Phê
Phê Bình Là Gì?
For the (sterile) old question: why write? Marthe Robert's
Kafka substitutes a new question:
how write? And this how exhausts the why: all at once the impasse is
cleared, a truth appears. This is Kafka's truth, this is Kafka's answer
(to all those who want to write): the being of literature is nothing,
but its technique.
In short, if we transcribe this truth into semantic terms, this means
that a work's specialty is not a matter of its concealed
signified
(no more criticism of "sources" and "ideas"), but only a matter of its
significations.
Kafka's truth is not Kafka's world (no more Kafka-ism), but the signs
of that world. Thus the work is never an answer to the world's mystery;
literature is never dogmatic. By imitating the world and its legends
(Marthe Robert is right to devote a chapter of her essay to imitation,
a crucial function of all great literature), the writer can show only
the sign without the signified: the world is a
place
endlessly open to signification but endlessly dissatisfied by it. For
the writer, literature is that utterance which says until death: I
shall not begin to live before I know the meaning of life.
Kafka's Answer
Thay cho câu hỏi cạn kiệt sức sống, cũ kỹ, tại sao viết? [bản văn] Kafka của Marthe Robert thay bằng
câu hỏi mới, viết thế
nào? Và cái như thế
nào vét cạn cái tại sao, cụt lộ biến thành thông lộ, và một sự thực
xuất hiện. Đó là sự thực của Kafka, đó là câu trả lời của Kafka: hữu
thể của văn chương chẳng là gì, ngoài kỹ thuật của nó.
.... Với nhà văn, văn chương chính là tiếng thét, vang vọng cho tới
chết: Ta sẽ chẳng bao giờ bắt đầu sống trước khi hiểu được ý nghĩa của
cuộc đời.
Ngôn ngữ sống không phải nhờ phê bình
Văn chương và Siêu ngôn ngữ
Trang
Roland Barthes
*
The £60,000 Man Booker
International prize goes today to the Nigerian author Chinua Achebe in
a decision which confers equal lustre on giver and receiver.
In choosing to give the award to a man who is regularly described as
the father of modern African literature, the judges have signalled that
this new global Booker has achieved the status of an authentic world
award in only its second contest.
Man Booker International judges honour
Chinua Achebe
Chinua Achebe's long wait for recognition highlights the invisibility
of non-western writers
Maya Jaggi
Thursday June 14, 2007
The Guardian
Cái sự chờ đợi quá lâu để được nhìn ra, của cha già văn chương Phi Châu
này, cho thấy, đám nhà văn Tây Phương hình như hơi bị mù dở, hoặc cận
thị.
Hoặc là do tài "tàng hình" của những nhà văn không phải Tây Phương.
Man Booker Inter trao cho ông, tuy muộn, nhưng đúng là một chọn lựa
thực xứng đáng. Nelson Mandela, vinh danh ông nhà văn chiến sĩ của tự
do, trong lần kỷ niệm sinh nhật lần thứ 70 của Chinua Achebe, nhớ lại
27 năm tù của mình, và, lèm bèm, chỉ cần một ông nhà văn như ông này,
là tường nhà tù thi nhau đổ xuống...
A long way from home
Đường về nhà xa quá.
Published in 1958,
Things Fall Apart
turned the west's perception of
Africa on its head - a perception that until then had been based solely
on the views of white colonialists, views that were at best
anthropological, at worst, to adopt Achebe's famous savaging of Joseph
Conrad's
Heart of Darkness,
"thoroughgoingly racist". As research for
his 1975 essay on the Conrad book, Image of Africa, Achebe counted all
the words spoken in Heart of Darkness by Africans themselves. "There
were six!" he tells me, laughing luxuriously. The rest of the time
Conrad's Africans merely make animal noises, he says, or shriek a lot.
Khi trao giải Man Booker
Intel cho Chinua Achebe, một cách nào, là chấm dứt cách nhìn Phi Châu
của những tác giả như Conrad. Chinua Achebe là người phạng Conrad đau
ra trò, chữ của một
BVVC,
khi nhắc tới những lời phê bình của Gấu, về
một bài viết của anh.
Chinua Achebe nói về ông, bây giờ, tôi là nhà văn do thực tập mà thành,
nhưng khi bắt đầu, tôi chỉ biết, có một điều gì ở bên trong tôi, muốn
tôi nói ra, tôi là ai, không nói không được ["I'm a practised writer
now,"... "But when I began I had no idea what this was going to
be. I just knew that there was something inside me that wanted me to
tell who I was, and that would have come out even if I didn't want
it."].
