Sau "Tại sao tôi không biến thành ruồi ?"
[Lạc Đường] của VC nằm vùng Đào Hiếu, sau "Di chúc chính trị" của
Nguyễn Khải, đây là "di chúc chính trị, văn học" của Thứ Trưởng Văn
Hóa MTGP, Lữ Phương, Bắc Kỳ Di Cư 1945, cũng một tên vô ơn bán đứng
Miền Nam,
VC nằm vùng.
Tôi hơi ngờ ngợ về cái khẩu hiệu động viên
“đánh cho
Mỹ cút đánh cho ngụy nhào” được tuyên truyền như là mục tiêu cần đạt
được của
các cuộc tổng tấn công. Biểu hiện thành phương thức chiến lược “đánh
bồi, đánh
nhồi”, “đợt sau đau hơn đợt trước”, nó không thể không đưa đến những
tổn thất
nặng nề cho toàn bộ lực lượng quân sự tại chỗ đã gây dựng.
Những nghĩ ngợi trên đây chỉ nẩy ra trong tôi
một cách
mơ hồ. Nhưng mấy tháng sau khi tôi lên R, tôi thấy điều đó dần dần trở
thành
hiển nhiên hơn qua những đánh giá tổng kết mà tôi nghe được: không thể
gọi đó
là “tổng tấn công và nổi dậy” theo đúng nội dung của chữ nghĩa mà chỉ
là một
cuộc “tập kích chiến lược” thôi. Nếu có thắng lợi thì không phải là
trực tiếp
mà chỉ là cái tác dụng tổng thể của toàn bộ cuộc chiến tranh: làm cho
Mỹ thấy
không thể thắng được ở Việt Nam
và do đó không thể duy trì đường lối chiến tranh như cũ. Và điều này
cũng đã
được thực tế xác nhận: do không thắng nổi ở chiến trường, gặp những áp
lực khắp
nơi, nhất là tại nước Mỹ, chính phủ Mỹ đã phải xuống thang, thực hiện
chính
sách Việt Nam hóa chiến tranh.
Cuối cùng thì ta vẫn thắng chứ không thua.
Nhưng cái
thắng đã phải trả quá lớn về mạng sống của những con người. Cuộc chiến
đấu này
không phải là “niềm vui lớn” như một nhà thơ miền Bắc đã ca ngợi một
cách hả
hê. Càng đi vào bên trong cuộc cách mạng tôi càng thấy mọi chuyện không
hề phơi
phới như trước đây nữa.
LP
*
Thủng thẳng, nếu rảnh, Gấu sẽ lèm bèm về tay này. NQT
*
Biểu hiện thành phương thức chiến lược “đánh bồi, đánh
nhồi”, “đợt sau đau hơn đợt trước”, nó không thể không đưa đến những
tổn thất nặng
nề cho toàn bộ lực lượng quân sự tại chỗ đã gây dựng.
LP
Điều mà anh VC nằm vùng này tự thú trước bàn
thờ Mác,
Gấu đã nhận ra từ lâu. Nhưng cũng phải sau 1975, đọc hồi ký của đám
thoát chết
sau cú Mậu Thân, mới được kiểm nghiệm.
Thời gian sau 1975, có một thời gian, Gấu làm anh bán
báo, tại một sạp báo của gia đình, ngay trước nhà, khu chúng cư NBK,
Sài Gòn.
Buồn buồn đọc hồi ký của mấy anh biệt động thành, thoát chết, anh nào
cũng khoe
là, Đảng và Nhà Nước ra lệnh tử thủ, sẽ có đại quân tiếp cứu.
Nói rõ hơn: Đảng cấm bỏ chạy, rút lui, đầu hàng...
Trước 1975, làm chuyên viên gửi hình vô tuyến điện cho
UPI, theo dõi cuộc chiến từ đầu cho đến cuối, qua những tấm hình nhận
được, và
chuyển đi, có thể nói, Gấu rất rành cú Mậu Thân của VC.
