Một Chủ Nhật Khác

Tiểu thuyết

Thanh Tâm Tuyền

5

Kiệt chấn động, chàng trố mắt. Chiếc lambretta dựng trên chân đứng, máy vẫn nổ.

Kiệt vừa từ phố về. Chàng đã ngủ suốt buổi sáng qua buổi trưa bỏ bữa cơm. Buổi trưa gió lộng thổi tơi tả bạt hơi. Tỉnh giấc đã gần bốn giờ chiều, mặt mũi sần sượng như sau trận say nhừ, Kiệt chạy đi ăn bát phở, uống cốc cà phê, tắm nước nóng. Chàng trở về thay quần áo để rồi ra phố nữa.

Một thiếu nữ ngồi trên lối bực đá từ dưới lộ dẫn lên cư xá ngay trước mặt nhà. Tóc ngắn lưng áo vàng. Chính mầu áo nổi rực giữa bờ cỏ rậm trên khu đồi chi chít những gốc thông già hoang tịch vào lúc nửa chiều đập mạnh mắt Kiệt. Mầu vàng tươi lóe trong đám xanh rối.

Trong khoảnh khắc Kiệt choáng váng, lóng ngóng như hệt trong chuỗi ngày đông ảm đạm bỗng một buổi sáng trên đường đi mắt chàng bắt gặp những đóa hoa vàng dại lan tràn khắp bờ bụi. Mầu hoa giống như những tiếng chuông reo mừng giữa cơn buốt giá báo trước anh đào sắp nở. Bởi không lâu sau khi giống hoa dại biến trụi không sót cánh nào – cũng đột ngột như lúc xuất hiện thừa mứa - những đốm hồng quý phái bắt đầu trổ mọc trên các cành trơ trụi. Mầu hồng rập rờn trên những cây anh đào thấp bé giữa cảnh rừng núi xanh ngắt như khúc ru kín ẩn nồng nàn trong tiết đông hàn tê tái. Nhưng Kiệt vẫn ngoái tưởng đến mầu vàng của giống hoa dại, như đoạn khai mở rộn rã mê mẩn rồi chấm dứt mau lẹ.
Lúc này Kiệt cũng nghe động hồi chuông vang lừng ngân nga.
Thiếu nữ ngồi lọt giữa bờ cỏ bị cắt lìa một quãng. Cỏ cao hơn đầu nàng. Những cành thông giăng đan cao hơn. Nàng quay mặt xuống đường. Một cột đèn trồng bên rìa đường nhô ngang tầm đầu. Thấp hơn đường, xa hơn cột đèn hiện mảng mái ngói nơi nhà kho hoang phế của ga xe lửa.
Kiệt ngờ ngợ, đứng trơ. Thiếu nữ cố tình bất động. Hoặc nàng cũng đang bị trói liệt trong giấc mộng riêng, không hay biết chung quanh. Từ chỗ nàng ngồi cách một đám cỏ hoang, có một lối mòn giữa những gốc thông.
Tiếng máy xe tự động lặng tắt. Chiều còn sáng nắng qua khe lá. Khắp khu đồi chỉ còn những ngôi nhà im ắng.
Kiệt thủng thẳng quay gót vào nhà. Chàng tỉnh hẳn giấc rã rượi nhưng dường như thấp thỏm. Chàng chậm chạp. Rồi nghe tiếng bước động lạt sạt trên cỏ.
- A, cô bé. Kiệt không ngăn nổi tiếng kêu mừng - Cô ngồi dưới kia đấy hả. Sao tôi chạy ngang dưới đường không thấy há?
Thái độ vồ vập khiến kẻ được hỏi không ngờ. Cô bé khựng, bối rối, mấp máy môi không thành tiếng. Gương mặt thất sắc, Kiệt ngó thấy.
-Cô tên gì nhỉ? Kiệt cố dằn những chao động, dịu giọng - Cô đi đâu thế? Đến tôi hả?
-Dạ. Oanh...
-Cô hẹn chủ nhật cơ mà?
-Cô hẹn chủ nhật cơ mà?
Kiẹt rung rung xâu chìa khoá trong tay.
Gương mặt đang biến đổi trong mắt chàng. Không phải khuôn mặt xa xôi ở những hàng ghế cuối giảng đường. Cũng không phải gương mặt khép nép chiều qua. Trên khuôn mặt ấy có vẻ rạng rỡ khác lạ, sự chuyển động mơ màng. Chàng cười. Nụ cười của chàng ánh trên khuôn mặt thiếu nữ.
