*




*

Children have never been very good at listening to their elders, but they have never failed to imitate them.
-James Baldwin, 1960

Con nít chẳng hề lắng nghe người lớn, nhưng chẳng hề thất bại, trong cái việc bắt chước người lớn.


Chỉ có người Việt là mọi rợ, cả anh thắng anh thua đều xử sự tiểu nhân. DMT (1)

*

Số báo này là về Tuổi Trẻ. Có 1 câu về nó, hồi trẻ, Gấu mê lắm, nhưng số này [chắc là] không biết, của Paul Nizan, đọc qua Sartre, tớ năm nay hai mươi tuổi, và sẽ đập vỡ mặt thằng nào, nói, đó là tuổi đẹp nhất trong đời một người, (1), nhưng lại trích 1 câu - Gấu cũng thích, và cũng đọc đâu đó, trong thời mới lớn của mình, và có trích lại, khi tưởng niệm Mai Thảo - của Rimbaud, ai thì cũng không tỏ ra nghiêm trọng, khi ở vào cái tuổi 17 của mình, no one’s serious at seventeen, 1870.

TV giới thiệu những câu, những giai thoại, thay vì 1 bài viết, có thể, sau.

Tôi chẳng làm sao hiểu tại sao người ta coi tuổi trẻ là thời của tự do và niềm vui. Có lẽ bởi là vì họ quên mẹ mất tuổi trẻ của chính họ.
I’ve never understand why people consider youth a time of freedom and joy. It’s probably because they have forgotten their own
Margaret Atwood, 1976.

Gertrude Stein nhớ lại lần trả bài kiểm tra môn học cuối năm, the final exam, cho…  Thầy Kuốc, ấy chết xin lỗi, Thầy William James. Bà viết, tôi quá chán Thầy và giờ của Thầy, nên đếch thèm viết gì hết, Dear Professor James, I am so sorry but really I do not feel a bit like an examination paper in philosophy today; và bỏ phòng học. Bữa sau, bà nhận được cái note của Thầy, Cô Stein thân mến, tôi hoàn toàn thông cảm, chính tôi cũng thường cảm thấy như vậy. Và bà cho biết, Thầy Kuốc cho bà điểm cao nhất, cho bài kiểm tra, môn tiếng Mít do Thầy Kuốc dạy!

Đọc cái giai thoại này, thì Gấu bèn nhớ đến giai thoại, về Thầy Borges. Ông nạp đơn xin chức… Lecturer ở…  Đại Học Úc:

In his Autobiografia, after mentioning his appointment as the director of the National Library in 1955 Borges explains: "The following year I received a new satisfaction, by being named professor of English and North American literature at the University of Buenos Aires.' Other candidates had sent detailed accounts of their translations, articles, conferences, and other accomplishments. I limited myself to the following declaration: 'Without realizing it, I have been preparing for this position my entire life.' That simple statement had the desired effect. They hired me, and I spent twelve happy years at the university.”
Martín Arias: Thầy Borges

Lạ, là câu của Borges, khi xin chức....  Lecturer, 1 cách nào đó, áp dụng đúng vô trường hợp của Thầy Kuốc:

Tôi [không] nhận ra rằng thì là, cả đời tôi, là để sửa soạn nhận chức này!
['Without realizing it, I have been preparing for this position my entire life.']

(1)

Qua Sartre tôi đọc được câu này, của Paul Nizan:
"Tôi năm nay hai mươi tuổi, và không cho phép bất cứ một ai được nói, đó là tuổi đẹp nhất trong đời một người."
"J'avais vingt ans, je ne permettrai à personne de dire que c'est le plus bel age de la vie."
Paul Nizan: Aden Arabie.

Và tôi cũng tưởng tượng, tuổi trẻ của mình sẽ như là của Nizan, qua diễn tả của Sartre:
Nizan đã sống cạn tuổi trẻ của mình, không để thừa một giọt nào.

Nhưng "thảm thay", Nizan là một tay cộng sản. Anh, 20 tuổi vào năm 1929, "giữa thời hậu chiến, của một cuộc chiến vừa chấm dứt". Anh viết cuốn "Mưu Phản", La Conspiration, và Sartre không tin anh muốn viết tiểu thuyết, và tự hỏi, liệu một tay cộng sản có thể viết tiểu thuyết?

Đó là sự khác biệt. Trước mắt Gấu, là một cuộc chiến, trong khi Gấu, ở trong một thành phố nhớ một thành phố khác, và mơ tưởng viết một cuốn tiểu thuyết nối được cả hai.
Như được miêu tả trong Những Ngày Ở Sài Gòn. (2)

Câu của Atwood làm Gấu nhớ đến trường hợp…  Gấu Cái.
Hồ Trường An có 1 nhân vật nữ, tuổi thơ thê thảm quá, bèn mượn, thứ thật là đẹp của… bạn mình. Gấu đọc trên tờ Làng Văn hồi mới ra hải ngoại. Đúng hơn, Gấu Cái đọc, rồi chỉ cho Gấu, và nói, cái con nhỏ này giống... ta!
Gấu bị lầm giữa cô bạn và Gấu Cái, là do cái tuổi thơ Nam Kít của cả hai, chẳng biết cái nào thực cái nào giả, cái nào của Gấu Cái, cái nào của Cô Bạn, hà, hà!

Câu sau đây diễn trả đúng tình trạng đó, và do Cô Bạn nói:

Tôi nhớ lần đứng trước viện mồ côi, và cảm thấy thèm ơi là thèm!
I can remember staring at the orphanage and feeling envy
George Carlin, 1997

Câu này thì của Bác Hồ, dạy Tuổi Trẻ Bắc Kít, Bác thuổng…. Nazi:

Youth, youth, springtime of beauty.
Tuổi trẻ, tuổi trẻ, mùa xuân của cái đẹp
-Anthem of the National Fascist Party, c. 1924

Chủ nghĩa CS là Mùa Xuân của nhân loại mà!


Đỗ Minh Tuấn

Chỉ có người Việt là mọi rợ, cả anh thắng anh thua đều xử sự tiểu nhân. DMT

Note: Viết như thế này, thì quá nhảm, và có thể là do được qua Mẽo, nhận tiền Mẽo, viết/vẽ bộ mặt lưu vong Mít, bị đám Chống Cộng điên cuồng hăm he làm thịt [có thể], nên cay cú, hơi giống trường hợp bạn NTK, hà, hà!

Giả như có mọi rợ - có thực đó, của đám Chống Công điên cuồng - thì là do cái mọi rợ, sau 30 Tháng Tư của đám thắng trận mà ra.
Sự thực hiển nhiên như thế, mà đâu có chịu nhìn?
Sau 30 Tháng Tư, giả như không bày ra đủ thứ thảm trạng cho dân Miền Nam thì đâu có… mọi rợ?
Chưa kể cái mọi rợ mời thằng Tẫu vô tận giường, dâng vợ con cho nó, để thắng cho được cuộc chiến, và bây giờ, không 1 tên Bắc Kít còn nhớ, thế mới lạ!

NQT

Bạn NTK, 30 Tháng Tư đưa vợ con ra bến tàu, bèn quay lại nhìn Xề Gòn lần chót, thế là kẹt lại, giống trường hợp Thảo Trường. Khác, là TT đi tù, còn NTK đành chơi với VC. Chàng đóng phim VC, nghe nói, nổi lắm, Gấu chẳng hề biết những chuyện này, vì đi tù VC. Thành ra khi NTK qua Mẽo, bị đám Chống Cộng điên cuồng làm khổ, bạn bèn đánh bạn với đám NVVC!