Thơ
Joseph Huỳnh Văn
Cây
đa bến cũ hồn ta
Em
ạ, mười năm xa bến cũ
Lòng ta vẫn ủ bóng trăng xưa
Nắng mưa thuyền đã sang giòng khác
Câu hát ngày thơ trót chạnh sầu
Nắng
xế ngang đầu đôi sợi bạc
Tình ơi tan tác thuở ngang vai
Thương nhau nhớ lại lời năm ấy
Mà thấy vầng trăng cũng nghẹn ngào
Màu
áo hoàng lan hương kiếp trước
Giữa đời ngước mắt dõi chiêm bao
Muối mặn chưa trao ngày nhạt nắng
Miếng gừng cay đắng tới ngàn sau
Gạo
sầu đắm đuối nuôi nhau
Cắn đôi hạt lệ lòng đau hỡi lòng
Bạn
vắng đường xa chiều đứng bóng
Đôi lòng chung mộng một đời ai
Cầm
tay muốn hỏi người sơ ngộ
Ngập ngừng nông nỗi áng mây trôi
Thôi
thế tình sau thương ý trước
Đoạn trường nước mắt lẫn mưa rơi
Trắc
ẩn nụ cười tan tác lệ
Núi sông xương máu một câu thề
Người
đi đi mãi chưa về
Cây đa bến cũ hồn quê đợi chờ
Chút
tình tự thuở ngây thơ
Phất phơ mái tóc nguyệt mờ trăm năm
1975