*







&

TLS đọc Áo Đỏ Tiểu Thư Con Gái Nhà Quan

Monkey brains again
JONATHAN MIRSKY
Qiu Xiaolong
RED MANDARIN DRESS
 An Inspector Chen novel 320pp.
Sceptre.£17.99. 9780340935163

Someone is murdering pretty young women in Shanghai, and only on Thursdays. Chief Inspector Chen Cao prowls the streets and alleys of the partly modern city, which vibrates with the quick-buck energy and glitz of post-Mao China, and strays into its older shabbier neighborhoods where the Gang of Four ¸remembered with horror - terrified Mao's enemies during the Cultural Revolution. Chen, a handsome bachelor, attractive to women but resistant to their advances, a connoisseur of live shrimp soup and monkey brains, and a scholar of eighth-century literature, is above all a dogged copper.
The murderer dresses his victims' dead bodies in tight, high-slitted, red silk gowns of a kind not seen in Shanghai for over forty years. He dumps the corpses in public places where he could easily get caught, and seems to have handled them sexually, though without rape. Panic begins to spread and the police start to look inept. The upper levels of the police department hate scandal, but the officers are as blockheaded as Conan Doyle's Inspector Lestrade.
As usual, Chen's pursuit of the killer takes him through the city's high-rolling restaurants, dance halls, and bathhouses, all staffed by lovely available girls; he also visits the humble street stalls where he can always find his favorite foods. It is a characteristic of the Inspector Chen novels that nearly everyone can quote ancient Chinese poetry, while also remembering snippets of clues that keep Chen's nose pressed to the scent.
The last quarter of Red Mandarin Dress, after the pretty young policewoman used as a decoy to lure the murderer falls into his clutches, is frightening. During the denouement with the chief suspect, Chen uses "cruel food" - a turtle slowly boiling to death - to help break him down. Qiu Xiaolong, who has lived in the United States since 1988, has PhD, but his English remains a bit awkward. Somehow this adds to the atmosphere.
TLS 25 Tháng Giêng, 2008
*
Tôi viết để trả thù cho Lưu Quang Vũ…
Gấu đọc, và nhân đang đọc một bài điểm sách về một tay chuyên viết trinh thám người Hoa, Qiu Xialong, ông cũng viết như thế, trong thư gửi độc giả: Tặng cho tất cả những người đã đau khổ vì Mao —“For all those suffered under Mao.”
Tình cờ Gấu đọc tờ Điểm Sách London, mới biết tới Qiu. Cuốn đầu tay của ông được coi là số 1, bởi giới báo chí, trong có tờ Báo Phố Tường: Một trong năm cuốn số 1 của mọi thời!
Nhưng, không phải số 1 về tiểu thuyết trinh thám, mà là về chính trị!
Khen như thế mới bảnh chứ!
Khen cũng bảnh, mà được khen lại càng bảnh!
Một cuốn nữa, trong số năm cuốn số 1, tiểu thuyết chính trị, là Bóng Đêm Giữa Ban Ngày của Koestler!
Cuốn đầu tay của Qiu: Cái chết của một Nữ Hồng Vệ Binh [tạm dịch, không biết có đúng không cái tít bằng tiếng Anh, Death of a Red Heroine].
Cái tít này, là từ cái tít Hồng Lâu Mộng mà ra, theo người điểm, trên Điểm Sách London, số 18 Tháng Chạp, 2008, khi đọc cuốn mới nhất của Qiu: Red Mandatin Dress. Ông này, quái, vì bản đầu tay cho ra lò, cho Tây Phương, là bản dịch tiếng Tây:
As before, the French edition came out first. Ông "còn" là một thi sĩ
*

