Sao
vẫn mần thinh?
Một diễn đàn nóng như Talawas, trước một
vấn đề nóng như Iraq, vậy mà chưa thấy nhà văn nào lên tiếng?
Trong khi chờ đợi, thôi đành nói chuyện
nhà văn nước người chọn bên vậy.
Trên tờ Phụ Trang Văn Học Thời Báo
London, số đề ngày 24 tháng Giêng mục NB, tiểu đề mục Nhà Văn Chọn Bên
trước Cuộc Chiến với Iraq. Theo bài báo, hai tuần trước, tờ Observer và
Independent
on Sunday đã làm một cuộc thăm dò dư luận với một số nhân vật, trong có
mấy
ông nhà văn, về quan điểm của họ, trước cuộc chiến có nguy cơ xẩy ra,
và
chắc là khó tránh khỏi. "Hội chứng" mê chiến tranh hình như không còn
hợp
thời, nhất là về mặt dư luận đám đông, ít ra là từ cuộc chiến Việt Nam.
"Tôi
nghĩ, đây là một cuộc cuộc chiến không đúng (wrong war), vào một thời
điểm
không đúng, với những đồng minh không đúng, chống lại những người không
đúng
(wrong people), nhà soạn kịch truyền hình, Alan Bleasdale nói. Ông nói
thêm:
"Nhân loại đã đến lúc làm tôi hoang mang". Bạn đồng nghiệp của ông, là
David
Hare, thì cảm thấy khó nghĩ. "Tôi mong một sự chấm dứt chế độ độc tài ở
Pakistan, Saudi Arabia, Miến Điện, Trung Quốc cũng như là ở Iraq [ông
quên thêm vô
Việt Nam]. Hơn hết, và trên hết, tôi mong [có] một chính quyền Huê Kỳ
chịu
chơi, dám ‘tưởng tượng’ ra một chính sách vì hoà bình."
Một vài nhà văn cùng có ý nghĩ, rằng
siêu
quyền lực độc diễn là Huê Kỳ, có những động cơ sâu xa, kín đáo, và thật
khó
nói huỵch toẹt ra được. Trong số này, là nhà văn Nobel người Đức,
Guenter
Grass. Ông chơi ván bài lật ngửa: "Ối dào, chỉ tại dầu hôi hôi quá, nó
bốc
mùi tới tận xứ Huê Kỳ." Quan điểm của ông được một số nhà văn chia sẻ,
trong
có Martin Jacques, cựu Chủ biên tờ "Chủ nghĩa Marx bây giờ". Và nhà văn
A.S.
Byatt: "Tôi nghĩ có mùi dầu ở đó." Cả hai nhà văn, J.G. Ballard và
Frederick
Forsyth đều cho rằng, thủ tướng Anh, Tony Blair nắm trong tay nhiều
thông
tin hơn, so với mớ tin tức ông nói ra cho công chúng hay. Trong khi
Ballard
cho rằng, thật là "một nhục nhã lớn lao", và nó khiến cho dân chúng
thật
khó mà quyết đoán, rằng cuộc chiến chính đáng hay là không, còn Forsyth
thì
đặt một sự tin cậy thật là cảm động vào những người lãnh đạo của ông:
"Nến
bạn nói rằng Bush quyết định xâm lăng một xứ sở xa lắc xa lơ xứ Cờ Hoa,
là
nhà của ông ta, một xứ sở chẳng đe dọa ông ta, như vậy bạn phải là một
thằng
khùng, thằng điên. Ông ta đã dụ khị Mr. Blair cùng làm điều đó và Mr.
Blait
thì đâu có khùng. Có thể cả hai biết một điều gì đó mà chúng ta không
biết."
Những ngày này, xung đột, có lý hay
không
có lý, là chẳng ai ham, thành thử bên phò chiến chỉ lơ thơ vài mạng.
Trong
khi những nhà văn như John Le Carré, Richard Dawkins và một số nhà văn
khác
chống chiến tranh, còn trơ ra là Forsyth và nhà văn Anh gốc Ấn Độ,
Salman
Rushdie. Rushdie tin rằng, "có trường hợp không thể trả lời được, thí
dụ
như thay đổi chính quyền ở Iraq.... Nếu Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc thoả
thuận
được với nhau, như vậy là thế giới còn lại phải ngưng ngồi lên tay của
mình
và cùng theo người Mỹ, và người Anh trong việc khử bỏ cho thế giới tên
cầm
quyền quỉ sứ này."
Bây giờ thì chẳng cần LHQ, Mỹ cứ một
mình
một cuộc chiến. Thành thử chúng ta vẫn có quyền ngồi lên tay của mình!
Jennifer Tran