gau
Nguyễn Quốc Trụ
phụ trách




Le pionnier Nguyên Huy Thiêp publie A nos vingt ans

Vingt ans et des poussières

Emblème du renouveau littéraire des années 80, il cherche aujourd'hui un second souffle. 

La mèche noire en bataille qui échoue comme une vague sur sa peau cuivrée, les yeux comme aux aguets, Nguyên Huy Thiêp salue quelques connaissances en pénétrant discrètement, à la manière d'un chat - ou plutôt d'un tigre, son signe astrologique chinois - dans le hall du centre culturel français de Hanoi, où il nous a donné rendez-vous. Peu après l'inauguration, en 2003, de cet espace dédié au livre, à la langue française et à la création contemporaine en plein coeur de la capitale vietnamienne, Thiêp y donnait une conférence devant un parterre d'étudiants buvant ses paroles.

Le nouvelliste reste en effet le plus emblématique des écrivains de la littérature du Dôi Moi, ce vent de libéralisation de la fin des années 80 qui a accompagné l'ouverture économique du Vietnam. Mais, aujourd'hui, ce ne sont pas ses nouvelles qu'évoque pour nous l'écrivain, mais son premier roman, A nos vingt ans, publié ce mois-ci en France. Il ouvre un paquet de cigarettes dans lequel il ne cessera de puiser, et raconte le face-à-face mutique, le huis clos avec son fils qui en est l'origine : « Le plus jeune de mes deux fils a plongé dans la drogue au moment où il est entré à l'université. Comme il n'arrivait pas à s'en sortir, j'ai décidé de m'isoler avec lui pendant trois mois sur la petite île de Cat Ba, dans le golfe du Tonkin. Un ami m'avait prêté une baraque sur un petit terrain. Ce fut une bonne période entre mon fils et moi... » Nguyên Huy Thiêp décide de faire un livre de cette expérience, au moment même où il la vit, fin 2002. Et pour pousser plus loin encore cette thérapie littéraire, il se glisse dans la peau de son propre fils, et écrit A nos vingt ans à travers le regard de ce dernier.

Le roman oscille ainsi entre un autoportrait savoureux (ce père qui « ne capte rien » est aussi « un écrivain célèbre qui, naguère, fut la coqueluche de la jeune génération. Un homme intègre qui n'a jamais rampé devant personne. Je n'en suis pas peu fier et lui en sais gré »), et une fresque sombre de la jeunesse vietnamienne, individualiste, matérialiste, tourneboulée par une société qui bouscule brutalement les valeurs traditionnelles. Quand on demande à Thiêp comment son fils a réagi à la lecture de l'ouvrage, son visage se ferme : « Il ne s'intéresse pas à la littérature, veut juste savoir si son père ramène assez d'argent à la maison. J'espérais que le livre provoquerait quelque chose chez lui... Sincèrement, je ne sais pas comment il se porte. » Il est pessimiste, aussi, sur le Vietnam qu'il décrit, avec force exemples, ravagé par la drogue et la prostitution. On retrouve ses obsessions d'écrivain fabuliste et moraliste qui n'aime rien tant que la campagne, les rizières et la vie des paysans, dépositaires, selon lui, de la culture immémoriale de son pays.

 Cette vision noirissime de la société n'a pas plu, on s'en doute, aux autorités vietnamiennes, qui, selon leur technique habituelle de censure a posteriori, ont laissé l'éditeur imprimer le livre... avant de l'interdire à la distribution (1). A nos vingt ans s'est retrouvé aussitôt sur Internet, en vietnamien, grâce à un site français animé par des exilés à Paris. Thiêp a donc retrouvé ses lecteurs. Mais la critique littéraire n'a pas été tendre avec son premier roman. Dans son anthologie de la jeune littérature vietnamienne, Doan Cam Thi le décrit elle aussi en « rentier de ses premiers textes », signant « l'épuisement historique de la littérature du Dôi Moi ».

 L'écrivain, qui sera à la mi-février en France, le pays étranger où il est le plus lu et fêté, encaisse avec le sourire : « Ça a été un gros effort pour moi d'écrire un roman. C'est un changement de style complet par rapport à mes nouvelles. Je ne suis pas encore satisfait. » Et l'ancien prof d'histoire de se délivrer un maigre « 6/10 »... que nombre de ses pairs auraient raison de lui envier. 

 Thierry Leclère

 (1) Thiêp ne s'est jamais défini comme écrivain dissident, mais a été longtemps boudé par les autorités. Le redouté Nguyên Khoa Diem, poète de son état, mais surtout membre du Bureau politique et président du Comité central de la culture et de l'idéologie - autant dire le maître de la censure au Vietnam - l'a pourtant récemment présenté comme le "rénovateur principal du langage littéraire depuis ces dernières décennies".

 Thierry Leclère

Tuổi hai mươi và những hạt bụi - Nhà văn tiên phong Nguyễn Huy Thiệp xuất bản Tuổi hai mươi yêu dấu

Ngô Tự Lập dịch  [1]

 Biểu tượng của văn học đổi mới thập niên 1980, Nguyễn Huy Thiệp đang tìm kiếm một hơi thở thứ hai. 

