Trang Thiếu Nhi
|
Thalès, cũng
lại ông, sinh vào năm 570 trước công nguyên, ở trong vùng Milet...
Không có một
khác biệt nào?
Ông đã leo con
dốc này bao nhiêu lần? Thalès cũng không biết. Ông đã đo đạc, đã tính
toán nhưng chưa bao giờ ông nghĩ đến chuyện tính xem con đường từ nhà
ông lên đỉnh ngọn đồi này mất bao nhiêu cây số. Thực ra càng đi ông
càng biết rõ từng hòn đá, từng con đường quanh co hiểm hóc, từng góc
đèo. Trước hết là con dốc thẳng đứng, đất đá với những hòn đá nhô ra
ngoài sắc bén như vừa mới cắt. Rồi đến khúc quanh, đến khúc giáp cánh
đồng ô-liu, đến khúc thoai thoải mà mùa xuân đất ở đây đầy bùn. Tiếp là
con đường hình chữ chi, càng lúc càng thẳng đứng, trong bụi gai, trong
bụi cỏ thơm ngây ngây. Rồi đến những tảng đá, lên đến gần đỉnh thì đất
như bằng lại, gió thổi quật, ở đây từ mọi phía có thể thấy mặt trời,
thấy biển ở đàng xa mà những đêm trăng sao ánh lên một ánh sáng li ti,
óng lượn.
Thalès ở đó
một mình, nhiều đêm trắng. Nhiều mùa, nhiều năm và cũng có thể nhiều
đời. Chính ở nơi này ông ngủ rất ít, tự khép mình vào kỷ luật, trong
túp lều bằng đá khô lạnh, ông đã hiểu thêm về thiên hà. Chính nơi túp
lều này là chỗ ông ngồi tính toán thời gian của năm, chia độ dài cho
mùa. Cũng chính ở đó, ông có thể tiên đoán mùa gặt ô-liu, biết được mùa
gặt sắp tới sẽ được mùa và lên kế hoạch làm giàu. Ông chẳng thích gì
của cải. Từ khi có tiền, ông chẳng biết làm gì với tiền, may ra ông lợp
thêm một lớp đệm cho căn chòi đá của ông được êm thêm một chút. Ngoài
ra thì vẫn như cũ: cái bàn thô kệch kê ở chân tường, cái lò sưởi, cái
đèn dầu. Chẳng có dấu vết chữ nghĩa gì để lại.
Càng ngày ông
càng mất thì giờ hơn để đến đây. Đương nhiên là mất nhiều thì giờ hơn
trước. Với tuổi tác, thân hình ông nặng nề ra. Bộ giò cứng hơn, hơi thở
ngắn hơn. Nhất là từ lúc bụng ông to ra. Cũng từ đó, Thalès từ từ,
không vội vã nhưng tiến từng bước một cách đều đặn, ông suy đi nghĩ lại
những tư tưởng vừa mới nảy ra trong đầu. Trong những giây phút cuối
cùng này, những gì ông quan tâm không còn phải là những bài toán hình
học khó khăn, không còn là đường đi của thiên hà. Ông nghĩ là ông đang
tiếp cận một tri thức mới tối cần thiết hơn. Một cái gì nền tảng đang
chờ ông mà ông không biết rõ là cái gì. Có thể ông sẽ đạt đến mục đích
tối thượng này dù cho ông phải hy sinh tất cả, hạnh phúc và đàn bà, gia
đình và khoái lạc.
Nói cho cùng,
chính sự kiện hiểu được một cái gì mới là điều làm cho ông quan tâm.
Nên ông đã đi đến tận Ai-cập, ông ở gần các thầy giảng giáo lý, ông
thích cô quạnh một mình, ông thích đi con đường mòn này mỗi buổi tối,
đến căn lều bằng đá này để ngắm trăng sao. Ông nghiệm ra nếu chỉ biết
mà thôi thì điều kiện đó cũng chưa đủ để có thể hiểu một cái gì. Đa số
các hiểu biết mà người ta ca tụng ông thì đó chỉ là những điều đã được
lặp đi lặp lại, chắp bên này nối bên kia, những loại chắp nối, truyền
tụng từ đời này qua đời khác, bất tận. Người ta lặp lại những gì các vị
thần đã nói, các tiên ông, các thi sĩ, các nhà hiền triết, các người
thức ngộ. Chung chung những bài thơ, những bài văn dài mút mù tăm này
chỉ đem lại một chút lợi ích rất nhỏ.
Thalès mong
muốn chuyện khác. Nắm bắt, như thử mình đang ở trong, đang nằm trong
bước đi của cõi phàm này. Thấy rõ ràng trong đó cái tại sao, cái thế
nào. Thấm nhập cho được bên dưới sự việc, luật lệ tối hậu, bí mật tiềm
ẩn. Tuy nhiên có một cái gì đó thiêu thiếu, sâu thẳm, ở tận gốc. Nhưng
cái đó là cái gì?
Chặng đường
cuối thì khó nhọc hơn trước. Thalès lê bước chân, ngừng lại, thở dốc.
