30 Tháng Tư,
Đọc Lại Trần Thị NgH:
Số phận một
tác phẩm.
Did
you ever have a sister, did you?
(Bạn
đã từng có một người chị hoặc em gái?)
Faulkner,
The Sound and the Fury.
I. Sống lùi thời đại.
Vào
thập niên 1960, trong một cuộc họp bàn tròn trên tờ Sáng
Tạo, một thành viên trong nhóm đã phát biểu, nếu một độc giả của ngày
hôm nay
đọc văn chương của ngày hôm qua (đọc Hồn Bướm Mơ Tiên, hay Nửa Chừng
Xuân chẳng
hạn), như vậy là đã sống lùi thời đại của mình.
Người
viết lẩn quẩn mãi với chuyện "sống lùi thời
đại" nhân đọc Lạc Đạn, và 10 truyện ngắn của Trần Thị NgH (nhà xuất bản
Thời Mới, Canada, 2000). Tuy đầu tay, nhưng lại là tác phẩm thứ nhì
được xuất
bản tại hải ngoại, sau tập truyện do nhà Văn Nghệ, Cali, xuất bản
1999).
Lạc
Đạn được viết cách đây 31 năm (1969-1973), nhưng vẫn nằm
trong ngăn kéo của nhà văn. Vì nhiều lý do, trong đó có thời cuộc (biến
cố
1975). Tên truyện như mang sẵn trong nó một định mệnh, và từ đó, một ẩn
dụ.
Liệu những độc giả của ngày hôm nay đã sống lùi thời đại, khi đọc Lạc
Đạn?
Chẳng
cần tới Lạc Đạn, Trần Thị NgH đã nổi tiếng. Trong bài
viết ‘Nhìn lại văn chương hải ngoại năm 1999’, (đã đăng trên tuần báo
VHNT trên
internet, do Phạm Chi Lan chủ trương), người viết có đưa ra nhận xét,
đây là
một năm được mùa. Mùa gặt mới trong đó có cả lúa chín muộn: sự góp mặt
của một
tác giả như Trần Thị NgH, một tác giả trước 1975 tại Miền Nam, vừa xuất
hiện đã
gây chấn động giới viết lách ở Sài Gòn, với truyện ngắn Nhà Có Cửa Khoá
Trái.
Theo như tôi còn nhớ, truyện ngắn đầu tay của bà là về một người đàn
ông có vợ,
nhân bữa chủ nhật đi thăm một người đàn bà không chồng nhưng có con;
thằng nhỏ
bữa đó bị đau, anh chàng đi mua thuốc cho đứa nhỏ. Chuyện chỉ có vậy,
nhưng
trong Sài Gòn vẫn còn đọng lại ở trong tôi, có hình ảnh cô đơn của
người đàn
ông gầy còm ốm yếu, ngơ ngơ ngác ngác trước tiệm thuốc tây, trước cuộc
chiến,
và trước cuộc tình vụng trộm. Truyện được viết bằng một giọng văn bình
dị,
không có chất ngổ ngáo, "rất NgH" như "nguời ta" thường
nhận định về bà. Lý do nào, tác giả-độc giả bỏ qua truyện này, khi chọn
truyện
kia (Nhà Có Cửa Khoá Trái), như là truyện đầu tay, và là truyện ngắn
tiêu biểu
cho giọng văn của bà? Giữa những truyện ngắn ngổ ngáo, gây chấn động
một thời
như "Nhà có cửa khóa trái", và truyện dài Lạc Đạn, liệu có gì không
ăn khớp với nhau, và liệu có phải đây là một trong những duyên do Lạc
Đạn cứ
thế nằm trong ngăn kéo của nhà văn, theo nghĩa: tác giả của nó đã say
men chiến
thắng, và cứ tiếp tục cái giọng văn ngổ ngáo, cái con người (một người
nữ gốc
miền nam) tưng tửng, bất cần đời, khi phải nói về mình, về một lần lạc
đạn,
giấu biệt đi một cái tôi khác (giấu biệt đi một miền nam khác)? Tại sao
bây giờ
tác giả quyết định in nó? Liệu chính sự thành công của truyện ngắn đầu
tay đã
kết án Lạc Đạn phải nằm trong ngăn kéo một thời gian dài 31 năm? Đã
biến lạc
đạn thành lạc đạn hay lạc đàn, biến tác giả thành một nhà văn khác,
"khác" với tác giả Lạc Đạn? Liệu có hai nhà văn ở đây, một tác giả
những truyện ngắn ăn khách, và một tác giả một truyện dài để trong ngăn
kéo?
Liệu
có thực là lạc đạn, hay là trong khi truy tìm một quê
cha, thay thế một ông già say xỉn, đã… trao duyên lầm tướng cướp?
