|
W. Faulkner:
Thee Reviews
Absalom, Absalom!
Tôi biết hai
loại nhà văn. Một, ám ảnh của họ là cuộc diễn biến của chữ, verbal
procedure, một,
việc làm, work, và đam mê của con người. Loại thứ nhất, cực điểm của
họ, là
‘nghệ sĩ thuần tuý’. Loại kia, may mắn thay, được ban cho những cái nón
như là
“sâu thẳm” [profound], “nhân bản”, human, rất nhân bản. Trong số này,
còn có những
người ở giữa, nghĩa là tu tập cả niềm vui lẫn đức hạnh của cả hai loại
trên.
Trong số những tiểu thuyết gia vĩ đại nhất, Joseph Conrad là người cuối
cùng,
có lẽ, đã quan tâm đến những thủ tục của một tiểu thuyết như trong số
phận và
nhân cách của những nhân vật của ông. Người cuối cùng, cho đến khi Faulkner xuất hiện trên sàn diễn.
Faulkner
thích trình ra cuốn tiểu tiểu thuyết của ông, qua những nhân vật.
Phương pháp
này thì cũng không hoàn toàn do ông mà ra: Cuốn Cái Nhẫn và Cuốn Sách
(1868), của
Robert Browning tả chi tiết một tội ác 10 lần, qua 10 cái miệng và 10
linh hồn,
nhưng Faulkner tẩm sự căng thẳng, cuờng độ, vào trong những nhân vật
của mình đến
mức độc giả, thứ "cà chớn" sẽ đếch làm sao chịu được! Một cung cách mẩu
đoạn, phá nát văn phong đến tận cùng, [cánh đồng bất tận mà!] dục vọng
thì cũng
vô cùng, và đen thui, đó là những gì người đọc tìm thấy ở trong một
cuốn sách của
ông. Nhà hát, là Mississippi, những nhân vật của ông, đàn ông, bị tiêu
ma, huỷ
diệt bởi lòng ham muốn, rượu, cô đơn, và tàn tạ mãi đi, vì hận thù.
Absalom,
Absalom! có thể sánh với Âm thanh và Cuồng nộ, và tôi không biết, có
lời vinh
danh nào cao hơn thế nữa, về nó!
Borges
Sartre,
khen nắc nỏm Âm thanh và Cuồng nộ, nhưng chê hết lời Sartoris, coi đây là thứ nghệ thuật
đánh lừa con mắt.
Lạ, là Borges lại coi đây, thứ nghệ thuật mà con mắt của Faulkner, là
thứ thượng thừa, khi viện dẫn một câu của Boileau, để minh chứng: ”Cái
thực đôi khi có thể chẳng có vẻ thực: Le vrai peut quelquefois n’être
pas vraisemblable.”
Trong Borges a Reader, có ba bài điểm, review,
thật ngắn, của Borges, về ba tác phẩm của Faulkner: The
Unvanquished, Absalom, Ansalom!, và The Wild Palms.
Gấu đọc The Wild Palms, từ bản tiếng Tây, Les
Palmiers sauvages, là qua "gợi ý" của ông anh nhà thơ, những ngày
ngồi quán Chùa. Có vẻ như ông chỉ ưa, [hay chỉ đọc?] cuốn này. Gấu đọc,
nhưng thú thực, không mê, bởi vì bao nhiêu hồn vía bị tay colonel
Sutpen, trong Absalom, Absalom! hút sạch mất rồi!
*
WILLIAM FAULKNER
THE UNVANQUISHED
It is a
general rule that novelists do not present a reality, but rather its
recollection. They write about real or believable events that have been
revised and arranged by memory. (This process, of course, has nothing
to do with the verb tenses which are used.) Faulkner, on the other
hand, wants at times to re-create the pure present, not simplified by
time nor even refined by attention. The "pure present" is no more than
a psychological ideal; and therefore certain of Faulkner's
disarrangements seem more confused-and richer-than the original events.