Đây là một thất bại nặng nề của đám MTGT, đúng như anh
VC nằm vùng này thú nhận.
Tuy nhiên, ảnh hưởng tâm lý, tại Mẽo, thì vô cùng
khủng khiếp. Và đó là điều đám Yankee mũi tẹt muốn, và đã đạt được.
*
Những nhận định, như trên, về cuộc chiến, chứng tỏ,
anh VC nằm vùng này chẳng có đọc gì hết, về những tài liệu liên quan
tới cuộc
chiến Việt Nam, Gấu muốn nói, những tài liệu mới đuợc khui ra sau này.
Lý luận
như trên, ngay sau cuộc chiến, thì còn ngửi được.
"Cuối cùng thì ta vẫn thắng chứ không thua. Nhưng
cái thắng đã phải trả quá lớn về mạng sống của những con người": Đúng là anh nhà quê miệt dưới này chưa từng
nghe Đại tướng Võ Nguyên Giáp phán, đánh trăm năm cũng đánh, chết trăm
triệu
cũng đánh... (1)
Chết cả lũ MTGPMN thì càng
tốt! Có sao đâu!
Thất sủng, sắp ngắc ngoải, mới nhỏ nước mắt cá sấu!
Cũng một dòng với "một triệu người vui thì một
triệu người buồn", của Hồ Tôn Hiến Víp Va Ka!
1) General Vo Nguyen Giap, told me in Hanoi in 1990,
his principal concern had been
victory. When I asked him how long he would have resisted the U.S.
onslaught,
he thundered, "Twenty years, maybe 100 years- as long as it took to
win,
regardless of cost." The human toll was horrendous. An estimated 3
million
North and South Vietnamese soldiers and civilians died.
Stanley Karnow, Time, số đặc biệt về 100 nhà lãnh đạo
và cách mạng của thế kỷ 20, bài viết về
HCM.
*
Trước đây, Gấu không hiểu, tại sao phải trả cái giá,
dù đắt cỡ nào, cho cuộc chiến.
Mãi sau thì hiểu, đây là giấc mơ, có, kể từ khi có
Đàng Trong, và chính sự xuất hiện của quân đội Mẽo ở Miền Nam, đã biến
nó thành
hiện thực!
*
Chúng ta tự hỏi, tại sao Coppola lại đặt tên cho cuốn
phim của ông là Tận thế là đây? Phim của ông, như nội dung cho thấy, là
một chuyển
thể Trái tim của Bóng đen của Conrad, nhưng khi được hỏi, ông lại trả
lời, đây
là Việt Nam.
Như thế, liệu có thể suy ra, cuộc chiến VN,
là, tận
thế là đây?
Đó đúng là hàm ý của câu trả lời của Coppola,
theo
tôi.
"Ðây là một cuốn phim mà Coppola tuyên bố một
cách ngạo nghễ “không phải là về Việt Nam
— nó là Việt Nam.”
*
Phim này, như vậy, thực ra là về một bầy
những tên da
trắng, kể cả Coppola, lội sâu vào quả tim đen tối của chính bọn họ.
Chắc chắn
nó không phải là về Việt Nam.
Tôi cũng không dám chắc nó là một phim chiến tranh Việt Nam.
"Trước hết, chiến tranh Việt Nam
chủ yếu là
một cuộc nội chiến. Hai phe chính lâm chiến là Bắc Việt và Nam Việt,
như những
con số tử vong sau đây cho biết: 1.1 triệu cho Miền Bắc, 223,746 cho
Miền Nam,
và 58,200 cho người Mỹ. Trong ba trận tấn công lớn của cuộc chiến — Tết
(1968),
Lễ Phục Sinh (1972), và Mùa Xuân (1975) — lục quân Mỹ chỉ dự một. Thế
nhưng bạn
không bao giờ biết được điều đó, nếu chỉ nhờ xem bất kỳ cuốn phim chiến
tranh
Việt Nam nào do người Mỹ làm, dù là Người Săn Nai (The Deer Hunter),
Trung Ðội
(Platoon), Những Chàng Trai Trong Ðại Ðội C (The Boys in Company C) hay
Khải
Huyền Ðến Rồi (Apocalypse Now).