Lạc
Đạn liệu mang bóng dáng định mệnh văn chương Việt Nam:
trật trìa, loạng quạng, chưa bao giờ tìm thấy chính nó, và sau cùng là…
lưu
vong, hay phản kháng?
Khi
nhìn lại văn học Miền Nam trước 1975, chúng ta không thể
không đặt nó trong bối cảnh lịch sử 1954. Văn chương Miền Nam trước
1975 tưởng
như hiền hòa, nhưng ở bên dưới nó, là những đợt sóng ngầm của những
tranh chấp,
khác biệt. Không phải tự nhiên mà nhóm Sáng Tạo hô hào đổi mới khi nhắm
thẳng
vào nhóm Tự Lực Văn Đoàn: họ muốn từ biệt một quá khứ văn chương cũng
như quá
khứ của một miền đất, trước khi bắt đầu một cuộc hành trình đầy bất
trắc, và
cũng đầy cao ngạo: khởi từ ca dao qua tự do, đối diện với lịch sử, với
một cuộc
chiến mà họ tự nhủ: không thể trốn chạy. Sống lùi thời đại ở đây, theo
tôi, chỉ
có nghĩa: không đối diện với lịch sử, ở thời điểm thật nóng bỏng của
nó.
Không
phải tự nhiên khi Võ Phiến có những nhận định
"tối tăm, rắm rối, õng ẹo" - hay mượn chữ của ông, "khó bảo là
tuyệt đẹp", khi nhận xét về thái độ của nhóm Sáng Tạo đối với Tự Lực
Văn
Đoàn - khi nhận định về nhóm Sáng Tạo mà đa số là từ miền bắc di cư vào
Sài Gòn
Ngay cả cuộc tranh luận đôi khi vượt quá phạm vi văn học hiện đang xẩy
ra ở hải
ngoại, giữa một số cây viết, liên quan tới địa vị của Võ Phiến, giá trị
bộ sách
viết về văn học Miền Nam trước 1975 của ông, cũng không phải tự nhiên
phát
sinh, mà có ngấm ngầm từ trước.
Khi
nhân vật lịch sử Nguyễn Huệ được hết nhà văn này tới nhà
văn khác cho đội mồ sống dậy…
Khi
Nguyễn Huy Thiệp có những dòng ưu ái dành cho ông vua
(Gia Long) bị nhà nước Cộng sản coi là "cõng rắn cắn gà nhà": giấc mơ
Nguyễn Huệ ra Bắc, đại thắng quân Thanh, giấc mơ một người miền Nam
(Nguyễn
Ánh) thống nhất đất nước là một giấc mơ nhằm đảo ngược định mệnh lịch
sử, căn
cước quốc gia: "bắt buộc, bị kết án phải Nam tiến".
Khởi
từ những ý tưởng trên, chúng ta có thể đọc những tác
giả miền nam như Thụy Vũ, Trần Thị NgH, bằng cách đặt kế bên những tác
phẩm của
họ, với của một Võ Phiến, khi so sánh những nhân vật dám sống hết mình,
dám ngỗ
ngáo… với những nhân vật sống quay vào nội tâm, sống với những ý nghĩ
cố định,
và thường chịu thua hoàn cảnh… hay một Thanh Tâm Tuyền: giọng văn trong
Lạc Đạn
mang hơi hướng một Cát Lầy. Cô gái trong đó như một em gái miền nam của
nhân
vật tên Trí (?) trong Cát Lầy.
Chúng
ta cũng có thể so sánh với Miền Nam Sâu Thẳm của
Faulkner, nếu đặt tất cả trong bối cảnh lịch sử dẫn tới Cuộc Bỏ Chạy
Tán Loạn.
II.
Lạc Đạn
[The]
politicians, economic managers, and party officials
need a fatherland to carry on their enterprises. There is no motherland
in
sight, no more than before.
Christia
Wolf
(Tạm
dịch: Chính trị gia, giám đốc kinh tế, viên chức đảng
cần một quê cha để thực thi những công trình của họ. Chẳng thấy quê mẹ
đâu hết,
so với trước đây, bây giờ lại càng chẳng thấy).
Lạc
Đạn mang hình thức nhật ký, của một cô gái. Cha cô là
một địa chủ, thời còn người Pháp, và gia đình sau đó suy sụp do chiến
tranh, và
có thể còn do luật Người Cầy Có Ruộng của ông Diệm. "Quê cha" bắt đầu
cùng với thời mới lớn của cô gái qua hình ảnh một ông bố suốt ngày say
xỉn.
"Quê mẹ" còn thê thảm hơn, vì cùng với nó, là ám ảnh… ‘lạc đạn’.
