|
Đánh giá lại
Tự Lực Văn Đoàn (1)
Nhưng không
được. Tôi không thể chịu nổi sự trong sáng, nhẹ nhàng, hiền lành và
chậm chạp của
các cuốn sách ấy. Cuối cùng, bao giờ tôi cũng bỏ cuộc. Hoặc buông sách.
Hoặc đọc
nhảy lóc cóc từng khúc.
NHQ
Cả 1 bộ
lạc
Cờ Lăng và râu ria làm 1 cuộc thổi Tự Lực Văn Đoàn, thú thực, Gấu
chẳng đọc được 1 bài nào
ra hồn!
Nhưng khủng nhất là bài của Thầy Cuốc!
Hóa ra Thầy không biết 1 tí gì về thế nào là truyện ngắn, thế nào là
truyện dài,
là tiểu thuyết, và thảm hơn nữa, Thầy chê TLVD hết lời.
Chê, thì cũng được thôi,
nhưng, lại “nhưng”, Thầy viện thêm mấy đấng nữa, đám hậu duệ TLVD, cũng
chê luôn!
TLVD, nếu bỏ
đi ba thứ tiểu thuyết luận đề của Nhất Linh, hay của Hoàng Đạo, thì
những truyện
ngắn của Thạch Lam, chẳng hạn, mà chẳng thần sầu, vượt thời gian ư?
Chỉ nội
một truyện Sợi Tóc, mà chẳng
khủng sao, chưa kể cái truyện hai em điếm, ngày Tết, nhớ
nhà, cúng ông bà, không có cái
bát
nhang, bèn lấy luôn cái chén ngày thường rửa buớm, sau mỗi lần đi
khách, một công đôi chuyện!
Tuyệt như
thế mà Thầy Kuốc chê!
Khoan chưa nói
đến tiểu thuyết, thí dụ, Đôi Bạn
của Nhất Linh.
Cái sự chê bai
TLVD theo Gấu, một phần là do nhóm Sáng Tạo mà ra. Nhưng Sáng Tạo, khi
"làm cỏ" TLVD, là có lý do của họ. Khoan sẽ bàn tiếp.
Cái ý "đọc nhảy
lóc cóc" của Thầy Cuốc, là từ TTT, khi ông chê văn chương TLVD, trong 1
cuộc thảo
luận bàn tròn của nhóm Sáng Tạo, về TLVD, bạn có thể kiếm thấy trên
talawas.
Văn chương
TLVD được coi như thứ văn chuẩn, và được đưa vô trong trường lớp, của
nền giáo
dục VNCH sau 1954 tại Miền Nam, cùng với 1 số nhà văn tiền chiến khác ở
bên ngoài
TLVD, trong số đó, có 1 ông có thể coi là Thầy của TTT, là Nguyên Hồng,
như chính
ông có lần viết ra. Cái sự đánh giá lại TLVD nếu có, là phải từ hai cái
nhìn
quy chiếu ấy, tức là từ cái cú đánh TLVD của Sáng Tạo, và từ cái quan
điểm coi
TLVD là văn chương chuẩn của 1 chế độ, trong khi Miền Bắc, cùng thời
với nó, là
1 nền sư phạm học về hận thù, mà 1 trong những thành tựu tiêu biểu của
nó, là Sến
Cô Nương, như chính Sến thú nhận, trong bài viết "Còn lại gì", hay "Cái
còn lại",
"What remains". Nếu mượn cái tít này, thì cái tít cho cú thổi TLVD phải
là "Cái còn
lại", sau tiền chiến, TLVD, Sáng Tạo, và cùng với tất cả, là di sản văn
minh của một Miền Nam đã không còn.
Nhất Linh là
1 bậc thầy viết tiểu thuyết. Cuốn "Viết và Đọc Tiểu Thuyết" của ông là
1 cuốn đại cẩm
nang cho bất cứ ai mơ tưởng trở thành tiểu thuyết gia. Ở trong mảng
tiểu thuyết của
ông, cũng có tới ba mảng, tiêu biểu bằng ba cuốn: Đôi Bạn, Xóm Cầu Mới, và
Dòng Sông Thanh Thuỷ.