Ðối với nhiều người Mỹ, chiến tranh Việt Nam
là một
màn trình diễn của người Mỹ, dàn dựng ở Việt Nam.
Thừa nhận nó là một cuộc nội
chiến tức là hạ nước Mỹ xuống vai phụ trong một bi kịch của kẻ khác.
Nhưng đó
mới đúng là sự thật: một bi kịch của kẻ khác. Dù cho nước Mỹ tiêu tốn
bạc tỉ,
chiến tranh Việt Nam
vẫn chủ
yếu là chuyện của dân Việt Nam.
Ðơn giản là vì họ chịu nhiều thiệt hại hơn nhiều.
Đinh Linh: Khải
Huyền Dối Trá [những
đoạn nhấn mạnh,
là do Tin Văn]
*
Cái vụ đem chuông đi đánh xứ người, là phải
rất ư là
cẩn trọng.
Không ai cấm chúng ta, lên tiếng tố cáo, đây là một
phim [Tận thế là đây] bôi nhọ người Việt, bôi nhọ cuộc chiến thần thánh
chống
Mỹ cứu nước. Nhưng nói, viết làm sao cho hợp lý, cứ gân cổ lên mãi thì…
chán
lắm!
Ông cụ bà cụ chúng ta chẳng nói, đồ dơ thì đem phơi ở
phía sau nhà?
Dịch toàn đồ dơ, thì đúng là mang ra đằng trước nhà để
khoe… của!
Chiến tranh ngay vào lúc kết thúc, thì làm
sao lại đưa
đến chuyện ‘nhanh chóng’ giảm thiểu… ? Lò Thiêu, kết thúc từ nửa thế
kỷ, mà đâu
có nhanh chóng giảm thiểu cái mầu xám của tro người đâu? Chất độc mầu
da cam
đến nay vẫn còn gây họa và làm đau đớn cả nhân loại, "nhanh chóng giảm
thiểu", là thế nào?
Có thể, máu lập tức, “nhanh chóng” ngưng đổ, biển máu
'nhanh chóng' không xẩy ra, nhưng nỗi buồn chiến tranh thì lại càng dài
mãi ra.
Và nó là của bao nhiêu con người làm sao lại không… chia sẻ được?
Viết như ‘sấm’, [chữ của PTH] thì bố ai hiểu nổi?
*
Ý nghĩa của phim hoàn toàn nằm trong tên của
phim. Đây
là một cuộc nội chiến được đẩy vào trong nội dung thế giới, ở phần hậu
bán thế
kỷ 20.
Bảo là nội chiến, như Đinh Linh nhận định,
đúng, nhưng không hoàn toàn như
vậy. Trịnh Nguyễn phân tranh được ‘remake', làm lại, lập lại, với hàng
rào điện
tử McNamara thay cho Lũy Thầy, súng AK của Tiệp Khắc, M.16 của Mẽo,
thay cho cung
tên.
Súng ống ngoại như thế, không giản dị là nội chiến
được.
Đây là một ‘phim trong phim’. Phần nổi của
nó, là
‘remake’Trái tim của Bóng đen, với những Kurtz, Marlow và cùng với nó,
là chủ
nghĩa soi sáng, khai hóa của nửa phần đầu thế kỷ 20. Phần chìm của nó,
cũng
vẫnTrái tim của bóng đen, nhưng cùng với nó, là lý tưởng Cộng Sản lồng
trong
giấc mơ thống nhất.
