TẠP GHI
|
Tôi bất
tài, tôi bất tài,
tôi bất tài
Tập làm thơ
như tập múa,
những ngón tay thô kiểu gì cũng không thành
hình sen nở
Tôi phục kẻ
thù tôi, nghĩ
ra những câu co quắp, rợn người, thoát ra
ngoài biên giới não
PTVA
Liệu thơ cũng
là một dạng... tự thuật?
Simon Leys dẫn
Rousseau.
Những bản văn
chính trị của Rousseau đã loan báo [annoncer] Cuộc Cách
Mạng, nhưng trong trường [domaine] tâm lý, ảnh hưởng từ thiên tài của
ông xem ra
còn hách xì xằng hơn nhiều:
Những lời
thú tội
của ông đã mở những nút chặn cho tất cả những
con đường tình, những nửa đêm ngoài phố, những biết nói gì đây, những
dám yêu và dám sống... của đôi ta
[Nguyên văn,
của Leys: ses Confessions
ont ouvert les vannes à
toutes les effusions romanttiques, Những
lời thú tội của
ông mở
ra những cái van cho tất cả những rào rạt lãng mạn cứ thế mà dâng
trào].
Ngay câu đầu
mở ra tự thuật của ông đã thật hách xì xằng rồi:
"Tôi tạo ra
một công trình mà, trước đây chưa hề có, mà, khi hoàn tất,
thì cũng chẳng có tay nào bắt chước nổi. Tôi muốn trình ra trước những
đồng loại của tôi, một con người trong tất cả sự thực thiên nhiên của
nó, và con người đó, sẽ là tôi."
Leys nhận xét,
chưa có tay nào ngây thơ thành thực, và cũng thật là
liều cùng mình, táo tợn như thằng cha này.
Nửa thế kỷ
sau, Stendhal tếu táo, hóm hỉnh, và cũng tưng tửng, khi mở
ra Hồi ức của
một tay du lịch,
như là một cách đáp lễ Rousseau:
"Không phải vì
ích kỷ mà tôi viết
"tôi", ở đây, ấy là vì chẳng có một cách nào khác để kể cho thanh
thoát một câu chuyện."
Nhưng nói gì
thì nói, mọi tự thuật thưòng đều là một cách nói cho được
cho
mình. Trong "Ngôi sao ở điểm cực" [polaire], Alexandre Herzen phán:
-Ai có quyền
viết tự thuật, hồi ký, kỷ niệm?
-Tất cả mọi
người.
-Bởi vì đâu có
ai bị bắt buộc phải đọc thứ này.
Thơ, liệu có
ai bị bắt buộc phải đọc thơ?
Gấu này, do
không chờ đợi gì ở PTVA, cho nên suýt bỏ qua "dấu ấn thơ"
của "em", may phúc, lướt
talawas, đọc được những câu thơ Hà Nội:
Phố nhoen
nhoét và mưa
van vát
Những chiếc
taxi bỗng
nhiên trở mặt gọi không dừng lại
Tất cả đàn
ông trong hàng
thịt chó đều mặc áo đen
Hai đốm lửa
– hai cái áo
len đỏ một góc phòng nhức mắt
Ngày lạnh
nhất
Hôm nay đài
báo ngày lạnh
nhất.
Rồi, như là
một phản ứng bắt buộc, đọc tiếp những câu thơ Sài Gòn:
Nhớ Sài Gòn
quá, tựa lưng
vào tường mà khóc
Âm thầm
thôi, trong đêm
chỉ đôi mắt mèo động đậy
Nhớ lúc
phong phanh áo
mỏng rất gần tim
Nhớ những
con hẻm nhỏ ít
tiếng nói nhớ những con người lầm lũi...
Ôi chao, những
hình ảnh mới thật là tuyệt làm sao, đối xứng làm sao:
nhoen nhoét,
van vát, tựa lưng vào tường mà khóc âm thầm thôi...
Xin đừng có
thiên kiến chính trị ở đây, thì mới nhập vô được cõi 'bắt
buộc
phải đọc thơ'.
Nhưng,
Trước đây,
người ta sống khá hơn.
Thật ra, người ta
không thể so sánh
Máu bây giờ
Và máu ngày xưa
Nó rù rì khác
nhau như thế nào.
