Thư từ nhiệm.
Lời
người dịch:
Thư
từ nhiệm (Letter of Resignation)
sau đây, của John Brady
Kiesling, một nhà ngoại giao Hoa Kỳ, đã từng phục vụ tại tòa đại sứ Mỹ
ở Tel
Avis, Casablanca, Yerevan. Gửi Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ, Colin
Powell. Đăng
trên tạp chí Điểm Sách Nữu Ước (NYRB), số đề ngày 10 tháng Tư 2003.
Ngài
Bộ Trưởng kính mến,
Tôi
viết thư này tới Ngài, để xin từ
bỏ nhiệm vụ của tôi là
cố vấn chính trị tại Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ tại Athens, thuộc Bộ Ngoại Giao,
có hiệu
lực kể từ ngày 7 tháng Ba. Tôi thật đau lòng khi làm điều này. Hành
trang mà
tôi mang theo từ lúc còn trẻ tới bây giờ khiến tôi không thể quên được
một
điều, rằng, mình phải đền đáp xứ sở một điều gì đó.
Làm
nhân viên ngoại giao Hoa Kỳ đúng
là một việc làm mơ ước.
Tôi được trả công, để học và để hiểu biết về văn hóa, ngôn ngữ các
nước. Để tạo
mối thân quen trong số những nhà ngoại giao, những chính trị gia, những
nhà học
giả, và những nhà báo, và để cố gắng, tìm đủ mọi cách, nói cho họ hiểu
rằng,
quyền lợi của Hoa Kỳ và của họ, cơ bản mà nói, là trùng hợp. Lòng tin
của tôi
vào xứ sở của mình và những giá trị của nó, là vũ khí mãnh liệt nhất,
trong kho
vũ khí ngoại giao của tôi.
Không
thể tránh được rằng, trong hai
chục năm trời làm việc
tại Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, tôi mỗi ngày một trở nên tinh tế và miệt thị
(sophisticated and cynical) đối với những động cơ mang tính thư lại,
ích kỷ, và
chật hẹp, mà đôi khi, đã vẽ nên bộ dạng những chính sách [ngoại giao]
của chúng
ta. Con người vốn sao thì là vậy. Và tôi được khen thưởng, được thăng
tiến
trong nghề nghiệp, là vì hiểu được bản chất của con người. Nhưng, kể từ
trước
khi có cái chính phủ này, tôi nghĩ rằng, chuyện sau đây thật dễ ợt:
rằng cứ ôm
lấy những chính sách mà tổng thống của mình đề ra tức là ôm lấy những
quyền lợi
của dân chúng Hoa Kỳ và của thế giới. Tôi không còn tin như vậy nữa.
Những
chính sách mà chúng ta bây giờ
được yêu cầu tiến hành,
không thích hợp, không chỉ với giá trị, mà còn với quyền lợi của Hoa
Kỳ. Việc
hăm hở theo đuổi cuộc chiến với Iraq đã đưa chúng ta tới chỗ, làm phí
phạm gia
tài về tính chính đáng quốc tế, và đây là một võ khí có uy lực nhất,
hiệu
nghiệm nhất, cả về công lẫn thủ, của Hoa Kỳ, kể từ thời Woodrow Wilson.
Chúng
ta bắt đầu phá hủy mạng lưới hữu hiệu nhất, rộng lớn nhất của những
liên hệ
quốc tế mà thế giới trước đây chưa hề biết đến. Cứ đà này, sẽ chỉ đem
tới bất
ổn, hiểm nguy, và chẳng còn an ninh.
Việc
hy sinh quyền lợi toàn cầu cho
những chính sách nội
địa, và cho quyền lợi của mình, thì cũng xưa như trái đất, và chắc chắn
không
phải Hoa Kỳ là quốc gia độc nhất trên thế giới vướng phải vấn đề này.
Tuy
nhiên, kể từ chiến tranh Việt Nam, chưa bao giờ nó lại làm phiền chúng
ta như
thế, ấy là tôi nói về trò bóp méo một cách hệ thống lương tri, sự hiểu
biết, và
trí thông minh, và trò ma nớp lôi kéo dư luận quần chúng Hoa Kỳ. Thảm
kịch 11
tháng Chín, bi thương là thế, nhưng một khi bi thương lắng xuống, điều
mà thảm
kịch đó để lại cho chúng ta là: nó làm cho chúng ta mạnh hơn trước, lần
đầu
tiên, quây quần quanh chúng ta là một liên minh quốc tế rộng lớn cùng
hợp tác,
theo một đường lối có hoạch định đàng hoàng, nhằm chống lại chủ nghĩa
khủng bố.
