Cô bé chơi cờ (bốt lại)
--------------------------------------------------------------------------------
Cô bé chơi cờ
Gọi là cô bé chơi cờ hay cô gái chơi
cờ hay người đàn bà
chơi cờ?
Tin tôi đi, mỗi người có kiểu chơi cờ
riêng, rất khác nhau.
Cờ ở đây là cờ tướng;
có tướng, có sĩ, có tịnh, có xe, có
pháo, có mã, có rất nhiều tốt. Con tịnh ở đây đúng ra gọi là tượng, là
con voi
nhưng tôi thích gọi là con tịnh - như thể chay tịnh. Con sĩ, đôi khi để
che mặt
thì tất nhiên vẫn là sĩ rồi, và người ta có câu “Cờ mất sĩ như **** mất
váy”.
Chơi ở đây tất nhiên
khác với làm, chơi là một thú vui, để
cho người ta vui thôi, chẳng để làm gì khác hơn cả.
1. Khai cuộc
Em có lối khai cuộc thẳng thắn, không úp mở - kiểu của một
cô bé được nuông chiều. “Đến nhà em chơi đi. Hôm nay bố mẹ em đi vắng”.
Trên chiếc đi văng da ở phòng khách,
em bống nhiên thụ động,
phòng thủ là chính, khác hẳn lối chơi bạo dạn mọi khi. “Lên tịnh, lên
sĩ”.
“Thế là thế nào?”. Tôi tự hỏi mình và
bỗng nhiên cũng trở
nên thụ động, phòng thủ. “Thế là thế nào?”. Tôi bỗng nhiên chỉ nhớ được
mỗi câu
trong bài Đánh cờ nổi tiếng của Hồ Xuân Hương “Thiếp thấy bí vội vàng
ngểnh sĩ”
“Đến nhà em chơi đi.
Hôm nay bố mẹ em đi vắng”. Ngay từ khi
khai cuộc em đã mất với tôi một con sĩ. Trên chiếc đi văng da ở phòng
khách,
cúc áo ngực em bỗng nhiên bật tung.
“Tắt điện thoại di
động đi anh, đang chơi hay thì lại tít
tít, khó chịu lắm”. Trong mắt em ánh lên một tia đau khổ, cam chịu. Tôi
ăn thêm
của em một con sĩ. Em chống cự yếu ớt. “Đừng anh”
2. Trung cuộc.
Khai cuộc đã thế, trung cuộc như chẳng
còn gì để nói nữa.
Tôi tấn công ráo riết, nhiều lần chiếu nhưng chưa hết cờ. Em thở dồn
dập. Em
chống cự dai dẳng. “Lên tịnh, xuống tịnh”.
Em là đối thủ của tôi? Không phải thế,
cuộc cờ này ta chỉ
mượn như một cái cớ, để cùng nhau làm gì đó, để nói với nhau điều gì đó.
Em được dạy là đàn ông chỉ muốn Điều
Đó, mục đích cuối cùng
của đàn ông bao giờ cũng là Điều Đó – là Chiến Thắng. Em biết là đàn
ông rất sợ
bị từ chối, rất sợ bị thua cuộc.
Nhưng tại sao em lại là đối thủ của
tôi? Người với người là
bạn, người với người sống để yêu nhau cơ mà?
Cuộc cờ rành rẽ với luật chơi của nó.
3. Tàn cuộc.
Người ta bảo “Cờ ngoài, bài trong”,
những người trong cuộc
cờ thường không thể tỉnh táo. Đắm mình vào cuộc cờ một hồi lâu, tôi mới
hơi
tĩnh trí lại được để thầm điểm lại quân của mình: còn tướng, còn sĩ,
còn xe,
còn tốt.
Bên em còn tướng, còn mã – hai mã, còn
tốt.
Thật ra là còn lại những gì? Tôi còn
sĩ hay không còn sĩ?
Còn sĩ hay không còn sĩ? Mà thật ra còn sĩ hay không còn sĩ trong thế
cờ này có
ý nghĩa gì?
Thật ra là còn lại những gì? Mặt em đỏ
bừng, em như tránh
nhìn vào mắt tôi.
