Nguyễn Quốc Trụ
phụ trách
Tạp Ghi
|
Chuyện
làng văn:
Chú
bé bắt được con công, con báo, hay con hổ?
Chưa
năm nào giải thưởng văn học trên thế giới lại lắm chuyện như năm nay.
Trước tiên, xin nói chuyện giải Booker (mới được đổi tên là Man
Booker), trong giới
viết và đọc tiếng Anh.
Vào
năm 1981, nhà văn Brasil, Moacyr Scliar, cho xuất bản cuốn "Max and the
Cats",
(Max và Mèo), thuật câu chuyện một cậu bé Do Thái, sống sót sau một vụ
đắm
tàu, và thấy mình chia sẻ chiếc xuồng cấp cứu với một chú báo. Tháng
rồi,
Yann Martel thắng giải Man Booker Prize, trị giá 75 ngàn (chắc là đô la
Mỹ), với cuốn "Life of Pi" (Đời của Pi), câu chuyện một cậu bé người Ấn
Độ, sống sót một vụ đắm tầu và sau đó chia sẻ một chiếc xuồng cấp cứu
với
một con hổ.
Chuyện
trùng hợp không phải là tình cờ, bởi vì tác giả thừa nhận, ông đã được
gợi hứng từ cuốn sách của nhà văn Brasil. Nhưng sóng gió nổi lên, và
những mũi dùi báo chí đã nhắm vào nhà văn người Canada này, Mr. Martel,
39 tuổi, hiện đang lên như diều, danh tiếng cũng như tiền bạc (cuốn
sách của ông đã từng bị những nhà xuất bản lớn quăng vào sọt rác). Rằng
ông ta có tội (guilty), vì đã "cầm nhầm" ("sao chép", hay là "vay
mượn"), tác phẩm của một trong tiểu
thuyết gia nổi tiếng nhất của Mỹ Châu La Tinh.
Dr.
Scliar, một y sĩ năm nay 65 tuổi, gốc gác Do Thái di dân, đã thú nhận,
ông ngỡ ngàng vì cơ sự xẩy ra, và vì thái độ của Mr. Martel.
"Phản
ứng của tôi là bối rối, khỏi nói thì ông cũng biết," ông trả lời phỏng
vấn qua điện thoại, từ nhà riêng tại Porto Alegre, ở phía nam Brasil.
"Một cách nào đó, tôi cảm thấy ‘khoái’, vì có một nhà văn khác đã coi ý
tưởng của tôi
là quá tốt, quá hay, nhưng về một mặt khác, tôi thấy hơi kỳ kỳ, bởi vì
ông
ta sử dụng ý tưởng đó mà vờ tôi đi, chẳng thèm bàn bạc, ngay cả thông
báo
cũng không. Một ý tưởng thì cũng là tài sản vậy. Một tài sản tinh thần."
Mr.
Martel thừa nhận, một cách gián tiếp, món nợ với Dr. Scliar, trong ghi
chú của tác giả, ở trong "Đời của Pi", qua đó, ông cám ơn nhà văn
Brasil, vì "tia lửa đời sống" ("the spark of life"). Trong một cuộc
phỏng vấn với tờ The Guardian, vào cuối tháng rồi, ông nói, "Tôi nhớ
mình đã nghĩ thầm, nó đây rồi", khi ông vớ được bài phê bình của John
Updike trên tờ Điểm Sách New
York Times.
Nhưng
qua hồ sơ lưu trữ, chẳng có một bài nào của Mr. Updike trên tờ Nữu Ước
Thời Báo, qua đó ông điểm cuốn của nhà văn người Brasil, và trong một
cuộc phỏng vấn bằng điện thoại, ông cho biết, ông chưa hề nghe nói tới
cuốn "Max and the Cats", cũng như tác giả của nó, là Dr. Scliar. Bài
điểm sách duy nhất trên tờ Times, là vào tháng Bẩy, 1990, sau khi cuốn
sách được xuất bản tại Mỹ (loại bìa mỏng, nay đã tuyệt bản), trong đó,
người điểm sách, Herbert Mitgang,
đã coi đây (Max and the Cats), là một cuốn tiểu thuyết sáng giá ("a
brilliant
novella"), vì đã mở rộng những vùng chân trời cho văn học Nam Mỹ". Còn
về
phần tác giả của câu chuyện "chú bé bắt được con báo" ("mô phỏng" một
bài
đồng dao của trẻ con người Việt: "Chú bé bắt được con công, đem về biếu
ông,
ông cho... giải thưởng The Man Booker!"), Dr. Scliar cho biết, trong
lưu
trữ tất cả những bài điểm cuốn sách mà ông có được từ nhà xuất bản,
chẳng
có bài nào của Mr. Updike. "Đây lại là một khía cạnh ly kỳ khác, của
‘vấn
nạn’ [đạo văn]."