Bảo rằng một cuộc nội chiến với sự xúi giục của ngoại
bang, là sai, chính vì thế, Coppola chỉ sử dụng xúi giục, tham dự như
mặt nổi
của phim, ra ý: Trái tim của bóng đen là của chúng mày, không liên can
gì tới
chúng tao, tức Mẽo trong có Coppola, Đồng Minh, những người anh em XHCN
Trung
Quốc, Liên Xô.
Bảo rằng, đây là một cuộc chiến ngu xuẩn, như DTH, thì
sai.
Nhục nhã, có lẽ đúng hơn!
*
Bởi vì, không có người Mẽo can thiệp vô Việt Nam,
không có cách chi kết thúc cuộc Trịnh Nguyễn phân tranh, với phần thắng
nghiêng
về Đàng Ngoài.
Có lần Gấu phán 'ẩu' là, Miền Bắc phải tìm đủ mọi cách
cho anh Yankee mũi lõ nhẩy vô Việt Nam, thì mới có lý do phát động,
activate,
chân lý nước Việt Nam là một, và từ đó mấy anh Yankee mũi tẹt con cháu
họ Trịnh
ngày nào mới có cơ hội làm thịt Miền Nam.
Đây là thảm kịch Việt Nam, thảm kịch nồi da xáo thịt.
Bởi vậy Coppola mới ngạo nghễ tuyên bố, như ĐL trích dẫn, “không phải
là về
Việt Nam — nó là
Việt Nam.”
Ý nghĩa "nó là Việt Nam",
là như trên.
Không phải tự nhiên nhiều người, coi đây là
đỉnh cao
sự nghiệp Coppola:
To many, Apocalypse Now represents Coppola's
highpoint, a feat he has been unable to equal or exceed ever since.
Nhưng cái giá phải trả, cũng khá đắt, như ông
nói, sau
khi quay phim xong: ".... từng chút, từng chút, chúng tôi biến thành
khùng". ["We were in the jungle, there were too many of us, we had
access to too much money, too much equipment, and little by little, we
went
insane." ]
Như Littell, tác giả Les Bienveillantes, khi
muốn nhập
thân vào Cái Ác:
Nhập vai thì cũng dễ, ra mới khó! (1)
(1) Gấu Cái cảnh cáo: Mi cứ viết hoài như thế
này, thì
mi cũng khùng thôi.
Một độc giả gửi sách tặng, 'ra lệnh', đọc
'cái này'
(2) đi, tẩu hoả nhập ma đến nơi rồi!
(2) Cám ơn, sẽ đọc. NQT
Dọn
*
Everyone
left, and no one came back
Akhmatova: Night
Visit
*
Đọc Những Chuyến Ra Đi, cũng
một thứ hồi ức cuối đời,
chàng LP “làm văn chương”, nhớ lại, khi còn bé, nhìn những đấng đàn anh
xếp bút
nghiên lên đường, trang bị mã tấu, mài dưới ánh trăng, trong vườn nhà
hàng xóm,
Gấu lại nhớ tới chủ nghĩa lãng mạn cách mạng mở ra Cách Mạng Mùa Thu
của dân
Mít: Trăm lần như một, hễ cứ được hỏi, tại sao lên đường làm cách mạng,
là mấy
bố này bèn trích dẫn Victor Hugo!
Có vẻ như cái đọc của đám này bị ngưng lại,
kể từ
Victor Hugo?
Nhìn vầng trán mấy em Khăn Quàng Đỏ, thấy
tương lai cả
một đất nước, Víp Va Ka chẳng đã từng phán, những ngày đầu chiến thắng
Miền Nam!
*
Hồi còn nhỏ, đọc câu chuyện, một anh chàng hách xì
xằng phán, giả sử như tao “hy sinh” chỉ một sợi lông chân, mà thiên hạ
thái
bường, thì tao cũng đếch làm, Gấu cứ tự nhủ thầm, tại làm sao lại có
thứ người
tàn nhẫn như thế!
Hóa ra không phải.