Trong một cuộc cờ dằng dai mà chắc
chắn tôi là người chiến
thắng, nhân bản nhất là đề nghị hoà.
Khi chấp nhận chơi cờ với em, tôi đã
chấp nhận một sự mạo
hiểm, thắng cũng chẳng vẻ vang gì mà thua thì nhục nhã.
Một gã tóc đã có sợi bạc và một cô bé
vừa tròn mười tám tuổi
bên bàn cờ, trò chơi đã có từ hàng ngàn năm nay và thực ra là để dành
cho những
người nhiều tuổi.
Bàn cờ với những ô
vuông lạnh lùng của nó vẫn cuốn hút, đam
mê.
Cô gái chơi cờ
1. Tôi chú ý đến em vì trong profile - phần sở thích em ghi
là: Thích chơi cờ. Con gái bây giờ thích chơi game hơn là chơi cờ.
Tôi viết thư cho em xin làm quen và
hỏi: Em thích chơi cờ
gì? Cờ tướng hay cờ quốc tế? Em trả lời là em chơi được cả hai loại cờ
nhưng em
thích cờ tướng hơn.
- Vì sao?
- Vì cờ tướng có sỹ.
Tôi bảo:
- Anh cũng thích chơi cờ tướng hơn vì
cờ tướng có pháo.
Em hỏi:
- Đánh cờ, anh hay dùng pháo à?
- Đúng rồi, con trai bọn em chủ yếu
dùng pháo và dùng xe.
Em bảo:
- Con gái bọn em chủ yếu dùng mã và
dùng sỹ.
- Đánh kiểu phòng thủ à?
- Phương Đông mà anh.
Tôi bảo:
- Hôm nào anh muốn đánh cờ với em
Không biết em nói đùa hay nói thật:
- Đánh cờ ăn gì?
Tôi bảo:
- Ngày xưa có chuyện đánh cờ ai thua
thì mất cả cuộc đời.
Em bảo:
- Như chuyện ai cầu hôn với công chúa
không được thì bị chém
đầu à.
Tôi bảo:
- Đánh cờ vui thôi.
Em bảo:
- Anh sợ à?
Tôi bảo:
- Con trai bọn anh hay sợ thế.
Em bảo:
- Con gái bọn em đánh cờ thì chỉ tìm
người để thua.
2. Về nước. tôi hẹn gặp em. Em đến. Em
đẹp hơn tôi tưởng
tượng rất nhiều. Em đẹp đến mức sững sờ. Tôi bảo:
- Thảo nào đánh cờ em chỉ tìm người để
thua.
Em cười mê hồn:
- Khổ thế đấy anh ạ. Bố em bảo: “Hồng
nhan đa truân”. Còn
muốn đánh cờ với em không?
- Anh thấy như mình bị mất đôi xe rồi.
Còn mỗi pháo thì làm
ăn gì.
Em bảo:
- Đánh vui mà anh.
Quán café mở nhạc Trịnh, lạc lõng một
bài: “Người con gái
Việt nam da vàng, yêu quê hương như yêu người yếu kém”.
3. Kết thúc:
Chọn một trong các kết thúc sau đây
- Tôi trả tiền nước, chào em rồi đi ra
đường. Sau này thấy
bảo là em lấy một người Ấn Độ. Ấn Độ thì không biết đánh cờ tướng.
- Tôi và em đánh cờ trên một lãnh thổ
trung lập. “Khi chưa
hết cuộc chơi tôi đã hiểu…Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người…Em tìm gì
khi thất
vọng về tôi?”* Dẫu sao, trong một giây phút những sợi tóc em cọ nhẹ vào
má tôi,
bờ môi em gần kề. Em bảo: “Đánh vui mà anh”. Dẫu sao, tôi không muốn là
người
thua cuộc, tôi lại ra đi.
* Thơ Hồng Thanh Quang
Truyện này của Phan An hoặc bút danh
khác là Phan An Tuân.
Thiếu phụ chơi cờ
1. Em bao giờ cũng đến đúng giờ trong
bộ đồ lụa mềm mại, mỗi
lần một kiểu. Tôi biết em đã phải sửa soạn lâu đến chừng nào để đến với
tôi.
