chân thường phải giẫm lên áo xống giày dép nón cối nằm
lủ khủ
dưới đường… Phát hiện ra phim nào thì cũng hùng hồn hối hả từ giọng
người đọc
lời bình đến nhạc phim đến nhịp điệu phim… Phát hiện ra chú Năm
không qua
coi truyền hình vì hồi trước chú theo bên nó, mà trên phim
người ta gọi
bằng giọng rắn đanh là “địch”, “quân bán nước”, “lũ tay sai”... Chỉ trẻ
con nhà
chú là nhởn nhơ vô tình, lâu lâu lại ngán ngẩm rên lên, “sao bên nó
không chịu thua sớm sớm để hết phim cho rồi, để tụi mình được coi “Biệt
động
sài gòn”, “Ván bài lật ngửa”. Má tôi ngó đám trẻ khét nắng ngậm ngùi.
Ti vi tháng Tư không
cho trẻ con nhà nghèo hồi ấy nhiều lựa chọn,
chỉ khác nhau ở chỗ nhiều hay ít, chứ kiểu nào cũng trầy xước.
Giờ tôi đã xem thêm
nhiều bộ phim tài liệu nữa về sự kiện tháng
Tư, với những cách kể khác, góc nhìn khác. Như thể tôi được ngắm bên
phải bên
trái bức tượng mà mười mấy năm trước khi còn là đứa trẻ chỉ được nhìn
chính
diện. Những thước phim của các hãng thông tấn nước ngoài sáng đẹp như
mới quay
hôm qua, như hôm qua chiến tranh hãy còn đang thở dốc trong cái nắng
tháng Tư
sôi sùng sục. Ngó vào màn ảnh trong veo nhưng cái cảm giác xây xước vẫn
chưa
bao giờ tan mất. Cảm giác ai đó và cái gì đó lại bị tháng Tư cào rách,
không
phải trên mặt, mà sâu ở lòng.
Tôi nhớ người hàng
xóm
bỗng rời rã vật vờ không bởi vì cái nắng tháng Tư ngun ngút. Nhớ những
cái phim
trầy trụa được đem ra chiếu đi chiếu lại hồi xưa, nhớ giọng người đọc
lời bình,
trời ơi, chưa bao giờ chùng xuống. Lẽ nào lại mãi mãi không ???