Anna
Politkovskaya, a
Russian journalist, was shot daed on Oct 7, aged
48
SHE
was brave beyond
belief, reporting a gruesome war and a
creeping dictatorship with a sharp pen and steel nerves. It may be a
chilling coincidence that Anna Politkovskaya was murdered on Vladimir Putin's
birthday, but her friends and supporters are in little doubt that her
dogged, gloomy reporting of the sinister turn Russia has taken under
what she called his "bloody" leadership was what led to her body being
dumped in the lift of her Moscow apartment block.
Nữ ký giả Nga, bị bắn chết ngày 7 tháng Muời, hưởng dương 48 tuổi.
Bà can đảm đến mức khó tin, tường thuật một cuộc chiến ghê tởm và một
chế độ độc tài ngày một thêm độc tài, bằng một ngòi bút sắc bén và bằng
một bộ não bằng thép. Có thể chỉ là một sự trùng hợp quái quỉ, ngày bà
bị bắn chết cũng là sinh nhật của Putin, nhưng bạn bè và những người
ủng hộ thì chẳng nghi ngờ chi, chính những gì bà tường thuật về bước
ngoặt khốn khổ khốn nạn, thê lương của nước Nga dưới sự cai trị bằng
máu của ông ta, đưa
đến kết quả thê thảm như vậy. Cái chết của bà ta chỉ gây một ảnh hưởng
nhỏ nhoi, Putin tuyên
bố bốn ngày sau đó.
Bên cạnh xác là khẩu súng lục: một vụ giết người theo hợp đồng.
Bà biết, nhưng, những nguồn tin của tôi còn bị nguy hiểm nhiều hơn là
tôi.
*
Dans cette vie
au cœur de la misère et
des drames humains,
il n'y avait plus de place pour une vie normale.
Anna Politkovskaïa avait tout sacrifié,
même son mariage.
Trong cuộc
sống của bà, ở ngay trái tim của khốn cùng và
những thảm kịch của con người, làm sao còn chỗ cho một cuộc đời bình
thuờng. Bà
hy sinh, ngay cả cuộc hôn nhân của mình.
Récemment,
Anna etait tombée amoureuse d’un Norvégien. Il
voulait l’épouser et l’accueillir chez lui avec ses enfants. Elle a
refusé.
Elle se sentait investie d’une mission.
Mới đây thôi,
bà yêu một tay Na Uy. Anh mời bà cùng mấy đứa
con tới nhà mình. Anh muốn lấy bà, nhưng bà từ chối. Bà cảm thấy bà còn
một
sứ vụ.
“Une
revolution orange n’est pas envisageable chez nous.
Elle sera rouge, couleur du sang”
Một cuộc cách
mạng da cam là không thể có được ở nước chúng
tôi. Nó sẽ đỏ, mầu của máu."
« J’ai peur. »
Ainsi Anna Politkovskaïa concluait son
journal intime
Tôi sợ, bà kết
luận cuốn nhật ký riêng như thế đó.
Bài trên
Paris
Match 1 2
Cái
vụ giết người dã man này, cái luật nhân bản của thế giới văn minh,
tự do, chỉ khi nào toà án kết tội, thì mới có tội, và bài viết Sổ Tay,
của me xừ Lévy, thuộc "trường phái tân triết gia", le bloc-notes de Bernard-Henri Lévy
làm Gấu nhớ đến câu chuyện Triệu Thuẫn giết vua trong Đông Chu Liệt
Quốc.
Triệu Thuẫn, khi đó làm tướng quốc, vờ đi, để cho một thằng đàn em giết
vua. Sau đó, Người bèn ghé thăm Lịch Sử, coi nó viết gì về ta. Đọc,
thấy ghi, năm đó, ngày đó, tháng đó, Triệu Thuẫn làm thịt vua. Hoảng
quá, kêu tay sử gia lên phàn nàn, ông "Tạ Chí Đại Trường" này nói: Ông
giết vua. Ông là tướng quốc, ông phải chịu trách
nhiệm, và ông đâu có trị tội cái thằng đích thân giết vua ?
Chưa ghê, đang nói chuyện với Lịch Sử, thấy một ông hăm hăm hở hở chạy
tới, hỏi, nè Lịch Sử, tôi nghe tin thằng cha Triệu Thuẫn tới đây, vội
chạy
tới, sợ nó làm thịt ông, không có ai tố cáo tội giết vua của
nó. Ông có sao còn tui !
Những lý do mà triết gia mũi lõ đưa ra, và đề nghị Ngài Chirac đòi lại
mề đay danh dự của nước Tây gắn cho Putin, là cũng y chang.
Hóa ra người xưa cũng y hệt người đời nay.
Hễ cứ sống đúng "cái tâm mới bằng ba cái tài", là đời nào cũng y đời
nào !
Why are
Vladimir Putin’s
opponents dying?
by MICHAEL
SPECTER
Issue of
2007-01-29
Posted
2007-01-22
"Tôi
tự hỏi, tại sao mà mình lại không thể chịu
nổi Putin", Politkovskaya viết.
"Đơn giản thôi, tôi người đàn bà 45 tuổi, cư dân Moscow, người chứng
kiến, kẻ quan sát chế độ LBXV vào những thời điểm khốn kiếp nhất của
nó, thập niên 70 và 80.... Nhờ cơ may, Putin có trong tay quyền lực
khổng lồ, và sử dụng nó cho hậu quả tàn khốc. Tôi không ưa ông ta vì
ông ta không ưa người ta, không ưa nhân dân. Hắn coi thường nhân dân,
hắn coi chúng tôi như phương tiện cho mục đích của hắn, phương tiện cho
việc hoàn tất và nắm giữ quyền lực cá nhân, chỉ có thế. Và như thế, hắn
ta tin rằng hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn thích, đối với chúng tôi,
chơi với chúng tôi khi thấy được việc, huỷ diệt chúng tôi khi thấy được
việc. Chúng tôi chẳng là cái gì đối với hắn, trong khi hắn, nhờ cơ may
mà leo lên tận đỉnh, là một thứ Xuân Tóc Đỏ, một thứ Nga Hoàng cộng với
Ông Giời. Tại Nga, những lãnh tụ với dã tâm như thế, trong lịch sử,
không phải không có. Và điều này đưa tới bi thương, tới biển máu, tới
nội chiến."