Bởi vì, nhìn lại cuộc chiến Việt Nam, giả như lịch sử
được làm lại, thì liệu, để có được cái thắng"đó, "niềm vui lớn"
đó - thay vì có cái nhà to lớn đàng hoàng hơn, thay vì cả nước cùng
nhân loại
bước vào thiên niên kỷ... chỉ có một lũ
bọ,
lũ ruồi, hiện tượng Chúa Sẩy Thai - một người hy sinh, xứng đáng không,
nói gì
ba triệu con người?
Dân Mít đau, không phải chỉ những mất mát, đau thương
trước và trong, nhưng mà nhất là, sau cuộc chiến. Đó mới là điều cần
nói, và nó
làm đau, rất đau. Anh VC nằm vùng này, sống cả hai chế độ, vậy mà cứ
trơ mặt
dầy ra, nhớ về những chuyến ra đi trước 30 Tháng Tư 1975, chẳng hề nhớ
về hiện
tượng cả nước bỏ chạy ra biển sau đó, thế
nà thế lào?
*
Thú thực Gấu rất sợ thứ văn chương bùi ngùi,
hơi một
tí là chẩy nước mắt, của mấy đấng sau khi làm bất cứ một cái gì được
coi là
giấc mộng lớn, làm cách mạng, thôi thì nói mẹ nó ra, không thành, bèn
làm văn
chương.
Và thường là sử dụng thứ văn phong dụ khị
nước mắt
người đọc.
Ấy vậy, mà có ông lại tự hào về
thứ văn chương
"ra biển gọi thầm" này, mới lạ chứ!
Ra biển la lớn, còn đếch ai nghe, nữa là gọi
thầm, xin
lỗi nhà thơ THT một tí!
Tuy nhiên, với THT có thể chúng ta
cười xòa, chứ đối
với mấy bố làm cách mạng, sau khi giết người chưa đã ngứa, bèn làm văn
chương
mùi, sao tởm quá!
Kundera có một hình ảnh thật tuyệt
vời để tả cái thứ
văn chương chưa đụng tới đã chẩy nước ra này:
Sự khô héo của con tim được ngụy trang bằng
một văn
phong ướt đẫm tình cảm (Sécheresse du coeur dissimulée derrière un
style
débordant de sentiments). (1)
Thảo nào đao thủ thích ngồi thiền!
Thích viết văn mùi!
(1) Câu này, hình như của Kafka, khi đọc
Dickens,
Kundera chỉ nhắc lại thôi. Gấu sẽ coi lại sau. NQT
*
Yêu nói yêu, ghét nói ghét, người nào không cảm thấy
trái tim mình đập vì vui, hay vì buồn, thì không thể coi là người.
Thành thử,
Gấu chẳng hề giấu, Gấu rất tởm mấy anh VC nằm vùng, đám bỏ chạy bợ đít
VC.
Mặc dù là Ngụy, nhưng ngày 30 Tháng Tư, có ai
mà không
mừng vì hết chiến tranh, và Ngụy cũng có phần hùn trong cái việc xây
dựng cái
nhà Việt Nam cho nó lớn lao, cho nó bằng 10 trước, sau khi trả xong cái
nợ 10
ngày cải tạo, vì là Ngụy.
Và Ngụy thì Ngụy chúng cũng đau, vì không
được nhìn
thấy cái nhà Việt Nam to lớn hơn, đàng hoàng hơn chứ?
Vậy mà đám VC nằm vùng khốn kiếp này chẳng hề
nói đến
cái đau, cái nhục đó. Trái tim của chúng không đập vì nỗi buồn đó.
Chúng đâu
phải là người!
*
Tởm lợm, thù nghịch?
Đó là cách đọc Kafka của Georges Bataille,
trong Văn
Chương và Cái Ác, đoạn viết về The Justification
of Communist Hostility
Far from being incongruous, Communist
hostility is
essentially connected with an understanding of Kafka.
