*
 
Liên





Liên những bài thơ tình thời chia cách

I

Sự em có mặt cần thiết như những sớm mai

(nếu đời người không có những sớm mai)

anh trở dậy

đọc thơ Nguyễn Du

những câu lục bát buồn rưng rưng cuối đường của một ngày

chợt anh muốn viết tặng em

không thể được

em là con tin ở một thế giới

mà lòng sầu héo là trọng tội

anh cố gắng viết những lời thơ thật tự nhiên

như câu chuyện buổi còn gặp gỡ

như khoảng trời đơn sơ sau cửa sổ

anh gọi thầm một mình

trong giấc mơ phủ làn tóc biếc

anh biết anh gọi thầm một mình

Liên

II

Anh nhớ em cùng một lúc với thành phố

với những con đường anh đi qua một lần

để đến nhà em anh băng qua một vườn hoa vắng

(lần trở về anh ngồi xuống ghế dài

nếu là buồi chiều quạnh hiu mây lá mùa thu)

một phố bình dân có chợ và những quán ăn

giản dị như trang nhật ký của anh

ngày bắt đầu yêu em

III

Trời trắng cánh tay mặc áo ngắn

những cuốn sách nhỏ chuyền tay

được viết cho những người ngày mai

cuộc đời tối tăm đòi ánh sáng

anh nâng niu cuốn sách nói đến cách mạng

nói đến người tâm hồn trái tim tự do

nói đến anh và em

hoàn toàn cởi mở

IV

Sự vắng mặt của em và bãi biển mùa đông

Thành phố đau từ mỗi cột đèn

mỗi bực thềm cửa đóng

em đi không nón không áo choàng

mưa tầm tã

những cửa sổ đêm muốn hé ra

nổi loạn

và mắt em mặt trời cỏ hoa với môi anh đằm thắm

và rực rỡ nhớ thương

V

Nét cong môi hồng mắt tình cờ

ngực hoa yếu đuối

những miền không gian được gọi qua

tình yêu không thẹn thùng

đâu phải một thứ mưa ô buy vào thành phố

năm cửa ô hồi sinh trên xác năm cửa tù

mưa nắng cùng rủ nhau xuống Sinh Từ ngõ Hội Vũ

bao nhiêu đường tình tự ga Hàng Cỏ

nụ hôn đầu ôm mái tóc lang thang

tà áo bàn tay hương trẻ con

hoàng hôn tỉnh

kim khí khua trong bước trở về nhà cửa

sự vắng mặt không thể lâu hơn nữa

thù nghịch tan vào hơi thở

trong giấc hôn mê thôi khóc tiếng mèo đêm

tình yêu mầu nhiệm hoàn thành

vĩnh viễn

VI

Anh xin em ngọn tóc cỏ cái hôn tím

mắt chợt xẩm chiều

bởi trôi qua những miền tâm sự viếng thăm

 

có thể em chết trước khi anh kịp về

mùa lạnh căn phòng cũ

không ai khép cửa sổ

cúi xuống viền mi những bóng tối bên ngoài

có thể anh sẽ yêu người đàn bà thứ hai

anh không chối

những mãi mãi em còn là đất dĩ vãng

mà rễ tình cảm đòi bén gần

và những viên gạch những lối xưa

còn chiêm bao gót em mềm âu yếm

em ơi tình yêu thường đến vào buổi chiều

khoe cánh tay quyến rũ

nhưng không là buổi chiều

đúng hơn là buổi sáng rừng tâm hồn ta

vậy sao em lại ngủ

ngủ trong lòng mộ trong nghĩa địa thân thể anh

với áo cỏ may châm da thịt

anh đã đến từ biệt lùa mái tóc vào những ngón tay

những giọt lệ sương lấp lánh

anh hứa trở về không đối diện với thù

giòng sông chỉ còn tiếng sóng vỗ

cười tung lồng ngực chứa chan

thành phố đứng cao làm hiệu

rằng anh còn trở về

rằng anh còn người yêu

nàng công chúa ngủ trong rừng không giận hờn

Liên

Thanh Tâm Tuyền: Tôi Không Còn Cô Độc.