When Qiu Xiaolong was a boy in Shanghai, Red Guards loyal to Mao Zedong ransacked his parents' home. The thugs took jewelry, books and anything else associated with a bourgeois lifestyle. But they left a few photo magazines. In one, Qiu saw a picture of a woman wearing a red qipao, the form-hugging Chinese dress that became an emblem of capitalist decadence during the Cultural Revolution.
Decades later, the stirred memory of that photo suggested the plot of Qiu's Red Mandarin Dress, the fifth and latest of his popular, Shanghai-set Inspector Chen detective novels. This time, Qiu's hero, a cop and poet, is on the trail of a serial killer who dresses his female victims in tailored qipao dresses — a macabre gesture freighted with political meaning. As in the previous books, the investigation leads Inspector Chen to a brutal legacy from the past, for even the most vicious of Qiu's criminals are victims of China's bloody history. So, incidentally, are many of the people close to the author. "My mother had a nervous breakdown at the beginning of the Cultural Revolution and she never really recovered," Qiu says. "But I also have friends who suffered even worse things. I'm not saying they're dead or anything. But they're really ruined. Their life, dreams, career — gone."
Time
Khi Qiu còn là một đứa trẻ ở Thượng Hải, Hồng Vệ Binh trung thành với Mao đã lục soát nhà cha mẹ ông. Chúng lấy đi nữ trang, sách vở, và bất cứ một thứ gì liên quan tới cuộc sống trưởng giả, nhưng vứt lại vài tờ báo hình. Trong một tờ, Qiu nhìn thấy bức hình một người đàn bà bận áo xẩm đỏ, thứ áo đặc biệt của người TQ, sau trở thành biểu tượng của sự sa đọa thoái hoá của tư bản trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa.
“Lần đầu nhìn thấy bức hình, tôi sững sờ vì vẻ đẹp,” Qiu nói, lúc này ông 54 tuổi, trông thư sinh nho nhã như một giáo sư trung học. “Cũng là tự nhiên khi tôi nghĩ rằng, những con người ở trong những bức hình như thế này từ một gia đình có gốc rễ trưởng giả, và như thế, chắc là họ đã chịu đựng rất nhiều đau khổ trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa. Chuyện gì đã xẩy ra cho họ.
Nhiều chục năm sau, kỷ niệm về bức hình vẫn khuấy động trí tưởng của ông, và là nguồn hứng khởi khiến ông viết “Áo đỏ tiểu thư” [tạm dịch Red Mandarin Dress]
Mẹ tôi sụm xuống, khi Cuộc Cách Mạng Văn Hoá nổ ra, và chẳng bao giờ hồi phục. Nhưng tôi có bạn bè còn khốn đốn hơn nhiều. Tôi không nói, họ chết. Nhưng họ hoàn toàn tiêu ma, điêu tàn, huỷ diệt. Đời của họ, mộng của họ, nghề nghiệp của họ. Đi hết.
Một nhà văn nữ, ra đi từ Miền Bắc, có một loạt bài về một miền đất, khi nó chưa đi cả, đi hết. Thay vì cái áo dài tiểu thư của một cô xẩm, như của Qiu, thì là một cái bát cổ.
Thứ dễ vỡ nhất.


*

Mấy bữa dính 2 cú bão, rớt, tính đi thăm cố đô Lèo đành nằm chờ, và ngốn hết cuốn trên. Tuyệt cú mèo!
Bestseller, thành ra nhiều tình tiết, lớp lang, có vẻ rườm rà, nhưng ở trung tâm, là một câu chuyện tình thê lương, nức nở, đúng thứ của thời đại chúng ta: Anh Trương Chi ở đây, là một tên đồ tể, nhờ Cách Mạng Văn Hóa, lên làm Trùm Đảng “VC” /TQ, tại một địa phương. Em, mới lớn, dân thành phố, mê Đảng như điên, đẹp như tiên, tình nguyện đi về miền quê, sống với nhân dân, gặp tên đồ tể, làm sao tha, thế là bị nó hiếp, nó bắt phải làm vợ nó...
Trong khi đám thanh thiếu niên cùng thời, vỡ mộng, chuồn về thành phố, em hết đường về...
Cái tít cuốn truyện cũng không dễ dịch, phải đọc mới ồ một tiếng, giống cái tít Moon Palace.
*
xiu xiu

Anh Tru xem phim Xiu Xiu chua ? Cung la mot co be di ve vung que cong tac, muon ve thanh pho ma khong ve duoc . Phim do Joan Chen dao dien

Chua coi
Trong truyen Loyal, the luong lam. Tu tu ke tiep…

Khi nao xem xong Xiu Xiu, The sent down girl thi nho so sanh xem truyen nao the luong hon truyen nao .
Phim duoc nhieu giai thuong dien anh . 