Nhưng thay vì coi những thành tựu đó, như một cái vốn lận lưng, và cứ
thế tiến
lên, thêm thắt mãi ra, chính quyền này đã chọn lựa điều tệ hại nhất, đó
là sử
dụng khủng bố vào những mục tiêu chính trị mang tính nội địa, và coi
nhóm
al-Qaeda hầu như đã bị đánh bại, và tan rã ra khắp nơi, là đồng minh
thư lại
của nó. Chúng ta làm tràn lan nỗi khiếp sợ không tương xứng, và sự lầm
lẫn không
biết đâu mà lần, ở trong đầu mọi người. Chúng ta thoải mái, vô tư, coi
Iraq và
khủng bố là một.
Hậu
quả – có lẽ phải nói động cơ – là
biện minh cho việc
phân phối, sử dụng sai lầm khá nhiều, tài sản công cộng vốn đang teo
lại, cho
việc binh đao, và làm yếu đi những bộ phận an toàn, bảo vệ công dân Hoa
Kỳ khỏi
bàn tay nặng nề của chính quyền. Mình làm hại mình, biến cố 11 tháng
Chín không
gây tổn hại nhiều cho kiến tạo xã hội Hoa Kỳ, so với những gì chúng ta
làm cho
chính chúng ta. Liệu chăng, triều đại Nga Hoàng vừa mới cáo chung đúng
là thứ
khuôn mẫu để chúng ta noi theo: một đế quốc vị kỷ, mê tín, đại bại,
cuối cùng
tự hủy diệt, nhân danh tình trạng từ chết đến bị thương hiện nay?
Chúng
ta nên tự hỏi chính mình, tại
làm sao mà thế giới
chẳng thèm nghe thêm chúng ta, dù chỉ nửa lời, rằng cuộc chiến với Iraq
là cần
thiết. Hơn hai năm trời, chúng ta đã làm, quá đủ mọi chuyện, để khẳng
định với
"phe ta" trên thế giới, rằng quyền lợi hạn hẹp và vụ lợi của Hoa Kỳ
chỉ là đồ bỏ, cần thì vứt vô thùng rác, nếu một khi đụng tới những giá
trị rất
đỗi thân thương của phe ta. Ngay cả khi không mắc mớ gì tới những mục
đích của
chúng ta, thì thái độ một lòng một dạ với phe ta cũng được nhắc tới.
Chuyện
Afghanistan còn nóng hổi, hẳn nhiên phe ta chẳng được hài lòng cho lắm,
và họ
sẽ tự hỏi, chúng ta tái thiết Trung Đông trên căn bản nào, những ai có
hình ảnh
của mình, và - hãy cứ nói đại ra ở đây - những ai có quyền xí phần, ở
đó? Hay
là chúng ta mù rồi, như Nga Xô đã mù ở Chechnya, như Isarel đã mù ở
Vùng Đất
Chiếm Đóng, và nếu không phải mù như họ, thì thôi vậy, mình nói mình
nghe,
chẳng lẽ trị bọn khủng bố, chỉ có mỗi một cách là dùng vũ lực hạng
nặng, nện
tới nện tấp, cho chúng chết hết không còn một mống? Sau hỗn loạn của
một Iraq
hậu chiến là những hỗn loạn ở Grozny và Ramallah, và phải là một người
ngoại
quốc can trường lắm mới kết hàng với những tiểu đảo ở vùng Thái Bình
Dương
(Micronesia), để mà cùng đi với chúng ta tới bất kỳ nơi đâu.
Chúng
ta vẫn còn phe ta. Thứ tốt, thứ
xịn. Tình bạn trung
thành của họ thật đáng nể, và là vòng hoa choàng lên lâu đài của những
giá trị
về tinh thần và đạo đức mà chúng ta xây dựng từ trên một thế kỷ. Và
những bạn
bè thân thiết nhất với chúng ta, bảo cho chúng ta biết rằng, thật khó
biện
minh, nhưng thật dễ dàng tiên đoán, rằng cuộc chiến sẽ đầy hung hiểm,
và sẽ
khiến cho nước Mỹ rơi vào tình trạng thiên thượng địa hạ, duy ngã độc
tôn.