Riêng
về biến cố ‘lạc đạn’, có rất nhiều ấn bản (versions)
khác nhau. Từ "trật khớp" được dùng theo nghĩa: có sự chuyển dịch ý
nghĩa. Trật trìa, lạng quạng, không ăn khớp… khi dùng từ này, trong trí
tưởng
của tôi hiện lên từ "décalage" của tiếng Pháp: Võ Phiến có lẽ là
người đầu tiên khám phá ra "một" Trần Thị NgH, của Nhà Có Cửa Khoá
Trái, khi ca ngợi hết lời đoạn đối thoại giữa hai người nam và nữ ở
trong
truyện. (Chàng khen: ‘Em can đảm lắm’. Tự nhiên tôi nói lớn, giọng hờn
mát:
‘Rồi sao nữa, trời đất!’ ‘Nằm yên!’), và xen giã từ, chàng xin nàng món
đồ lót
của nàng làm kỷ niệm. Ở "Lạc Đạn", cảnh đó diễn ra chân thực hơn, cho
thấy một NgH khác: ‘Tôi nằm ngửa ngó ngược lên trần căn phòng. Đêm
ngoài tầm
hiểu biết. Dự nhỏ nhẹ, anh dậy cho em làm vợ chồng. Má ngủ chưa má. Má
biết con
đang ở đâu với ai không. Đêm ở xa má lo lắng không ai kéo chăn lên ngực
con, má
xót xa nghe con ho rúm ró vặn vẹo. Má mặc áo túi vải cười nhăn, tóc má
búi xổ
bạc trắng. Má đi lại dọn dẹp trong nhà… Con nằm đây làm gì với ai, con
trinh
bạch không tội lỗi, con nguyên vẹn của má, con đau xé nổ tung đầm đìa,
con đỏ
lòm oan uổng."
Lời
khen của Võ Phiến, là một trong những lý do đưa đến sự
nổi đình nổi đám của Trần thị NgH.
(Muốn
biết tại sao VP lại chỉ chịu được những thái độ ngổ
ngáo, ‘dám sống’ những nhân vật nữ của các nhà văn nữ VN trước 1975, là
phải
đọc ngay VP, nhất là những truyện đầu tay của ông.)
Kundera
có nói, những nhận định đầu tiên bám chặt lấy tác
phẩm, đừng mong chi rũ khỏi. Những nhận định đầu tiên của Max Brod, bạn
của
Kafka, đã mở ra cả một trường phái "Kafkology", ai muốn hiểu Kafka là
phải kinh qua trường phái này.
Proust
cay đắng hơn: Dante sống sót là do có ít người đọc
quá!
Giả
sử người đọc có cùng một lúc hai ấn bản NgH, liệu họ sẽ
chọn ấn bản nào?
Trong
Văn Học Tổng Quan, Võ Phiến cho rằng sự xuất hiện và
nổi tiếng của các nhà văn nữ miền nam trước 1975, là do chiến tranh,
bởi vì nam
nhi bị cuốn hút vào cuộc chiến nên không có thì giờ dành cho văn chương
(theo
kiểu chàng lo việc chiến chinh, thiếp ở nhà lo việc bếp văn). Ông dùng
hình
tượng âm thanh: văn chương miền nam, lúc đầu nghe "ồm ồm", sau
"eo éo".
Theo
tôi, mọi chuyện không đơn giản, và phải hiểu ngược lại:
phái nữ, do mẫn cảm hơn, đã ngửi thấy thảm họa nhanh hơn phái nam; họ
đau nỗi
đau mất mát, khi mất mát chưa xẩy ra. Thi sĩ Nga Joseph Brodsky, khi
được hỏi -
hơn một trăm năm cứ thế qua đi, phái nữ chỉ góp một tiếng nói thi ca
‘khiêm
tốn’ bên lề thi ca Nga, thế rồi đột nhiên xuất hiện hai tài năng lẫy
lừng, là
Tsvetaeva và Akhmatova, đứng kế bên những nhà thơ khổng lồ của thế giới
- đã
giải thích, ‘có thể chuyện đó chẳng ăn nhậu gì tới thời gian. Vấn đề là
thế
này: đàn bà luôn mẫn cảm hơn đàn ông, trước điều tởm lợm, vi phạm luân
lý, đạo
đức; trước sự vô đạo đức về mặt tâm lý và trí thức. Và thế kỷ 20 của
chúng ta
chắc là quán quân về mặt vô đạo đức."
(Chuyện
trò với J. Brodsky, tác giả Solomon Volkov, trang
43, ấn bản bìa cứng, nhà xb Free Press).
(còn
tiếp)
NQT