*
“Yếu tố quyết định trước hết chính là
nhà phê bình”.
Nguồn
Đọc ông này, và những lời phán của ông, về tình trạng nhiễu loạn phê
bình ở trong nước làm Gấu nhớ đến Cioran, và lời than của ông, trong
bất cứ mỗi chúng ta, đều có một nhà tiên tri đang ngủ. Và khi nhà tiên
tri này thức giấc, là thế giới lại hơi được có thêm, tí ti xấu, tí ti
tệ. (1)
Và , "tiện thể", còn làm Gấu nhớ đến bạn hiền NXH, người có nick thật
đặc biệt, "ông chủ hãng than"!
Câu phán của ông, "yếu tố quyết định, trước hết chính là nhà phê bình",
thực sự, là để nói về chính ông ta, và những phê bình gia như ông,
những người không biết viết văn, chỉ biết viết phê bình.
Thứ như thế, đã trở thành phế thải, và chẳng mong chi thay thế, bằng
một thứ bảnh hơn - nhà văn là nhà phê bình, và, bảnh hơn nữa, là nhà
độc giả, như cả hai nhà kia cộng lại -
đây mới là thảm họa văn chương Mít chúng ta.
(1) Dans tout homme sommeille un prophète, et quand il s'éveille il y a
plus de mal dans le monde...
Cioran:
L'anti-prophète,
trong
Précis de décomposition
(Gallimard, 1949).
Cái sự nhiễu loạn phê bình, về một mặt nào đó, là triệu chứng tốt, cho
văn chương ở trong nước, nói theo kiểu một nhà phê bình Mẽo, hình như
Epstein thì phải, khi ông cho rằng, những cuốn sách dở có khi cho chúng
ta nhiều dữ kiện về một thời đại. Lịch sử ghi nhận, những cuốn sách
hồng dành cho thiếu nhi của Bà Công Tước de Segur, có nhiều xác chết
quá, và sau đó người ta khám phá ra, ở vào thời của bà, yêu đương thì
thầm lén, nhưng chết chóc thì... vô tư. Sự nhiễu loạn phê bình ở trong
nước, chắc chắn sau này, sẽ để lại rất nhiều dấu vết... vô tư như
thế, và nhờ đó, hậu thế sẽ hiểu ra, bằng cách nào văn chương Việt Nam
vượt qua cơn khủng hoảng, từ chưa từng có phê bình, qua thời kỳ quá độ,
nhiễu loạn phê bình, tới một thời tương lai chưa biết ra nàm sao của nó.
Gấu đã có lần đã sử dụng ý niệm "xấu hơn
tốt" này, khi đọc
Cơ Hội Của Chúa
của Nguyễn Việt Hà: Cuốn đầu tiên 'thất bại', mở ra thời đại văn chương
tiếp theo thời hoàng kim viết dưới ánh sáng của Đảng.
Cũng vậy, nhiễu loạn hay không nhiễu loạn, đây là lần đầu tiên có phê
bình, ở Việt Nam, sau cơn trầm luân "xuyên suốt sợi
chỉ đỏ", "hồng hơn chuyên"...
Bài phỏng vấn cho thấy cơn dẫy chết của
những tay phê bình chính thức, nhà nước... Sự cay cú của ông ta, khi có
người toan tính chỉ tay vào bóng đen, cho thấy điều này. Nhưng nhận
xét "bẻ queo vào chính trị" cho thấy, chừng nào còn toàn trị, là
chưa thể nào có văn chương.
Còn điều này, cũng thật quan trọng, là, cái sự khủng hoảng phê bình,
đầu nậu, nhà xb chi phối phê bình, có vẻ như chỉ xẩy ra ở thành phố Sài
Gòn, chứ không phải ở Hà Nội.
Ở Hà Nội, chẳng có vấn đề gì, cái đó mới thật thê thảm, ngoài sự kiện
đang nổi cộm, NHT được phong thánh, bởi Ông Tây thực dân thuộc địa ngày
nào, vì những đóng góp trong thể loại truyện ngắn, cũng ngày nào, ngày
nào...
NHT đã từng chê, không thích được phong thánh, như trong bài phỏng vấn
ở trong nước, cho biết. Ông còn khuyên thế hệ đàn em, biết văn là phải
biết mẹo. Mẹo gì, ông không nói.
Không hiểu, ông có biết, nhà văn Nobel Thổ, cũng đã từng từ chối phong
thánh như ông?
*
ORHAN PAMUK
(1952-)
Did you know?