In previous works, Faulkner has played powerfully with time,
deliberately shuffling chronological order, deliberately multiplying
the labyrinths and ambiguities, so much so that there were those who
insisted that he derived all his strength from those involutions. This
novel-direct, irresistible, straightforward -finally destroys that
suspicion. Faulkner does not attempt to explain his characters. He
shows us what they feel, how they act. The events are extraordinary,
but his narration of them is so vivid we cannot imagine them any other
way. ''Le vrai peut quelquefois
n'être pas vraisemblable" ("The
truth may not seem plausible. "), Boileau has said. Faulkner lavishes
implausibilities in order to appear truthful - and he succeeds. Or
rather: the world he imagines is so real that it also encompasses the
implausible.
William Faulkner
has been compared to Dostoevsky. The comparison is not unjust, but
Faulkner's world is so physical, so carnal, that, next to Colonel Bayard Sartoris or Temple Drake, the explanatory homicide
Raskolnikov is as tenuous as one of Racine's princes. Rivers of
brown water, rundown mansions, black slaves, equestrian wars-lazy and
cruel: the peculiar world of The Unvanquished is consanguineous
with this America
and its history, and it is also criollo.
There are some books that touch us physically like the
nearness of the sea or the morning. This-for me-is one of them.
*
"Thầy của Gấu" thường được so sánh với Dos. Cũng được thôi, nhưng thế
giới Miền Nam của F. thì dung tục, xuồng xã, thành thử, đứng kế bên
những Colonel Sartoris, hay Temple Drake, thì anh chàng sinh viên bầy
đặt giết người Raskolnikov mới yếu ớt, tội nghiệp làm sao, chẳng khác
một trong những ông hoàng của Racine!
ABSALOM,
ABSALOM!
I know of two kinds of
writers: one whose obsession is verbal procedure, and one whose
obsession is
the work and passions of men. The former tends to receive the
derogatory label
"Byzantine" and to be exalted as a "pure artist." The other,
more fortunate, has known such laudatory epithets as "profound,"
"human," "profoundly human," and the flattering abuse of
"primal." The former is Swinburne or Mallarme; the latter, Celine or
Theodore Dreiser. Others, truly exceptional, exercise the joys and
virtues of both
categories. Victor Hugo remarked that Shakespeare embodied Gongora; we
might
also observe that he embodies Dostoevsky.... Among the great novelists,
Joseph
Conrad was the last, perhaps, who was as interested in the procedures
of the
novel as in the destiny and personality of his characters. The last,
until
Faulkner's sensational appearance on the scene.
Faulkner likes to present
the
novel through his characters. This method is not totally original:
Robert
Browning's The Ring and the Book (1868) details the same crime ten
times,
through ten mouths and ten souls, but Faulkner infuses an intensity in
them
which is almost intolerable. Infinite fragmentation, an infinite and
black
carnality, is encountered in this book. The theater is Mississippi;
the heroes, men destroyed by
envy, drink, solitude, and the erosions of hatred.
Absalom, Absalom! is
comparable to The Sound and the Fury. I know of no higher praise.
THE
WILD PALMS
To my knowledge, no one has
yet attempted a history of the forms of the novel, a morphology of the
novel.
Such a hypothetical and just history would emphasize the name of Wilkie
Collins, who inaugurated the curious method of entrusting the narration
of a
work to the characters; of Robert Browning, whose vast narrative poem,
The Ring
and the Book (1868), details the same crime ten times, through ten
mouths and
ten souls; of Joseph Conrad, who at times showed two interlocutors
guessing and
reconstructing the story of a third. Also-with obvious justice-of
William
Faulkner. He, with Jules Romains, is one of the few novelists equally
interested in the methods of the novel and the fate and character of
its
people.
In Faulkner's major
works-Light in August, The Sound and the Fury, Sanctuary-the technical
innovations seem necessary, inevitable. In The Wild Palms, they are
less
attractive than uncomfortable, less justifiable than exasperating. The
book
consists of two books, of two parallel (and opposed) stories that
alternate
with one another. The first, Wild Palms, is that of a man annihilated
by
carnality; the second, Old Man, that of a pale-eyed boy who tries to
rob a
train and to whom, after many blurred years of prison, the overflowing Mississippi
grants a
useless and atrocious freedom. This second story, admirable at times,
interrupts again and again the difficult course of the first in long
interpolations.
That William Faulkner is the
leading novelist of our time is a conceivable affirmation. Of his
works, The Wild Palms seems to me to be the least
appropriate for becoming acquainted with him, but (like all of
Faulkner's
books) it contains pages of an intensity that clearly exceeds the
possibilities
of any other author.
|
|