*
Anh VC nằm vùng này, sau nhẩy ra bưng, khi cú
Mậu Thân
thất bại, và khi trở về, được Yankee mũi tẹt ban cho chức Thứ trưởng
văn hóa
MTGP, và về vườn, khi cờ mặt trận và nón tai bèo được đưa vô thùng rác
[hay lỗ thủng?] lịch sử;
thời gian còn nằm vùng, đã một lần vấn an sức khoẻ của Gấu, và khi vừa
về thành, rửa lon Thứ Trưởng bằng cách hỏi thăm sức khoẻ của Gấu thêm
một lần nữa!
Ui chao không lẽ Gấu bảnh như thế thật sao?
*
Cái cú hỏi thăm sức khoẻ Gấu lần đầu, là hoàn toàn có thực, đừng
nghĩ Gấu phịa ra. Cú thứ nhì, Gấu suy đoán, liên quan tới danh
sách đầu tiên, những nhà văn phản động đồi trụy của Miền
Nam, gồm 12 tên, Gấu đứng hàng thứ bẩy, cái này thì khoe cũng mấy
lần rồi, và lại khoe tiếp, chẳng chút xấu hổ, càng khoe càng hãnh diện,
vì mình được Cách Mạng lưu tâm, chiếu cố!
*
Danh sách đầu tiên, ngay sau 30 Tháng Tư 1975, đăng
trên tờ Tin Sáng, thời gian anh VC nằm vùng này làm Thứ trưởng Văn hóa.
Anh ta
phải biết, nhưng ai là tác giả của nó, Gấu cứ nghĩ hoài không ra, chỉ
mãi sau này,
khi ra được hải ngoại, đọc một ông tác giả ra đi từ Miền Nam, cũng thứ
dữ,
trong một lần trả lời phỏng vấn trên tờ Văn Học, của NMG, tay này, tuy
không trực
tiếp thú tội trước bàn thờ, mà có kể là, sau 30 Tháng Tư, anh có đến
yết kiến đàn
anh Lữ Phương, đàn anh ra lệnh làm cái danh sách nói trên, và anh ta,
cứ ghét
ai là nhét người đó vô!
Cái sự ghét Gấu của anh này thì quá rõ, anh ta cũng
chẳng giấu, tựu chung, chửi Gấu y chang một số ông khác, làm dáng trí
thức, đếch có bằng cử nhân triết mà lèm bèm về triết,
đếch có biết tiếng Tây mà bầy đặt đọc Sartre, Camus…..
*
Cái danh sách đầu tiên 12 nhà văn phản động đồi truỵ của
Miền Nam, trong đó có mặt cả đám Sáng Tạo. Tay đệ tử này, còn là đàn
em TTT. Khi TTT không làm phụ trang VHNT cho tờ Tiền Tuyến, ông giao
lại cho Gấu,
kèm một số bài vở của một hai tay viết mới, trong có tay đệ tử LP. Ông
bảo Gấu,
cố mà đăng cho tụi nó, nếu cần thì sửa đi một chút.
Gấu có sửa, có đăng. Sau này, tay này khoe viết trước
1975, là duyên do như vậy!
Vậy mà đâu có biết ơn hai anh em nhà thằng Gấu!
*
Cú thứ nhất, là cú ‘văn chương viễn mơ’. Anh VC nằm vùng
lúc này còn mơ “niềm vui lớn”, còn mê văn học XHCH, chửi đám tiểu
thuyết mới, cả bọn Gấu,
là bọn viễn mơ!
*
Bắt trẻ đồng
xanh
Cuốn này, dịch trước 1975, nay được phép tái
bản, nhưng
nghe nói, qua một blog trong nước, cũng gặp rắc rối, vì cái ngôn ngữ
chết tiệt ở
trong đó.