Coi review, thấy có khác. Truyện bao quát hơn nhiều. Anh cớm giỏi nghề cớm, nghề văn, nghề thơ; những chuyển đoạn, thường là bằng thơ, của, thí dụ, Lý Thương Ẩn, 'gặp đã khó, xa lại càng khó', ‘kiến nan, biệt diệc nan’...
Vì là truyện trinh thám, nên còn có băng đảng, xuất cảng người, trùm mafia Á ở Mẽo….

Mấy dòng nhạc sau đây, mà chẳng tuyệt sao:
"You like to say you are a grain of sand, / occasionally fallen into my eyes, in mischief. / You would rather have me weep by myself / than to have me love you, / and then you disappear in the wind / like the grain of sand ..."
White Cloud also quoted a couplet from Li Shangyin, the bard of star-crossed lovers, whispering in his ear, "It is difficult to meet and to part, too. / The east wind languid, and the flowers.  She said it to evocative effect as the song was coming to a stop, her hand lingering in his.
He chose to comment on the poem, "A brilliant juxtaposition of an image with a statement, creating a third dimension of poetic association."
"Isn’t that called Xing in the Book of Songs?"
Xing does not specify the relationship between the image and the statement, leaving more room for a reader's imagination,” he expounded. He had no problem talking to her poetry.
“Thank you. You're really special."
'"Thank you. You're marvelous," he echoed in his best-dancing-school manner, bowing before he moved back to the sofa.

["Anh nói anh như hạt cát vô tình lạc vào mắt em/Thà anh làm em khóc, thay vì làm em thương anh/ rồi anh bỏ đi như hạt cát bay theo gió.."
Rồi Bạch Vân thì thầm vào tai anh, dòng thơ của Lý Thương Ẩn, thi sĩ của những cặp tình trắc trở, Gặp nhau đã khó, xa nhau lại càng khó/Gió đông rên rỉ khiến lá rụng…

Chàng cớm bèn lèm bèm về mấy dòng thơ, “một hình ảnh/ một nhận xét, đặt kế bên nhau mới đẹp làm sao, và từ đó tạo ra chiều thứ ba cho kết hợp thi ca’"....
Cái này gọi là Xing, trong Kinh Thi, phải không?
Xing không xác định liên hệ giữa hình ảnh và nhận xét,
để dành chỗ cho sức tưởng tượng của người đọc..

Anh cớm Chen này phán về thơ hay hơn Thầy Cuốc, theo Gấu!]

Cái làng cô bé 'văn công trung kiên' tới sống, tới thời kinh tế thị trường, đa số xuất cảnh theo diện mafia... làm Gấu nhớ đến một làng hình như ở gần Huế thì phải, cũng đi hết, còn leo teo vài người ở lại, sống bằng tiền từ nước ngoài gửi về, như những người giữ đền, nhang khói hồn ma, ‘chết trong cuộc chiến và sống chẳng biết ngày nào về’...

Cô gái này bảnh hơn Xiu Xiu nhiều. Cô không hề có ý nghĩ trở về lại thành phố, dù gia đình hết sức năn nỉ.. Là một nữ văn công chuyên trình diễn màn múa giống như người Việt mình múa nón, trên nón có chữ, tất cả xếp lại thành lời chào mừng, thề một lòng một dạ với Bác Mao, cái tít cuốn truyện là vậy, A Loyal Character Dancer. Cô được coi là 'nữ hoàng', 'queen' của Đội múa.
Anh cớm mê thơ, và nhờ mê thơ mà phá được vụ án, cùng với cộng tác viên, partner, là một nữ cảnh sát Mẽo, có nhiệm vụ qua TQ đưa cô gái qua Mẽo, gặp lại anh chồng đồ tể, Trùm VC/TQ ngày nào, khi thất sủng, chuồn qua Mẽo, làm găng tơ, đầu thú FBI, tình nguyện tố cáo Trùm băng đảng Mafia Á, với điều kiện phải cho cô vợ của anh qua Mẽo đoàn tụ, mặc dù anh ta chẳng yêu thương gì vợ...