On vivait mieux
auparavant
A vrai dire, on ne
peut pas comparer
Comme le sang
ruisselait alors
Et comme il bruit
maintenant.
[Trích Tiếng
động thời gian, bản
tiếng Tây, lời giới thiệu]
Hà Nội của
anh, trước 1954, tụi này không có.
Sài Gòn của
anh, trước 1975, tụi này cũng không có.
Những nhoen
nhoét, nhoèn nhoẹt, van
vát...
thì làm sao khá hơn được, so
với:
Những con
đường tình tự
ga Hàng Cỏ
Nụ hôn đầu
ôm mái tóc
lang thang
TTT
Cần gì phải
viện đến ông anh.
Mai, Mai, để
anh kể cho em nghe về một thành phố mà anh vừa
biết yêu nó thì phải rời bỏ, một quãng đời của anh, bây giờ nhớ lại
thấy đâu đó
trong quá khứ những trái sấu vàng vương vãi, tiếng lá vàng xào xạc,
tiếng còi
mười giờ chạy dọc theo con phố Tràng Tiền. Mùa Thu, màu thu Hà Nội,
những lá
cây vàng úa, hàng cây hai bên đường hình như cao thêm, thành phố trang
nghiêm
và buồn rầu như đang trầm ngâm suy nghĩ, buổi sáng trong suốt không vẩn
một hạt
bụi, tiết trời lành lạnh người ta quên đi, rồi đột nhiên nhớ lại, và
chút giá
lạnh đã len vào tâm hồn; buổi chiều sẽ bất chợt trở về, những con đường
sẽ im
lìm và trầm lặng hơn như giấu giếm một tiếng thở dài; chúng như bị bỏ
quên, trừ
một hai cặp tình nhân đi lại, hoặc một hai đứa nhỏ tha thẩn… Để anh kể
cho em
nghe về một thành phố mùa thu có những hạt mưa nhỏ như những hạt bụi
bay trong
gió, mùa hè vàng nắng đã qua đi từ lâu cùng những buổi tắm sông, nằm
trên cát
nóng bỏng, nhìn thẳng vào mặt trời.
Hà Nội, thành
phố có hương thơm và mặt trời ve vuốt, thành
phố mà Cẩn nói, được dựng lên cho những nhớ nhung và mơ tưởng của một
thời trẻ
dại, "con đường Trường Thi, hai hàng me bên đường vào khoảng tháng sáu,
tháng bẩy như thế này, lá me bắt đầu rụng để lộ những nhánh cây nhỏ,
những đứa
trẻ háu ăn đã vô ý tưởng là những quả me, và ngó lên bằng cặp mắt thèm
thuồng.
Mùa hè vàng nắng không còn, nhưng những ngày cuối mùa nóng, người dân
Hà Nội có
thói quen trước khi ngủ mở tất cả những cánh cửa sổ để đón gió mát, đột
nhiên
trong đêm khuya, có những cơn gió lạ từ đâu chợt tới, thổi thốc những
chiếc lá
khô bay phấp phới, và người lớn vội vàng trở dậy đóng bớt cửa sổ, "đó
là
những dấu hiệu đầu tiên báo hiệu mùa thu trở về."
Mùa Thu,
những đứa trẻ xâu những đôi guốc, dép vào một mẩu
dây, rồi một tay cầm cặp, một tay xách xâu guốc dép, chúng đi thành
từng đàn,
tranh nhau cười nói, vung tay múa chân, khi đi qua nhà một đứa trong
bọn, bọn
trẻ đứng từ phía ngoài, lăng xâu guốc dép, ném chiếc cặp thật mạnh vào
tận
trong nhà, rồi sau đó thảnh thơi, hớn hở chạy theo bè bạn, mùa hè:
những xe
phun nước chạy chầm chậm, những tia nước bắn tung toé lên mặt đường
nóng bỏng,
lũ trẻ chạy theo sau ngửa mặt hứng; mùa lạnh: những người cảnh binh mặc
áo dạ
tím, những đứa trẻ không còn dám tháo bỏ giầy dép ra khỏi chân, sợ
những lần vô
ý vấp ngã, những ngón chân sẽ tê điếng có khi cả giờ đồng hồ. Hoặc là
tôi phải
quên, hoặc bắt buộc phải nhớ: sống tức là sống trong nỗi nhớ Hà Nội.