Tuy nhiên, theo Gấu, ngoài chuyện đó ra, sự
kiện rắc rối hơn nhiều, và nó còn liên quan cả đến lời tuyên bố của
tướng VNG,
đánh
Mỹ Ngụy
100 năm cũng cứ đánh, tổn thất bao nhiêu cũng chẳng màng, liên quan tới
thái độ giả đò con nai vàng ngơ ngác của
anh VC nằm vùng LP, tổn thất con người nhiều quá, nhất là lực lượng địa
phương!
Nó còn liên quan đến một bài viết của VP,
dùng đúng cái
tít của Salinger, Bắt Trẻ Đồng Xanh.
Cái tít của Salinger có một nghĩa liên quan tới tuổi trẻ Mẽo, còn
của VP, liên quan đến chiến dịch đánh Mỹ 100 năm
cũng đánh.
With Love & 20-20 Vision
Comin'
Thro the Rye
Anh VC nằm vùng quên béng chiến dịch,“để một
chút gì để nhớ để thương”, của đám tập kết ra Bắc, sau hiệp định
Genève: Họ được
lệnh, trước khi đi, ai đã có vợ thì phải sản xuất thêm một đứa nhỏ, ai
chưa có thì phải
có ngay, và phải làm cho cô dâu mới mang bầu liền tù tì!
Đó là chiến dịch bắt
trẻ từ còn trong trứng mẹ.
Rồi tới khi chiến tranh ngày càng khốc liệt, và chẳng
có hy vọng chóng chấm dứt, có thêm chiến dịch đưa con nít Miền Nam ra
Bắc.
Bài của VP
là viết về chiến dịch bắt trẻ đồng bằng Nam Bộ này.
Vậy mà anh VC nằm vùng LP cứ ngây thơ, tự
hỏi, tại sao
mất mát đau thương nhiều quá!
*
Thề phanh thây uống máu quân thù.
Nếu hậu thế hiểu ra rằng, trận đói của Lenin,
như tên
gọi của nó, không phải thiên tai, mà do ông trùm đỏ cố tình tạo ra, để
thúc đẩy
bánh xe tiến hoá lịch sử, Cách Mạng Mùa Thu, thành công, một phần là do
trận
đói năm Ất Dậu.
Theo kể lại, như một giai thoại thê luơng, Văn Cao bật
ra nỗi căm giận của mình, khi đứng nhìn những chiếc xe chở xác người lũ
lượt
chẩy hội phía dưới đường, nơi phường Dạ Lạc [?].
Và, như thế, Cách Mạng Việt Nam, sở dĩ thành công, một
phần là do sự tiếp tay của anh lùn xứ mặt trời, trước đó, và sự tham dự
của Mẽo
vào Việt Nam, sau này.
*
Ăn quả trả vàng, cùng Yankee với nhau, tao gây ra họa
da cam, thì tao đã đền cho ‘chúng mày’ cả một Miền Nam, chưa vừa túi
tham sao?
[Có một tí khôi hài đen ở đây, theo kiểu, người Đức
cám ơn người Do Thái, vì vụ Lò Thiêu: Nhân dân Việt Nam phải cám ơn
Nhật, và
Huê Kỳ, vì vụ VC].
*
Trận đói của Lenin, 1933: The Terror-Famine, cướp đi,
theo Amis [trích dẫn Grossman], chừng 5 triệu người ở Ukraine, 2 triệu
ở Kuban,
Don, Volga, và Kazakhstan, và đây có lẽ là mùa gặt được mùa nhất tại
Liên Xô.
Con số người
chết do trận đói năm Ất Dậu, do
Nhật gây
nên, và do nhử Mẽo vô Việt Nam,
cũng đâu có nhằm nhò gì, theo cái kiểu tính toán của Stalin:
Cái chết của một người thì bi thương, cái chết của một
triệu người chỉ là thống kê.
