Thiếu Nhi
|
Nhà văn chuyên viết chuyện cho nhi
đồng
Trong một kỳ Tin Văn, Jennifer có
nhắc tới bức hình nhà văn Nga Nabokov khi còn là một cậu con nít nhà
giầu, ngồi vắt vẻo trên ghế cao, chân mang vớ dài, tay mở bộ sưu tập
bướm. Hai nỗi đam mê lớn của ông đã có ở trong bức hình: mê bướm, và mê
làm… phù thuỷ, cầm cây "viết thần", ra lệnh : hãy nói đi, hồi ức
(speak, memory).
Bức hình nói trên, là ở trong tạp chí Điểm Sách Paris (The Paris
Review), số Mùa Đông, 1995. Còn hình một vài nhà văn Nga khác. Đây là
những hình thật đặc biệt; có những bức lấy ra từ hồ sơ "mật", hoặc
"nghe đồn", được giấu ở đáy một ống thông hơi thang máy. Đặc biệt hơn
nữa, mỗi bức kèm theo một bài viết, do những tác giả đã từng có một mối
thân quen đặc biệt với người trong hình, hoặc do chính người phát giác
ra bức hình (như hình Andreyev, Babel,
và Kharms).
Jennifer xin cống hiến bạn đọc bài viết của Ian Frazier (nhà văn Mỹ,
thường viết văn "u mặc", humor, và "không-giả tưởng", non-fiction, hiện
sống ở Missoula, Montana), về bức hình nhà văn Daniil Kharms.
Trong số hàng triệu con người bị Stalin sát hại, có một nhà văn tức
cười nhất, uyên nguyên nhất, của thế kỷ: Daniil Kharms. Sau khi ông
chết ở trong tù, vào năm 1942, khi 37 tuổi, tên và tác phẩm của ông hầu
như biến mất, và chỉ còn sống dưới dạng chép tay, lưu truyền giữa những
nhóm nhỏ, ở một nơi có tên là Liên Bang Xô Viết.
Thực tình là, không có một độc giả Anh ngữ nào biết về ông. Tôi (Ian
Frazier) cũng vậy, cho tới khi đi Nga, trở về, đọc những cuốn sách về
nó, và cố gắng học tiếng Nga. Cô giáo của tôi, một người đàn bà trẻ chỉ
ở Mỹ được vài tháng, đã ra bài làm ở nhà cho tôi như sau: hãy dịch một
đoản văn của Daniil Kharms ra tiếng Anh. Đoản văn "Những mẩu chuyện từ
Cuộc Đời Puskhin", (Anecdotes from the Life of Puskhin) là ở trong
CTAPYXA (Bà Già), một tuyển tập nhỏ tác phẩm của Kharms, đã được xuất
bản ở Moscow vào năm 1991. Tiếng Nga, hai cuốn từ điển, và một cuốn
sách văn phạm, tất cả đều quá mới, lần đọc Kharms đầu tiên của tôi thật
là chậm như sên. Cùng với sự mầy mò từng từ, từng câu, niềm hân hoan
của tôi gia tăng, khi ý nghĩa của chúng lộ dần ra. Mỗi câu là một tức
cười, hơn cả dự đoán của tôi về nó. Một đoạn văn bắt đầu như thế này:
"Puskhin mê ném đá". Những mở đầu như vậy làm cho tôi nghẹt thở: làm
sao đoán ra nổi cái gì sẽ tới liền sau đó.
Giữ được chất tiếu lâm, khi chuyển dịch ngôn ngữ, là một điều khó khăn
vô cùng, ai nấy đều biết. Nhưng có một hệ quả, ít được biết: đôi khi,
trong tiến trình dịch thuật, câu chuyện có vẻ tếu hơn là lúc thoạt đầu
chúng ta nghĩ về nó. Trong khi dịch, tôi nghĩ Kharms là một nhà văn tức
cười nhất mà tôi đã từng đọc.
Ian Frazier, qua cuốn Văn Chương Phi Lý Đã Mất của Nga (Russia’s Lost
Literature of the Absurd), được biết, Kharms ra đời với tên Daniil
Ivanovich Yuvachev, tại Petersburg vào năm 1905. Cha ông, một nhà trí
thức cách mạng bị cầm tù và đầy đi Siberia. Ông thừa hưởng từ người
cha, đam mê chuyện kỳ quái. Ông đau khổ vì "buồn" (that he suffered
from melancholy). Mê Gogol, Knut Hamsun và Bach. Một bạn đồng học nói
về ông: "Kharms là nghệ thuật" (Kharms is art). Cùng với sự lên ngôi
của "nhà vô sản", và sự vào tù của "nhà quí tộc", Kharms cảm thấy thích
thú trong bộ dạng một nhà quí phái, cộng thêm hàng ria mép giả thỉnh
thoảng lại nhinh nhích, hinh hỉnh, cộng thêm chiếc cặp da kè kè bên
mình, trong là những… chiếc ly uống rượu bằng bạc! Để lôi kéo khán
thính giả cho một buổi trình diễn kịch của nhóm OBERIU, ông di dạo ở
chót vót phía bên trên thành phố Saint Petersburg, miệng ngậm ống vố,
và la lớn, thông báo cho những bộ hành qua lại phía bên dưới, về "biến
cố quan trọng" kể trên!
Nói tóm lại, một gã vui nhộn, quá vui nhộn đối với chủ nghĩa Cộng Sản.
Đối với bất cứ một ấn bản nào của Stalin, về chủ nghĩa Cộng Sản. Sau
thành công của vở kịch "Elizabeth Bam", một hài kịch về một người đàn
bà chờ… "được bắt và được giết", báo chí nhà nước kết án nhóm kịch của
ông là… "trò múa may phản động, thơ ca vô nghĩa… chống lại nền chuyên
chính vô sản". Ông bị bắt ở ngay trên đường phố, vào năm 1941. Khi vợ
ông đi thăm nuôi, vào năm 1942, bà được thông báo, ông chết hai ngày
trước đó. Mười bốn năm sau khi mất, tên tuổi của ông được phục hồi.
Những nhà chuyên viết tiểu sử xếp ông vào danh sách: viết chuyện cho
nhi đồng.
|