In 1998 Pamuk
refused to accept the prestigious title of "state artist" from the
Turkish government. He said that if he accepted it he could not "look
in the face of people I care about".
Guardian
Bạn biết chưa?
Vào năm 1998,
nhà văn Pamuk - người tố cáo vụ "Mậu Thân Thổ": Tội diệt chủng -
đã từ chối danh hiệu cao quý "Nghệ Sĩ Ưu Việt Của Nhà Nước". Ông nói,
nếu nhận, là chẳng dám "nhìn tận mặt những đồng bào mà ông lo lắng cho
họ."
Journal
8/31
*
Cái sự kiện thành phố Sài Gòn, trở thành kinh đô văn học, với tất cả
những thói hư tật xấu của cái bệnh trưởng thành "của nó", trong có cơn
khủng hoảng phê bình, là một điều thật đáng mừng cho những đứa con phải
bỏ chạy "của nó", như Gấu này!
Đây là dấu hiệu con phượng hoàng tái sinh, từ cơn phần thư sách năm nào
chăng?
Bởi vì Sài Gòn, thủ đô kinh tế, thì là chuyện Diễm ơi xưa rồi, nhưng
nay, trở thành thủ đô văn hoá, mới là chuyện đáng mừng, chứng tỏ cơn
trầm luân, ở trong Lò Luyện Ngục của nó đã hết?
*
G. Steiner, trong bài viết "Triết gia cuối cùng?" trên tờ TLS (The
Times Literary Supplement 19 May, 2000), đã nhắc tới một phương ngôn
của người Pháp, theo đó, trong những thập kỷ cuối thế kỷ 20, ngôi sao
của Sartre lu mờ so với những "địch thủ" của ông như Camus, Raymond
Aron, bởi vì thời gian này, ông còn ở trong lò luyện ngục (
purgatoire). Và đây là "phần số", chỉ dành cho những
triết gia lớn, tư tưởng lớn. Theo ông, hiện nay, ở Pháp, Đức, Ý, Nhật,
và một số quốc gia Đông Âu, thế giá và huyền thoại của nhà văn đã từng
từ chối giải thưởng Nobel văn chương này, đang ở trên đỉnh. Ở đâu, chứ
ở Pháp thì quá đúng rồi: sau 20 năm ở trong lò luyện ngục, Sartre trở
lại, và đang tràn ngập trong những tiệm sách, với nào là tiểu sử (loại
multi-volume), nào hội thảo, đối thoại, gặp gỡ (rencontres)… Theo như
Jennifer Trần tôi được biết, tạp chí Văn, trong tương lai, sẽ dành trọn
một số báo để nhìn lại "triết gia cuối cùng của nhân loại", đặc biệt
bởi những nhà văn Miền Nam đã một thời coi ông là "thần tượng", như
Huỳnh Phan Anh, Đặng Phùng Quân…
Buồn Nôn
Nhân Dân
'chế biến' phỏng vấn CNN
Nguồn
Gấu này không ưa Bi Bì Xèo,
và đã từng lèm bèm nhiều lần.
Nhưng
cái tít trên thì thật là tuyệt.
Thêm một tí, thí dụ hai chữ [“Nhật báo”] Nhân Dân là… hỏng!
"Ẩn dụ" 'chế biến' cũng thật đắt!
Bỗng nhớ những bài nhạc Cách Mạng được "chế biến", thời gian Gấu được
đi học tập cải
tạo.
Thí dụ,
"Cây cuốc cong rồi cây
cuốc gẫy",
"Tổ quốc ơi, ăn khoai mì
chán lắm,
Từ trận thắng hôm nay, ta
ăn độn dài dài".
*
Bản văn chế biến mới đích thực nguyên tác.
Như thể người viết ra bản
gốc, biết trước, chỉ là tạm thời, trong khi chờ thời gian đem đến cho
nó bản đích thực.
Hay nói theo Borges, nhiều khi bản dịch bảnh hơn [ông dùng chữ
"trung thực"] hơn bản gốc.
*
Hướng giải
quyết vẫn là vận động, thuyết phục bà con trở về
địa phương càng sớm càng tốt. Biện pháp ấy là chính. Tôi nghĩ bà con
cũng nên
hiểu như vậy, vì ở TP.HCM không có cơ quan nào có trách nhiệm giải
quyết khiếu
kiện của bà con, cho dù có tập trung ở TP.HCM đến bao lâu đi chăng nữa,
mà đời
sống lại thêm khó khăn.