Trong
một bài tiểu luận đăng trên Web (www.powells.com),
của một tiệm sách độc lập, the
Powell’s City of Books, Mr. Martel viết, mặc dù bài điểm sách mà ông
còn nhớ mài mại
đó "toát ra một vẻ dửng dưng" [của người điểm sách, theo nghĩa, đây
cũng
chỉ là một cuốn cuốn đường được nếu không muốn nói, dở], nhưng ý niệm
của
Dr. Scliar đã tạo "một tác động, kích thích trí tưởng tượng của tôi,
giống
như bị điện giật", do tính đồng nhất tuyệt vời về thời gian, động tác,
và
nơi chốn". Nhưng, bởi vì, "vừa ham muốn vừa ấm ức" (a "mix of envy and
frustration"),
rằng tại sao mà mình lại không tự mình nghĩ ra một ý tưởng như vậy,
cuối
cùng ông quyết định "không thèm" tìm đọc cuốn sách "chú bé bắt được con
báo"
(Max and the Cats). "Tôi thực tình không muốn đọc nó," ông viết. "Tại
sao
lại chuốc thêm cay đắng? Tại sao lại đọc nó để rồi nhận ra rằng, một cú
mở
hay ho như thế mà lại bị làm hỏng, bởi một nhà văn tầm tầm? Tệ hơn nữa,
giả
sử như Updike đã lầm, giả sử như không chỉ cú mở, mà luôn cả cuốn sách,
đều
thật là tuyệt vời? Tốt nhất, là đừng đọc nó, và cứ thế tiếp tục viết,
khởi
đi bằng cái cú mở đầu tuyệt vời đó."
Jennifer
Gilmore, của nhà xuất bản cuốn "chú bé bắt được con hổ", (nhà xb
Harcourt), cho biết, tác giả hiện đang trên đường du lịch, không có mặt
tại căn nhà của ông tại Berlin, thành thử không gọi điện thoại để phỏng
vấn được. Và bà nói thêm, tuy nhiên, Mr. Martel bây giờ tin rằng, bài
điểm sách "chú bé
bắt được con báo" ở trên Điểm Sách Nữu Ước (NYRB: The New York Review
of
Books) chứ không phải trên The Times. "Bởi vì ông ta không sống ở Nữu
Ước,
nên ông đã lẫn lộn hai tờ". "Ông ta không chắc, là bài điểm sách là của
John
Updike. Ông ta đoan chắc, chưa từng đọc cuốn kia [tức cuốn "chú bé bắt
được
con báo"]." Nhưng hôm nay (ngày 5 tháng 11, 2002), cả hai tạp chí trên
đều
cho biết, họ không thể nào tìm ra đưọc bài điểm sách, như được mô tả,
trong
hồ sơ của họ. Thomas Colchie, người lo việc giao dịch (agent) của Dr.
Scliar,
cho biết, giới điểm sách sách ở Mỹ hay Canada không hề coi nhẹ cuốn
"Max
và Mèo", riêng giới xuất bản ở Canada còn ca ngợi nó.
Không
rõ đã có người nào đọc cả hai cuốn song song, để nhận ra chúng có gì
tương tự, ngoài cái "cú mở đầu" như trên. Cuốn của Mr Martel xoáy vào
[đề tài] tông giáo, trong khi giới phê bình coi cuốn của Dr. Scliar là
một ám dụ mang
tính chính trị, theo đó, con báo đen là một biểu tượng của chủ nghĩa
Nazi
hay của chế độ độc tài quân sự đã trị vì Brasil vào thời gian "Max và
Mèo"
được xuất bản lần đầu tiên. Vượt lên trên những gì tương tự, nếu có,
giữa
hai cuốn sách, còn là "vấn nạn" giữa hai nhà văn, ai mới xứng đáng được
gọi
là nhà văn "tầm tầm" ở đây: Dr. Scliar đã viết 16 cuốn tiểu thuyết, vài
cuốn
tiểu luận, và trên chục tập truyện ngắn, đã từng được rất nhiều giải
thưởng
văn học ở Brasil và ở hải ngoại, tuần tới đây sẽ đi Nữu Ước nhận giải
thưởng
tại National Yiddish Center; trung tâm văn hoá này đã đưa cuốn tiểu
thuyết
xuất bản vào năm 1980 của Scliar, "The Centaur in the Garden" vào danh
sách
100 cuốn tiểu thuyết hay nhất của Do Thái, so với nhà văn "mới ra lò"
người
Canada?