 Mái tóc đen rối bù như sóng, nước da màu đồng, đôi mắt có vẻ như thăm dò, Nguyễn Huy Thiệp chào mấy người quen và rón rén đi vào phòng lớn của Trung tâm văn hóa Pháp tại Hà Nội, nơi ông hẹn chúng tôi, với điệu bộ của một con mèo - hay đúng hơn là một con hổ, vì ông cầm tinh hổ. Không lâu sau lễ khánh thành năm 2003, tại không gian dành riêng cho sách, tiếng Pháp và nghệ thuật đương đại này, Nguyễn Huy Thiệp có một cuộc nói chuyện trước một cử tọa sinh viên lắng nghe ông như nuốt từng lời.

Cây bút truyện ngắn này hiện vẫn là biểu tượng tiêu biểu nhất của văn học Đổi Mới, làn gió tự do hoá cuối thập niên 1980 xuất hiện cùng với sự mở cửa của Việt Nam về kinh tế. Nhưng hôm nay chúng tôi đề cập đến ông không phải vì truyện ngắn, mà vì cuốn tiểu thuyết đầu tiên của ông, Tuổi hai mươi yêu dấu, vừa xuất bản trong tháng tại Pháp. Ông mở bao thuốc lá, móc mãi, móc mãi rồi kể lại cuộc đối mặt căng thẳng, một câu chuyện kín trong nhà của ông với thằng con, chính là người gây nên mọi chuyện: «Thằng con út của tôi lâm vào cảnh nghiện hút đúng vào thời điểm thi đại học. Vì nó không sao bỏ ma túy được, tôi quyết định cùng nó ra Cát Bà, một đảo nhỏ ở vịnh Bắc Bộ, cai nghiện trong vòng ba tháng. Một người bạn cho tôi mượn căn nhà dựng trên mảnh đất nhỏ. Đó là một thời gian rất có ích cho tôi và thằng bé..." Nguyễn Huy Thiệp quyết định viết một cuốn sách từ chính những trải nghiệm mà ông đang sống, vào cuối năm 2002. Để tăng cường hơn nữa thứ liệu pháp văn học này, ông hoá thân vào thằng con trai và viết Tuổi hai mươi yêu dấu qua cái nhìn của nó.

Như vậy cuốn tiểu thuyết nửa là một bức chân dung tự họa đẹp đẽ (người cha "không hề toan tính gì" cũng là "một nhà văn nổi tiếng, người mới đây thôi còn là thần tượng của giới trẻ. Một người liêm khiết chưa từng biết luồn cúi một ai. Tôi không ít tự hào về và biết ơn ông về điều đó") nửa lại là một bức bích hoạ ảm đạm về lớp trẻ Việt Nam, cá nhân chủ nghĩa, thực dụng, hoang mang trong một xã hội mà các giá trị truyền thống bị đảo lộn dữ dội. Khi được hỏi con trai ông phản ứng ra sao khi đọc tác phẩm, khuôn mặt Nguyễn Huy Thiệp lộ vẻ ưu tư: "Nó không quan tâm đến văn học. Nó chỉ muốn biết bố nó có đem được nhiều tiền về nhà hay không. Trước đây, tôi đã hy vọng cuốn sách sẽ gợi lên chút gì ở nó... Nói thật lòng, tôi cũng không biết nó sống ra sao nữa". Nguyễn Huy Thiệp cũng bi quan về một nước Việt Nam đang bị tàn phá bởi ma tuý và mại dâm mà ông mô tả bằng rất nhiều ví dụ. Người đọc lại tìm thấy ở ông những ám ảnh của một nhà văn đầy chất ngụ ngôn và luân lý, người không yêu bất cứ thứ gì hơn làng quê, đồng lúa và đời sống nông dân, những thứ, theo ông, đang lưu giữ nền văn hoá lâu đời của đất nước.

Có thể đoán được là cái nhìn xã hội quá đen tối đã làm các nhà chức trách Việt Nam không hài lòng. Nhưng với lối kiểm duyệt sau xuất bản, họ cũng cho phép in cuốn sách... trước khi cấm phát hành [2] . Tuổi hai mươi yêu dấu được phổ biến trước tiên trên Internet, bằng tiếng Việt, nhờ một website của những người lưu vong ở Paris. Nhờ vậy, Nguyễn Huy Thiệp lại đến được với độc giả. Nhưng giới phê bình văn học không nương tay với cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông. Trong tuyển tập văn học trẻ Việt Nam của bà, Đoàn Cầm Thi cũng mô tả ông là "ăn theo những tác phẩm đầu tiên của mình", điều cho thấy sự "cạn kiệt có tính lịch sử của văn học Đổi Mới". 

Nguyễn Huy Thiệp sẽ đến Pháp, đất nước đọc và hoan nghênh ông nhiều nhất, vào giữa tháng Hai tới. Ông chịu trận với một nụ cười: "Tôi đã phải cố gắng lắm để viết cuốn tiểu thuyết. Đó là một sự thay đổi hoàn toàn phong cách so với truyện ngắn. Tôi vẫn chưa cảm thấy hài lòng".

Và thế là ông cựu giáo viên sử tự cho mình con điểm còm "6/10"... nhưng có lẽ nhiều đồng nghiệp vẫn có lý do để ghen tỵ với ông.

 (Thierry Leclère là phái viên đặc biệt tới Hà Nội. Telerama, tờ tạp chí văn học nghệ thuật lớn nhất nước Pháp, mỗi số dày160 trang, số lượng in 674.400 bản)

Nguồn: talawas