A Loyal Character Dancer có một kết thúc có hậu, không ‘thê lương’: người nữ văn công, ‘tiếng hát át tiếng bom’ của TQ được cứu chuộc nhờ thơ ca, và qua nó, là mối tình thuở học trò, khi cô còn đang ở đỉnh cao của danh vọng, một Nữ Hồng Vệ Binh trung kiên, một nữ hoàng nhan sắc… Và người yêu cô, thầm lén, lẽ dĩ nhiên, là con của một tay thuộc phía kẻ thù của nhân dân. Cái đoạn 'kể trong đêm khuya' sau đây, của anh chàng si tình, là một trong những trang đẹp nhất của cuốn truyện: 

Liu entered high school in 1967, at a time when his father, an owner of a perfume company before 1949, was being denounced as a class enemy. Liu himself was a despicable "black puppy" to his schoolmates, among whom he saw Wen for the first time. They were in the same class. Like others, he was smitten by her beauty, but he never thought of approaching her. A boy from a black family was not considered worthy to be a Rep Guard. That Wen was a Red Guard cadre magnified his inferiority. Wen led the class in singing revolutionary songs, in shouting the political slogans, and in reading Quotations from Chairman Mao, their only textbook at the time. So she was real: more like the rising sun to him, and he was content to admire her from afar.
That year his father was admitted to a hospital for eye surgery. Even there, among the wards, Red Guards or Red Rebels swarmed like raging wasps. His father was ordered to stand to say his confession, blindfolded, in front of Chairman Mao picture. It was an impossible task for an invalid who was unable to see or move. So it was up to Liu to help, and first, to write the confession speech on behalf of the old man. It was a tough job for a thirteen-year-old boy, and after spending an hour with a splitting headache, he produced only two or three lines. In desperation, clutching his pen, he ran out to the street, where he saw Wen Liping walking with her father. Smiling, she greeted him, and her fingertips brushed against the pen. The golden top of the pen suddenly began to shine in the sunlight. He went back home and finished the speech with his one glittering possession in the world. Afterward, he supported his father in the hospital, standing with him like a wooden prop, not yielding to humiliation, reading for him like a robot It was a day that contained his brightest and blackest moment.
Their three years in high school flowed away like water, ending in the flood of the educated youth movement. He went to Heilongjiang Province with a group of his schoolmates. She went to Fujian by herself. It was on the day of their departure, at the Shanghai railway station, that he experienced the miracle of his life, as he held the red paper heart with her in the loyal character dance. Her fingers lifted up not only the red paper heart, but also raised him from the black puppy status to an equal footing with her.
Life in Heilongjiang was hard. The memory of that loyal character dance proved to be an unfailing light in that endless tunnel. Then the news of her marriage came, and he was devastated. Ironically, it was then that he first thought seriously about his own future, a future in which he imagined he would be able to help her. And he started to study hard.
Like others, Liu came back to Shanghai in 1978. As a result of the self-study he had done in Heilongjiang, he passed the college entrance examination and became a student at East China Normal University the same year. Though overwhelmed with his studies, he made several inquiries about her. She seemed to have withdrawn. There was no information about her. During his four years at college, never once did she return to Shanghai. After graduation, he got a job at Wenhui Daily, as a reporter covering Shanghai industry news, and he started writing poems. One day, he heard that Wenhui would run a special: story about a commune factory in Fujian Province. He approached the chief editor for the job. He did not know the name of Wen's village. Nor did he really intend to look for her. Just the idea of being somewhere close to her was enough. Indeed, there's no story without coincidences. He was shocked when he stepped into the workshop of the factory.
After the visit, he had a long talk with the manager. The manager must have guessed something, telling him that Feng was notoriously jealous, and violent. He thought a lot that night. After all those years, he still cared for her with unabated passion. There seemed to be a voice in his mind urging: Go to her. Tell her everything. It may not be too late.
But the following morning, waking up to reality, he left the village in a hurry. He was a successful reporter, with published poems and younger girlfriends. To choose a married woman with somebody else's child, one who was no longer young and beautiful-he did not have the guts to face what others might think.
Back in Shanghai, he turned in the story. It was his assignment. His boss called it poetic. "The revolutionary grinder polishing up the spirit of our society." The metaphor was often quoted. The story must have been reprinted in the Fujian local newspapers. He wondered if she had read it. He thought about writing to her, but what could he say? That was when he started to conceive the poem, which was published in Star magazine, selected as one of the best of the year.