Nguồn
*
Có người dân nào mà muốn khổ như thế đâu, nhưng địa phương chính là lũ
ăn cướp, họ mới phải lên thành phố. Bây giờ nói, HCM (1) mà cũng chịu
thua, thì đành kêu Trời vậy.
(1) Gấu mô phỏng Bi Bì Xèo, bỏ đi chữ TP.
Hết công nhân biểu tình, đình công, bây giờ đến nông dân, vậy mà Đảng
vẫn mặt dầy tự coi là đại diện cho họ.
Hải ngoại lên tiếng, thì lại gán tội bám đít ngoại bang, chống Cộng
điên cuồng!
Mà cũng đành phải điên cuồng thù Cộng mà thôi, bởi vì chúng tước đoạt
của cả nước, giấc mộng tuyệt vời thống nhất, cùng nhau xây
dựng cái nhà Việt Nam to lớn hơn đàng hoàng hơn.
Chính vì cả nước tin vào giấc mộng tuyệt vời đó, mà VC thắng trận, rồi
trở mặt, trở thành kẻ cướp!
Khi biến thành kẻ cướp, như nhãn tiền hiện nay, thì làm sao không
thù?
Bùi Ngọc Tấn & NQT @
BNT's, 2001
... cho dù có tập trung ở
TP.HCM đến bao lâu đi chăng nữa...
Cụm từ này khốn nạn quá, đầy vẻ thách thức - phải nói là - luơng tri
con người.
Bởi vì, rõ ràng là dân địa phương hết còn trông mong vào lũ ăn cướp tân
cường hào ác bá, mới phải lên thành phố chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Nếu thực sự muốn lo cho họ, thì bắt buộc phải mở ra một văn phòng tạm
thời.
Làm sao lại có thể tuyên bố một cách tàn nhẫn, vô trách nhiệm như thế?
Bạn phải vô trang
này, của BBC, và đọc những thư độc giả ở trong nuớc, để cùng đau nỗi
đau của người nông dân Miền Nam:
Thanh Thảo, TP HCM
Tôi thấy những người lãnh đạo đang hành xử thật sự quá
đáng! không một lên tiếng hay có bất cứ phản ứng gì công khai, và báo
chí cũng vậy! Vô cùng quá đáng và đáng hổ thẹn! Một con mèo có khi còn
được tọa lạc cả thườn thượt một trang báo, đằng này, con người thì
không! Tối hôm qua và sáng hôm nay trời mưa rất to, tôi đi mưa chỉ
khoảng trên dưới 1 giờ đồng hồ mà đã muốn xỉu vì lạnh, về tới nhà tôi
còn có nước nóng áo lạnh và mùng mền. Còn họ ở đó thì có gì chứ? ăn dầm
nằm dề, vật vã ngoài vỉa hè như vậy, ai muốn? người ta muốn nông dân
Việt Nam chết hết đi cho rảnh mắt hay sao đó mà?
Nguồn
Hình 1: Cô bé Do Thái này không có bằng, hay giấy phép, lái xe đạp.
Varsovie, 1937.
Hình 2: Tại bếp ăn dành cho người bản xứ, hai chị em [hai bà xơ?] đang
trầm tư trước
dĩa cháo. Hỏi, người chị, ngồi phiá bên phải, trả lời, ở
đây còn được ăn cháo, ở nhà, mẹ chúng tôi không có cháo ăn. Prague,
1937.
Văn Học Pháp, Le Magazine
Littéraire, Tháng Sáu, 2007.
Khi gọi cuốn sách của mình
bằng cái tên Sự huỷ diệt, La Destruction, (1) mà không phải là, Lò
Thiêu, Holocaust, hay Shoah, tiếng Hebreu, Raul Hilberg muốn xác quyết,
cung cách mà từ đó bật ra số phận người Do Thái, do chế độ chính trị
Nazi gây nên.
(1) Sự huỷ diệt dân Do Thái tại Âu Châu.
*
Tôi tin rằng, có một sự huỷ diệt Miền Nam, tương tự. Chiến thắng của
Miền Bắc đã huỷ diệt nếp sống nhân bản hài hòa của Miền Nam.
Sự huỷ diệt còn được đám VC miệt vuờn hỗ trợ, ăn theo. Những
cuộc biểu tình đòi đất của đồng bào Miền Nam như đang xẩy ra, sự nghèo
khổ đến tận cùng, phải bán con, qua những vụ lấy chồng người nước
ngoài, bán cả con nít qua nước láng giềng... đó là những bằng
chứng hiển nhiên của tội ác huỷ diệt.