Trung thành là phải có đi có lại, mới toại lòng nhau. Tại làm sao tổng
thống
của chúng ta lại dung thứ, và cho phép cứ thế mà làm, cái kiểu gặp gỡ,
tiếp xúc,
ngay ở trong số hàng ngũ những viên chức cao cấp nhất của chính phủ
này, với
bạn bè và đồng minh: ngạo mạn, khinh khi? Phải chăng câu nói "Mặc họ
ghét
ta, miễn họ sợ ta", là chân lý dẫn đường của chúng ta?
Tôi
khẩn thiết yêu cầu Ngài hãy lắng
nghe những bạn bè của
Hoa Kỳ ở khắp năm châu bốn biển. Ngay cả ở đây, Hy Lạp, nơi mà tinh
thần bài Mỹ
theo kiểu Âu Châu được coi là hết thuốc chữa, chúng ta có nhiều bạn, và
bạn
thân, hơn là độc giả nhật báo Mỹ có thể tưởng tượng ra được. Ngay cả
khi than
phiền về tính ngạo mạn của Mỹ, người Hy Lạp vẫn hiểu rằng, thế giới là
một nơi
chốn khó khăn và nguy hiểm, và họ muốn có một hệ thống quốc tế mạnh,
với Hoa Kỳ
và Cộng Đồng Âu Châu (EU), như là những bằng hữu (partners) thân thiết.
Khi bạn
bè của chúng ta sợ chúng ta, hơn là sợ "cho" chúng ta, ấy là lúc có
chuyện trục trặc cần phải coi lại. Và bây giờ, họ đang sợ. Ai làm cho
họ tin
tưởng rằng, Hoa Kỳ là, và vẫn luôn luôn là, một ngọn đèn pha soi sáng
tự do, an
ninh, và công lý của hành tinh này?
Thưa
Ngài Bộ Trưởng,
Tôi
xiết bao kính trọng Ngài, về tính
tình, tư cách cũng như
về khả năng, sự nhanh nhạy. Ngài đã giữ lại được, biết bao tin cậy của
quốc tế
đối với Hoa Kỳ, so với chính sách ngoại giao của chúng ta xứng đáng có,
và còn
cứu được một điều gì tích cực, khỏi những quá đáng của một chính phủ tự
tung tự
tác và chạy theo ý thức hệ.
Nhưng
lòng trung thành của Ngài với
Tổng Thống đi quá xa.
Chúng ta căng, quá sức chịu đựng cũng như là giới hạn của nó, một hệ
thống quốc
tế mà chúng ta xây dựng với biết bao công của, một mạng lưới luật pháp,
hiệp
ước, tổ chức, và những giá trị cùng chia sẻ, chúng định giới hạn cho kẻ
đồi đầu
chúng ta, hữu hiệu hơn hẳn, so với cái "ràng" khả năng của Hoa Kỳ,
nhằm bảo vệ những quyền lợi của nó.
Tôi
xin từ nhiệm, bởi vì đã cố gắng,
nhưng thất bại, trong
việc hòa giải lương tâm với khả năng của mình để đại diện chính phủ
hiện nay
của Hoa Kỳ. Tôi tin rằng, tiến trình dân chủ của chúng ta tự sửa sai
cho chính
nó, vào lúc tối hậu, và hy vọng rằng, trong một đường hướng nhỏ nhoi,
tôi có
thể đóng góp, từ phía bên ngoài, trong việc tạo vóc dáng những chính
sách phục
vụ tốt hơn cho an ninh và thịnh vượng của dân chúng Hoa Kỳ và của thế
giới mà
chúng ta chia sẻ.
Jennifer
Tran chuyển ngữ
*******
The
New York Review of Books
April
10, 2003
Letter
Iraq:
A Letter of Resignation
By
John Brady Kiesling
The
following is the text of John
Brady Kiesling's letter of
resignation to Secretary of State Colin Powell. Mr. Kiesling is a
career
diplomat who has served in United States embassies from Tel Aviv to
Casablanca
to Yerevan.
Dear
Mr. Secretary:
I
am writing you to submit my
resignation from the Foreign
Service of the United States and from my position as political
counselor in US
Embassy Athens, effective March 7. I do so with a heavy heart. The
baggage of
my upbringing included a felt obligation to give something back to my
country.
Service as a US diplomat was a dream job. I was paid to understand
foreign
languages and cultures, to seek out diplomats, politicians, scholars,
and
journalists, and to persuade them that US interests and theirs
fundamentally
coincided. My faith in my country and its values was the most powerful
weapon
in my diplomatic arsenal.