[The death of one person is tragic, the death of a
million is a mere 'statistic']
*
Sở dĩ hai ông bạn vàng Edmund Wilson và Nabokov cắt
bào đoạn nghĩa, là do Lenin gây nên. Để đáp lễ Wilson phạng mình,
Nabokov đã
lịch sự nghĩ rằng, bạn hiền của ta, do không hiểu thực tại Bolshevik,
nên cũng
không thể nào hiểu được lời sỉ nhục.
[Nabokov is bearing in mind that Wilson, not
understanding the Bolshevik reality, does not understand the insult].
Thật đúng là hòn đất ném đi, cục vàng ném lại!
[Gấu nhớ nằm lòng câu trên, mỗi khi mài dao kéo, sửa
soạn đưa lên bàn mổ, những bạn hiền văn chương của mình!]
*
Thê thảm nhất, là, cuộc chiến Việt Nam không thể
nào tránh được. Như Cách Mạng Nga, cũng không thể nào tránh được!
Pushkin chẳng đã từng van vái, Lạy Trời đừng bao giờ
bắt con phải chứng kiến một cuộc cách mạng Nga!
Dọn
Đọc anh VC nằm
vùng, thấy cái tên nhà sách
Việt Bằng,
mừng quá, vì nhớ mãi không ra, cũng là nơi Gấu thường la cà. Như vậy là
anh này
cũng đọc Henri Lefèbvre cùng thời với Gấu. Qua cách anh đọc, thì khác
hẳn Gấu. Gấu
đọc Mác, như là một triết gia, không phải như một nhà Cách mạng. Đọc
như đọc những
triết gia khác, để tìm một khoảng cách riêng cho mình, cho giấc mộng
viết
văn của mình,
theo nghĩa của câu, nhà văn là kẻ được thông tri đầy đủ, về thời của
mình. Nếu
thời của mình đang khốn khổ về Mác xít, thì làm sao không đọc nó cho
được.
Như lèm bèm nhiều lần, Gấu đọc Lefèbvre khi ăn mìn
VC, nằm trong nhà thương Grall.
Quái quỉ thế, ăn mìn của đệ tử Mác, vậy
mà đọc
Mác!
Đọc, còn nhận ra, xém tí nữa Gấu đã có cơ
may là bạn đường anh VC nằm vùng này rồi, qua tờ Tin Văn, của
Nguyễn Ngọc Lương.
Nhân nhắc đến Mác, đúng lúc Gấu vừa đọc bài viết của
Llosa, trong Making Waves [Tạo sóng], về lần đi thăm Mác, [A Visit to
Karl Marx],
và ông nhắc tới một câu tuyệt vời của Mác, ông đọc qua Edmund Wilson:
Nhà văn, Mác nói, có thể kiếm tiền để sống và để viết, nhưng chớ bao
giờ, trong
bất cứ hoàn cảnh nào, sống và viết, để kiếm tiền.
Tuyệt, tuyệt!
Llosa chịu câu này quá: In a book by Edmund Wilson, there is a
quotation from Marx that struck me deeply.
Mác viết câu đó khi còn là sinh viên, ưa cãi lộn, tính
tình khó chịu, và vô cùng thông minh, vào lúc đó, ông đang đọc Hegel,
với đam mê,
và gửi cho BHD, ấy chết, xin lỗi, cho Jenny, những bài thơ lãng mạn
nóng
bỏng.
*
Xém chút nữa.
Nhớ những chủ nhật, không phải học tập lao động, được
dậy muộn, được có tí thì giờ uống trà, uống cà phê, và tụ tập thành
từng nhóm,
trong căn lán, chính là vào một trong những buổi sáng như vậy, ở nông
trường Đỗ
Hải, Nhà Bè Gấu được nghe câu chuyện tiếu lâm tuyệt vời kể trên.
Gấu đã từng kể câu chuyện này, nay xin kể lại, để "làm mồi", trước khi
kể
chuyện, xém chút nữa, Gấu cũng vô bưng, khi cú Mậu Thân xẩy ra!