Chúng khác hẳn nhau. Đôi Bạn
là của thời mới lớn, và cùng
với nó, là cuộc tình Dũng Loan, đâu có thua 1 mối tình thơ dại nổi
tiếng nào trên
thế giới: Dũng làm nhớ đến Camus và câu phán nổi tiếng của ông: Chúng
ta – lũ mới
lớn – luôn có dáng điệu của 1 kẻ sắp sửa ra đi. Xóm Cầu Mới là 1 tham
vọng lúc đã
chin mõm trong nghề văn: Viết 1 trường thiên tiểu thuyết, roman-fleuve,
tiểu
thuyết sông, tiểu thuyết ngăn kéo, roman-tirroir, cứ mở mỗi ngăn, là có
1 cuốn…
với những nhân vật từ “nowhere” trôi giạt, tụ vào 1 bãi sông,
nước.
Dòng
Sông Thanh Thuỷ mới ghê: Quốc Cộng giết nhau cứ tỉnh bơ, không
có toát ra 1 tí mùi
ý thức hệ, hay hận thù, “giết như không giết” [cái này là nhại văn Gấu
Cái: "viết
như không viết"!]
Nghe thấy rồi!
Nhất Linh,
khi viết Đôi Bạn, lăm lăm với
ý tưởng, phải làm bật lên hai nhân vật chính là
Loan và Dũng, cùng với nó, là một thế giới cũ, mà hai người bị nó
nghiền nát,
đưa tới một cô Loan giết chồng sau đó. Cứ tạm coi, “nghĩa chính” của
cuốn chuyện
là Loan. Nhưng về già, khi viết Viết
và Đọc Tiểu Thuyết, ông nhận ra, nhân vật
phụ là Hà lại nổi lên lấn át nhân vật chính. Cái cảnh từ giã giữa người
yêu và
cô khép lại cuốn truyện mới tuyệt vời làm sao! Anh chàng tới từ giã
người yêu,
để đi làm cách mạng, nghĩ trong bụng, chắc là căng lắm. Nàng tuy căng
lắm,
nhưng cứ tỉnh như không. Chàng ra về, trên đường, bóp chuông xe đạp
leng keng,
như một nỗi vui nho nhỏ, rằng cuộc chia ly đã không thê thảm như là
chàng nghĩ.
Tiếng chuông vọng tới tai người yêu, nàng “đau” lắm, đau hơn cả nỗi đau
chia ly
[Hà bị bịnh lao, nghĩa là chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại người yêu],
bĩu môi,
buông một câu:
-Nghe
thấy rồi!
Đây mới là “nghĩa chính” của Đôi Bạn, mà đến
chót đời Nhất Linh mới nhận ra!
Chiếc Lư Đồng Mắt Cua của Nguyễn
Tuân cũng kết
thúc bằng một câu cà chớn như vậy:
-Xuyến người bên lương hay là
bên giáo?
Hay
câu kết của Bếp Lửa, nói lên
ý nghĩa của bếp
lửa:
-Anh yêu em,
yêu quê hương vô cùng.
Câu
nói đó, là câu nói của bao nhiêu năm sau
này, của bao nhiêu con người sau này, đã sống sốt cuộc chiến, sống sót
cuộc bỏ
chạy, sống sót biển cả, sống sót cuộc hội nhập nơi xứ người - như tiếng
chuông
xe đạp leng keng vọng về Quê Nhà.
-Nghe
thấy rồi!
Chúng ta tự hỏi, có gì nối
kết những câu nói
tưởng như bình thường, vô nghĩa đó?
NQT
Theo tôi,
trong các tác phẩm của Tự Lực Văn Đoàn, chỉ có một vài cuốn có thể được
xem là
bất hủ thực sự, còn lại, đều là những tác phẩm bất hủ một phần. Đó là những tác
phẩm, để thấy hay, người ta phải ở một lứa tuổi nhất định nào đó; và để
thấy lớn,
người ta phải đặt chúng trong cái thời đại mà chúng ra đời.
NHQ
Phán, kêu như
chuông!
Bài viết đầu
tiên của GCC về TLVD, là cho tờ Vấn
Đề, có cái tên “Đi tìm 1 tác phẩm sẽ có”,
và trong đó, nhớ, có chôm 1 câu xanh rờn, đếch còn nhớ của ai:
Nhà văn nhớn
là người kết hôn với xứ sở của họ.
Bài viết, là
về Nhất Linh, và cái xứ sở của ông, là xứ Bắc Kít.
Nếu phải “đặt”
Nhất Linh.... thì vào cái thế nhà văn lớn
của xứ Bắc Kít, của 1 cái thời mà chúng ta đếch có tuổi, như tác phẩm
của ông đếch
có tuổi!
Ui chao, lại
nhớ cái lần đến nhà cô bạn, thấy trên bàn học, đúng tờ Vấn Đề, mở ra đúng cái
bài viết của Gấu Cà Chớn. Sướng ơi là sướng!
Hà, hà!
|
|