Với
rất nhiều người Brasil, cơn giận dữ bất thình lình do cuốn "Đời của Pi"
làm
bật ra, thật sự chỉ là chuyện không có gì là ầm ĩ, và là một trái thối
thêm
vào trong cái bị trái thối: nền văn hóa của họ đã từng bị ngoại bang
chôm
chĩa nhiều lần rồi. Dr Scliar cho biết, căn nhà của ông như bị ngập
lụt,
bởi những cú điện thoại, và e-mail, bầy tỏ sự giận giữ, và "than
phiền", rằng, Brasil đã sản xuất ra "một nền văn học thuộc loại thế
giới, và xứng đáng được coi trọng, nể vì mùi thơm của nó, thay vì vậy,
chúng ta phải bịt mũi, do những vụ việc như vừa xẩy ra."
Giới
phê bình và nhà văn Brasil đã từng khui ra những vụ tương tự. Thí dụ
như cuốn tiểu thuyết của Daphne du Maurier, "Rebecca" (1938), là thuổng
từ cuốn "The Successor", của Carolina Nabuco, xuất bản tại Brasil vào
năm 1934. Ms.
Nabuco đã từng dịch cuốn tiểu thuyết của bà ra tiếng Pháp, và gửi tới
một
nhà xuất bản ở Paris, để xuất bản. Nhà này, như bà được biết sau đó, đã
chuyên xuất bản tác phẩm của Ms. du Maurier, sau sự thành công của
"Rebecca". Hai cuốn có rất nhiều tình tiết (plots) "y chang", luôn cả
vài hồi (episodes) "y hệt".
Ms.
Nabuco nhớ lại, "Khi cuốn phim phỏng theo tiểu thuyết được chiếu ở
Brasil, luật sư đại diện cho nhà sản xuất đã tìm gặp luật sư của tôi,
yêu cầu tôi ký một tờ giấy xác nhận, sự tương tự giữa hai cuốn sách chỉ
là ‘tình cờ’, và để bù lại, tôi sẽ nhận được "tí tiền còm" [nguyên văn:
một món tiền đáng kể]. Nhưng tôi không ký kiếc gì cả. Lẽ dĩ nhiên, phải
không bạn?"
Mới
đây thôi, ngôi sao nhạc rock người Anh, Rod Stewart cũng bị lôi ra toà,
do
những tương tự giữa bản nhạc "top hit" của ông ta, "Bạn có nghĩ, tôi
gọi
dục?" (gọi dục, chứ không phải gợi dục, sexy), và bản "Taj Mahal", của
nhạc
sĩ Brasil, Jorge Ben. Bản sau rất phổ thông tại đây, đúng vào thời gian
ca sĩ nhạc rock người Anh viếng thăm Brasil một năm, nhân lễ hội
Carnaval. Ngoài ra còn những trường hợp khác nữa, trong giới nhạc pop,
như Paul Simon, Talking Heads.
Dr.
Scliar cho biết, ông chỉ mới có những thông tin "tản mạn" (fragmented
information), về những tương tự giữa hai cuốn sách, và ông có ý định,
sẽ "đích thân ra
tay", đọc cuốn "chú bé bắt được con hổ", tức cuốn"Đời của Pi", và chỉ
sau
khi đọc rồi, mới có thể quyết định đưa "Me sừ" Martel ra toà hay là
không.
"Tôi không khoái chuyện kiện cáo. Và chuyện này chẳng thể nào ở trong
những
chương trình kế hoạch của tôi. Nhưng, nếu cần, đành ngửi trái thúi vậy!
Cái
đó còn tùy."
Một
trong những hậu quả tức thời do mùi thúi gây ra, là, nhà xuất bản
Brasil của Dr. Scliar, Luis Schwarcz, thuộc công ty Companhia das
Letras, có vẻ như không muốn dính vào việc xuất bản cuốn "Đời của Pi",
bản tiếng Brasil. Mr. Martel, tác giả chú bé bắt được con hổ, đã gửi
email cho ông ta, xin lỗi về những lời tuyên bố "bố láo" liên quan tới
Dr. Scliar, coi đây là "hiểu
lầm", theo kiểu hòn bấc ném đi, tạ chì ném lại. Nhưng cho dù vậy, nhà
xuất
bản cũng không dám gây thêm bực mình cho "gà của mình", Dr. Scliar. Ông
cho biết, "Tôi đã đưa ra lời đề nghị (offer), với Mr. Martel, sau khi
ông
được giải Man Booker, nhưng cơ màu này, tôi thấy khó mà bước thêm bước
nữa.
Hòn bấc, ở đây, là những lời tuyên bố chẳng chút thanh nhã, và còn có
tính
gây hấn, của Mr. Martel, với Moacyr [Scliar]."
Jennifer
Tran giới thiệu
(Theo
bài viết "Tiger in a Lifeboat, Panther in a Lifeboat: A Furor Over a
Novel", của Larry Rohter, từ Rio de Janeiro, trên tờ Nữu Ước Thời Báo)
|