Chúng tôi:
những đứa trẻ rời bỏ Hà Nội và trở thành những con bệnh, mỗi lần thời
tiết thay
đổi, trở nên lạnh, hoặc những đêm đi chơi về muộn trong một Sài Gòn đã
thuộc về
chúng tôi, lúc bấy giờ gió nhiều, những hơi thuốc nhỏ nhoi chẳng đủ ấm,
thế là
tiếng lá cây xôn xao, không gian, thời gian, cảnh vật… tất cả biến
thành những
sợi dây trói, kéo lũ chúng tôi trở lại Hà Nội, chúng tôi trở thành
những kẻ
mộng du, đêm đêm trở dậy đi đi lại lại trong Hà Nội…
Những ngày ở
Sài Gòn
Mai, Mai, để
anh kể cho em nghe về một thành phố mà anh vừa
biết yêu nó thì phải rời bỏ, một quãng đời của anh, bây giờ nhớ lại
thấy đâu đó
trong quá khứ những trái sấu vàng vương vãi, tiếng lá vàng xào xạc,
tiếng còi
mười giờ chạy dọc theo con phố Tràng Tiền. Mùa Thu, màu thu Hà Nội,
những lá
cây vàng úa, hàng cây hai bên đường hình như cao thêm, thành phố trang
nghiêm
và buồn rầu như đang trầm ngâm suy nghĩ..
Những ngày
ở
Sài Gòn
Ôi chao chỉ vì
ham kể về Hà Nội, cho một cô bé Miền Nam làm cùng sở, mà
Gấu mất Bông Hồng Đen, Bông Hồng Sầu Muộn.
Đóa hoa
hồng vùi luôn
trong tim [mô phỏng
TCS]
Từ đấy con
tim ngưng kể
chuyện [mô phỏng Tố
Hữu: Từ đấy con tim bừng
nắng hạ]
*
Solzhenitsyn
trong Quần Đảo
Gulag, kể về một nữ thi sĩ, Tanya Khodkevich, chỉ trước tác có hai câu
thơ, mà được nhà nước thưởng 10 năm tù.
You can pray freely
But just so
God alone can hear
Bạn có thể cầu
nguyện tự do.
Nhưng nếu vậy,
chỉ có Ông Trời nghe thôi
Đâu cần nhiều.
Biết đâu đấy,
chỉ một chút "áo mỏng sát gần tim" mà trở thành một loài
chim báo bão !
Trong lời giới
thiệu tản văn [không phải thứ sáu mà là thứ tư], Fourth
Prose, của nhà thơ Osip Mandelstam, bản tiếng Anh, Clarrence Brown kể
là, vào mùa xuân 1928, trong lúc đang nhuận sắc cuốn tiểu thuyết của de
Coster, Mandelstam, lúc này đang trên đỉnh cao của danh vọng, và nhà
thơ nghe tin nhà nước tính làm thịt mấy ông già nhân viên ngân hàng, vì
tội này hay tội nọ chẳng ai biết, thế là nhà thơ bèn làm một cú thử
nghiệm thế giá cao vời vợi của mình, đối với chế độ, coi cao tới đâu,
bằng cách ra tuyên ngôn, không được thi hành bản án đó, và đưa vào đoạn
thứ nhì của Tản Văn Thứ Tư, cùng lúc, gửi ngay
một ấn bản tập thơ vừa mới ra lò, tới cho một ông Hữu Thỉnh nào đó
[Bukharin],
kèm một câu đề tặng ở trang đầu như thế này:
Bất cứ một
dòng nào trong
cuốn sách này, phán một điều, tớ tởm cái điều
mà nhà nước, qua ông Hữu Thỉnh này, đang toan tính thực hiện.
Every line
in this book
argues against what you are planning to do.
Nadezhda
nhớ lại, coi đây là một hành động quyết
liệt, a decisive move, của ông nhà tôi
Prosody...
is
simply
repository of time within language. Language is older than state and...
prosody always survives history.
Joseph Brodsky
Time that
utters itself
through Mandelstam confronts the "mute space" of Stalin
[Coetzee trích
dẫn trong bài viết về những tiểu luận của Brodsky].
|