Bàn cờ bày ngay ngắn trên bàn. Cốc
nước lọc với ba viên đá
nhỏ đang dần tan chảy và một bông hoa nhài trắng muốt thả bồng bềnh.
- "Em gầy đi, đúng không?"
- "Mấy hôm nắng thế này em chẳng ăn
được gì, chỉ toàn
uống nước thôi"
- "Anh cũng thế…"
- "Anh phải cố ăn chứ vì anh còn phải
làm bao nhiêu
việc…"
Tôi ước gì tôi và em đang ngồi bên bàn
cờ trên một chiếc
thuyền nan giữa hồ đầy sen thơm ngát. Tôi ước gì tôi và em đang ngồi
bên bàn cờ
trên một chiếc nhà sàn trên lưng núi lộng gió. Tôi ước gì tôi và em
đang ngồi
bên bàn cờ dưới ánh trăng bàng bạc…Ngoài kia là cái nắng đầu hè hầm hập
và cả
một rừng gạch ngói bê tông.
2. - "Hôm nay em đi trước"
- "Hôm nào em chẳng đi trước"
- "Thì anh phải bắt chấp em chứ"
Em cười, nụ cười trẻ thơ mê hồn. Ván
cờ ngộ nghĩnh trong đó
quân xe, quân pháo, quân mã chẳng có nghĩa lý gì hết. Cả quân sỹ, quân
tướng
cũng chẳng có nghĩa lý gì hết. Tôi và em chỉ đi quân tốt, dùng tốt đổi
tốt của
nhau…
Mắt em chăm chú vào ván cờ, lông mày
nhíu lại, đôi môi mịn
màng hồng dịu của em khiến tôi càng thêm khát khao. Cổ em toát ra mùi
hương lá
chè xanh tinh khiết…Tôi muốn cười phá lên. Chẳng ai tin là tôi với em
gặp nhau
chỉ để đánh cờ nghiêm túc như thế này. Tôi muốn nắm bàn tay nhỏ nhắn
dịu dàng
của em, nhưng tôi sợ cuộc cờ đẹp như ảo ảnh này sẽ tan mất.
- "Thôi mà, đánh cờ đi anh. Cả tuần em
chỉ có chút xíu
thời gian sống cho mình như thế này thôi"
3. Mai đây chúng ta sẽ trở thành cát
bụi. "Thế giới ta
đang sống/Chỉ tồn tại thoảng qua/Như ánh trăng sáng ấy/Trong vốc nước
tay
ta". Liệu sẽ có ai bận tâm về một cuộc cờ giữa một người đàn ông và một
người đàn bà?
Tôi đã đi qua đời em, chuyến đi đó
không có ngày trở
lại...Giữa em và tôi bây giờ có một dòng sông mà chúng tôi không đủ sức
vượt
qua. Tôi và em giờ đây gắn bó với nhau chỉ bằng cuộc cờ này. Em là con
gái cưng
của bố, bố em là một kỳ thủ có tiếng và ông đã truyền niềm say mê cờ
của mình
cho em.
Đã có thời tôi yêu em đến mất cả hồn
khôn vía dại. Thời gian
qua đi, nỗi đắm say của tôi dịu lại. Có thể ai đó nói đúng là: “Sự si
mê của
đàn ông tàn lụi nhanh hơn nhan sắc của đàn bà”. Tôi bây giờ chỉ là
người chịu
ngồi đánh cờ với em.
- "Anh vẫn tìm mua được hoa loa kèn để
cắm à?"
- "Anh vẫn nhớ về một mùa hoa loa kèn
đã xa…"
Tôi tưởng mình đã khác đi theo thời
gian, nhưng thật ra tôi
vẫn là tù nhân của quá khứ. "Mùa xuân không là mùa xuân xưa/Những bông
hoa
loa kèn đâu còn nữa.../Chỉ còn lại mình tôi/Vẫn là tôi thuở ấy..."
4. - "Anh lại sắp phải sang bên kia
rồi"
Em bình thản không chớp mắt.
- "Em cũng sắp không đi đánh cờ được
nữa rồi. Nhưng em
sẽ không bao giờ quên"
Chỉ một lời đó là đủ đối với tôi.