Ông chưa bao giờ ngừng lại để ngồi trước khi lên đến đỉnh, cũng chưa
phải hôm nay là ngày ông bắt đầu mệt. Ông thở mạnh. Một cơn đau nhói
tim bên trái chợt đến. Trong thoáng chốc ông nghĩ ông sắp chết. Trong
thoáng chốc, ông sợ. Đúng là một cái sợ ngu xuẩn, ông tự nhủ, một sự
việc riêng tư, một tư tưởng thầm kín. Giữa cái sống cái chết không có
một khác biệt nào. Cũng cùng thế giới này và chỉ có một thế giới này,
mãi mãi và khắp nơi, vĩnh cửu và trường tồn, có thể tính toán được và
hoàn hảo, nơi mà cái sống cái chết không phân biệt được.
Một tư tưởng
đơn giản và đau nhói như cơn đau vừa qua, Thalès lại lên đường. Cơn đau
dịu dần. Nhưng suy nghĩ vẫn còn. Và đó có phải là chìa khóa lâu nay ông
vẫn đi tìm? Sống chết giống nhau! Không có lằn ranh giữa sống chết mà
lâu nay mọi người cứ nghĩ là chúng thật sự đối nhau! Vậy thì tất cả
những gì loài người nghĩ và sợ là sai, là hư ảo, là không căn cứ! A!
Nhanh lên! Phải nói điều này cho các bạn mục đồng nghe.
Mục đồng cũng
là dân thường trú của ngọn đồi. Căn lều của anh ở đàng sau đỉnh, ngược
phía căn lều nhà toán học Thalès. Không biết chữ, không học, thông
minh, chăm chỉ. Thalès biết anh từ ba chục năm nay. Chính anh là người
ông sẽ thố lộ cái trực tri giác nóng hổi này. Anh bạn mục đồng chưa bao
giờ làm ông thất vọng: tin tưởng, cáo già và thẳng tính. Hừng đông ông
sẽ nói khám phá mới nhất này với anh.
Bánh mì,
phô-mai và mật. Mỗi buổi sáng nhà thiên văn, anh bạn mục đồng vẫn
thường ăn sáng với nhau. Thalès sốt ruột, anh bạn mục đồng biết rõ.
-
Hôm qua khi đi lên đỉnh đồi, một tư tưởng đến trong đầu tôi mà tôi nghĩ
tư tưởng này là do thần hứng: không có một khác biệt nào giữa cái chết
và cái sống.
Anh bạn mục
đồng im lặng, chờ nuốt xong thức ăn trong miệng, anh nhìn thẳng vào mắt
ông bạn già.
-
Vậy thì sao ông không tự giết ông cho rồi?
Thalès xúc
động nhưng không tỏ ra, ít nhất là ông hy vọng anh bạn mục đồng không
thấy. Ông trấn tĩnh lại:
-
Thì đúng là như vậy, bởi vì không có một khác biệt nào!
Lần này anh
bạn mục đồng không nói gì để phản bác. Đúng vậy: càng suy nghĩ thì anh
càng thấy đúng là không tránh được. Nếu không có một khác biệt giữa cái
sống và cái chết, thì đương nhiên cũng chẳng có lý do gì để tự giết
mình! Thalès cũng không bực mình vì câu phản kích của ông.
Sau đó anh bạn
mục đồng đứng dậy, không nói lời nào. Vừa cười, anh vừa đưa tay chỉ đại
dương đàng xa, mặt trời, ngọn đồi, đàn cừu, các túp lều, phô-mai. Anh
cười vang, cười sằng sặc, cười nắc nẻ... như muốn nói: “Còn tất cả
những cái này? Ông muốn làm gì với chúng? Tất cả mấy cái này nó không
làm cho ông thấy có một khác biệt gì với cái chết sao?
Roger-Pol Droit
Làm sao có thể
so sánh cái sống và cái chết, khi chúng ta chỉ có kinh nghiệm về cái
sống?
Nguồn gốc câu
chuyện kể:
Ông nói không
có một khác biệt nào giữa cái chết và cái sống. “Một người hỏi ông, vậy
thì sao ông không chết cho rồi?” Ông trả lời “Vì chết sống giống nhau.”
Diogène
Laerce, chương I, 35
Tiểu sử:
Thalès thành
Milet sinh vào khoảng cuối thế kỷ VIIø, chết đầu thế kỷ VI trước công
nguyên. Thalès là một trong bảy triết gia được vào danh sách Thất Hiền
và được người Hy Lạp xem là nhà sáng lập hình thức tư tưởng và cách cai
trị quốc gia của họ. Ông là người đầu tiên giải thích hợp lý cấu
trúc vật lý của thế giới, dưới mắt ông, nước là nguyên tắc của mọi sự.
Người ta cũng nói ông có năng khiếu về chính trị, thiên văn và quân sự.
Không có một bài viết nào của Thalès còn lưu lại ngoại trừ định đề con
mang tên ông.
|
|