Của Chuột và
Gấu
Kỷ niệm về
chuột của Gấu, càng già, càng cận kề cái chết, Gấu càng mê, và càng mê
càng muốn
giữ riêng cho mình, chẳng muốn kể cho ai nghe.
Viết là chết.
Kể là mất.
Nó là một
trong vài kỷ niệm, đếm trên đầu ngón tay, của Gấu.
Nhân Xuân
con chuột, bèn dốc túi, cạn láng, làm canh bạc chót.
Phun ra hết!
*
À bout: Cạn
láng.
Bao năm Gấu
cháy hoài, như ngọn đèn dầu lạc,
Vẫn giấu ở
trong tim một bóng hồng
Và nếu trái
tim của ngọn lửa này, là bóng hồng chẳng hề bị trấn áp
Đêm đen mơ
mòng giùm Gấu giấc mơ bất biến
*
Đi và về
cùng một nghĩa như nhau, Garcia Marquez miêu tả chân lý này thật là
tuyệt vời,
và ông dùng nó để mở ra cuốn tân thánh kinh, Trăm Năm Cô Đơn. Cái anh
chàng đứng
trước đội hành quyết, và bỗng nhớ đến cái cảm giác, lần đầu tiên được
sờ tay
vào một cục nước đá.
Gấu cũng đã
từng nhớ hoài, cái lần đầu tiên, thằng bé nhà quê là Gấu được ra Hà
Nội, và được
ăn một cây cà rem. Cái cây cà rem này cũng thật đáng nhớ, ấy là vì,
không phải
bà cụ Gấu bỏ tiền ra mua cho, mà là một thằng con của người chủ nhà,
một gia
đình bà cụ quen biết.