It
is inevitable that during twenty
years with the State
Department I would become more sophisticated and cynical about the
narrow and
selfish bureaucratic motives that sometimes shaped our policies. Human
nature
is what it is, and I was rewarded and promoted for understanding human
nature.
But until this administration it had been possible to believe that by
upholding
the policies of my president I was also upholding the interests of the
American
people and the world. I believe it no longer.
The
policies we are now asked to
advance are incompatible
not only with American values but also with American interests. Our
fervent
pursuit of war with Iraq is driving us to squander the international
legitimacy
that has been America's most potent weapon of both offense and defense
since
the days of Woodrow Wilson. We have begun to dismantle the largest and
most effective
web of international relationships the world has ever known. Our
current course
will bring instability and danger, not security.
The
sacrifice of global interests to
domestic politics and
to bureaucratic self-interest is nothing new, and it is certainly not a
uniquely American problem. Still, we have not seen such systematic
distortion
of intelligence, such systematic manipulation of American opinion,
since the
war in Vietnam. The September 11 tragedy left us stronger than before,
rallying
around us a vast international coalition to cooperate for the first
time in a
systematic way against the threat of terrorism. But rather than take
credit for
those successes and build on them, this administration has chosen to
make
terrorism a domestic political tool, enlisting a scattered and largely
defeated
al-Qaeda as its bureaucratic ally. We spread disproportionate terror
and
confusion in the public mind, arbitrarily linking the unrelated
problems of
terrorism and Iraq. The result, and perhaps the motive, is to justify a
vast
misallocation of shrinking public wealth to the military and to weaken
the
safeguards that protect American citizens from the heavy hand of
government.
September 11 did not do as much damage to the fabric of American
society as we
seem determined to do to ourselves. Is the Russia of the late Romanovs
really
our model, a selfish, superstitious empire thrashing toward
self-destruction in
the name of a doomed status quo?
We
should ask ourselves why we have
failed to persuade more
of the world that a war with Iraq is necessary. We have over the past
two years
done too much to assert to our world partners that narrow and mercenary
US
interests override the cherished values of our partners. Even where our
aims
are not in question, our consistency is at issue. The model of
Afghanistan is
little comfort to allies wondering on what basis we plan to rebuild the
Middle
East, and in whose image and interests. Have we indeed become blind, as
Russia
is blind in Chechnya, as Israel is blind in the Occupied Territories,
to our
own advice, that overwhelming military power is not the answer to
terrorism?
After the shambles of postwar Iraq joins the shambles in Grozny and
Ramallah,
it will be a brave foreigner who forms ranks with Micronesia to follow
where we
lead.
We
have a coalition still, a good one.
The loyalty of many
of our friends is impressive, a tribute to American moral capital built
up over
a century. But our closest allies are persuaded less that war is
justified than
that it would be perilous to allow the US to drift into complete
solipsism.
Loyalty should be reciprocal. Why does our president condone the
swaggering and
contemptuous approach to our friends and allies this administration is
fostering, including among its most senior officials? Has oderint dum
metuant
really become our motto?
I
urge you to listen to America's
friends around the world.
Even here in Greece, purported hotbed of European anti-Americanism, we
have
more and closer friends than the American newspaper reader can possibly
imagine.
Even when they complain about American arrogance, Greeks know that the
world is
a difficult and dangerous place, and they want a strong international
system
with the US and the EU in close partnership. When our friends are
afraid of us
rather than for us, it is time to worry. And now they are afraid. Who
will tell
them convincingly that the United States is as it was, a beacon of
liberty,
security, and justice for the planet?
Mr.
Secretary, I have enormous respect
for your character
and ability. You have preserved more international credibility for us
than our
policy deserves, and salvaged something positive from the excesses of
an
ideological and self-serving administration. But your loyalty to the
President
goes too far. We are straining beyond its limits an international
system we
built with such toil and treasure, a web of laws, treaties,
organizations, and
shared values that sets limits on our foes far more effectively than it
ever
constrained America's ability to defend its interests.
I am resigning because I have
tried
and failed to reconcile
my conscience with my ability to represent the current US
administration. I
have confidence that our democratic process is ultimately
self-correcting, and
hope that in a small way I can contribute from outside to shaping
policies that
better serve the security and prosperity of the American people and the
world
we share.