Khủng khiếp hơn cả, là sự huỷ diệt niềm tin, vào người anh em ruột thịt
Miền Bắc.
*
Khi nào văn chương trong nước dám đụng vô những chuyện như trên, về
"Trái tim của bóng đen" [Hà Nội], về Khải Huyền Dối Trá [Giải phóng
Miền Nam, thống nhất đất nước], về Con Bọ [hiện tượng Chúa Sẩy Thai],
thì lúc đó, mới có thể nói đến phê bình văn học.
Theo nghĩa trên, Steiner đã từng phán về Lukacs: Vào thời của ông, thật
khó mà làm, một phê bình gia. (1)
Bởi vì còn quá nhiều việc khác quan trọng hơn, "việc cần làm, phải làm
ngay"! [Gấu chôm của đồng chí Nguyễn Văn Linh]
(1) Ở thế kỷ 20, thật không dễ dàng đối với một con người lương thiện,
để là một phê bình gia văn học. [In the 20th century it is not easy for
an honest man to be a literary critic]. Có quá nhiều điều khẩn cấp phải
làm. Phê bình chỉ là một tuỳ thuộc.
G. Steiner:
Georg Lukacs và tờ hợp
đồng với quỉ sứ của ông.
Trong
Ngôn ngữ và câm lặng.
Thật không dễ, đối với một kẻ lương thiện, là phê
bình gia, ở vào thế kỷ thứ 20, thế kỷ Gulag.
[In the 20th century it is not easy for an honest man to be a literary
critic].
Từ" lương thiện", thật đắt! NQT
*
D.M. Thomas, khi viết về cuộc đời Solzhenitsyn, cũng nhận ra hiện tượng
Chúa Sẩy Thai, khi chủ nghĩa Cộng Sản ra đời tại Nga, nhưng ông gọi là
hiện tượng Kẻ Cứu Vớt, Thiên Sứ... biến thành Quỉ Sứ.
*
Bởi vì Demon, và
Savior, chỉ là một. Trước
1975, là
Savior. Sau 1975, biến thành Demon.
Vẫn chỉ là một thứ.
Nên nhớ, không phải Dos là người đầu tiên nhắc tới Demon, Quỉ.
Quỉ của
Pushkin - viết năm 1830, một trăm năm trước cơn phẫn nộ của Stalin
giáng xuống đầu nông dân Nga - mô tả một chiếc xe ngựa bị bão tuyết làm
mất phương hướng, mấy con ngựa kéo xe bị quỉ xúi giục và cứ thế lao vào
địa ngục.
Tới thời Dos,
Những Con Quỉ
[thường được dịch là
Lũ Người Quỉ Ám,
1871], Quỉ biến thành Kẻ Cứu Rỗi, Vị Cứu Tinh.
Hãy tưởng tượng, 1921,
ông Hồ đói rét, run lẩy bẩy ở Paris, đọc Lênin, và sảng khoái la lên,
cứu tinh đây rồi, đây là tri âm tri kỷ, kẻ đồng điệu, người đồng hành.
Tầng lớp trí thức Miền Bắc đã đón nhận quỉ sứ như kẻ cứu rỗi,
như thế đó, sau Người. Họ thực sự tin rằng chủ nghĩa Cộng Sản sẽ là cơ
may, cơ hội
đổi đời. Chính niềm tin này là nền tảng của, thí dụ, "Đường Ra Trận Mùa
Này Đẹp Lắm", của những cảnh tượng thật bi hùng, bi tráng, bi thương,
trai tráng làng, người người trích máu tay, làm đơn tình nguyện xin đi
chiến trường miền nam.
Nhưng 1975, tất cả đều chưng hửng. Đều vỡ mộng. Hãy tưởng tượng tâm
trạng của DTH lúc đó.
Như một nhà tiên tri, Kafka đã nhìn ra từ bao lâu cảnh này, trong
Y
sĩ đồng quê.
Độc giả
Việt, đọc ông, mà cứ nghe ra giọng của DHT, vào đúng cái ngày cay đắng
nhục nhã:
"Ta đã bị bội phản! Bội phản!"
Savior, Vị Cứu Tinh, là tên ở trong
chuồng ngựa [với
Tướng về Hưu,
là chuồng heo], và cũng là Demon, Con
Quỉ, như cô gái Rose trong truyện đã than thở: Ngưòi ta không biết
trong nhà mình có gì.
Điều này giải thích sự băng hoại sau 1975 của miền bắc, rồi ảnh hưởng
đến cả nước. Nó là niềm tin trước đó, được lật ngược lại.
Tuổi Bụi