Oanh cười. Nàng nắm giữ vạt áo kấp phất. Kiệt tưởng chừng dải vàng thẫm sắp bay quấn chân chàng.
Sau phút hoang mang, cô bé bạo dạn
-Hôm nay không được sao thầy?
-Hôm nay tôi bận.
-Thầy có hẹn?
Kiệt gật đầu.
Kiệt không biết nói gì trước vẻ thất vọng của cô bé. Nàng đứng im trong thế tiến thoái lưỡng nan. Kiệt đành cười trừ. Oanh không cười.
Kiệt không nhớ hai người đã đứng im bao lâu. Đó là quãng thời gian mù. Kiệt nôn nao nhưng tuyệt không một sáng kiến để lấp bằng vực trống cách. Chàng không hỏi cô bé cần việc gì vì tự nhiên chàng thấy câu hỏi thừa. Chàng cũng không mời khách vào nhà.
Mãi sau Kiệt nói nhanh:
-Tôi có hẹn ăn cơm với vợ chồng một người bạn.
Cô bé liếc xéo, tỏ ý cám ơn lời giải thích. Sau câu nói, Kiệt thoải mái.
Kiệt đưa mắt quanh chỗ cô bé đứng, ngắm mầu áo, mái tóc, sống mũi, đôi môi, và đồng thời bao quát toàn thể cảnh tượng của ngọn đồi và trông thấy cả những chốn nấp sau lưng chàng.
Sau lưng là ngôi nhà. Con đường nhựa hẹp chạy suốt cư xá, một đầu vòng xuống con đường lộ bên dưới, nằm sát mép đồi phía trong. Dưới chân đồi mé ấy là một lòng chảo với những dẫy nhà gỗ lụp xụp. Từ dưới vọng lên tiếng xe máy nổ inh. Một người đang mở máy đẩy xe ngược lối dốc.
Con chó của một nhà nào trong cư xá thả rong lấp ló trong bụi cỏ cao gần phía Oanh, hếch mõm nhìn Kiệt. Kiệt tiến một bước, cúi nhặt hòn gạch ném về phía con vật. Oanh hoảng hốt đi vội tới, và đứng vào phía trong chiếc xe lambretta. Con chó chạy tuôn trong cỏ sang góc khác, sủa vang. Kiệt chọi thêm một hòn gạch nữa. Con chó lảng xa hơn nhưng vẫn còn ẩn trong đám cỏ.
-Nhà thầy ở chỗ dễ sợ.
Kiệt ngoảnh lại. Oanh cũng đứng quay lưng vào nhà như Kiệt. Chàng trông thấy nửa mặt cô bé, hơi nghếch cao. Bây giờ rõ ràng Oanh biết mình đang bị ngắm và nàng thủ thế. Kiểu cách, cứng cỏi cố tình.
-Em về.
-Mai đến hả? Kiệt hấp tấp hỏi.
-Dạ. Mai em đến.
Oanh rời chân.
-Oanh, đi lối này cho sạch.
Kiệt khoát tay chỉ vào trong cư xá. Con đường xa gấp mười lối trước mặt. Kiệt dẫn đường, quanh co giữa những lối cỏ, tránh đường lầy.
Ra đường nhựa, Kiệt thở phào đứng đợi. Bước chân cô bé dẫm trên rìa cỏ thận trọng, mắt nàng nghiêm nghị. Kiệt ngại không dám tỏ ý gì, chàng cũng chẳng có ý gì rõ.
Hai người bước song song trên dải đường vắng.
Lòng chảo kề bên mở thoáng. Mầu áo nhạt bớt giữa khoảng rộng thưa cây cối. Kiệt nín thinh, ho khục khặc, cuời riêng. Cô bé thu khép dáng điệu. Như cử động trong chiêm bao, Kiệt đưa tay choàng vai cô bé. Nàng khẽ giật mình, song vẫn giữ vững bước từ tốn làm như không hề có biến cố.
Oanh thấp nhỏ. Cánh tay Kiệt dài. Giữa hai người còn một khe cách một đứa bé tinh nghịch có thể lách mình qua.
Họ đều bước không nói năng.
Bàn tay Kiệt nháp ẩm ôm gọn đầu xương vai tròn. Chàng nghe truyền qua mình nhịp khoan thai của bước di chuyển. Chàng không vội tưởng tới một điều gì khác ngoài sự thả nới hơi thở.
Tới lối quanh xuống đường dốc ga, Kiệt kìm bước. Oanh ngước dòm lên. Nụ cười bâng khuâng trên khuôn mặt đăm chiêu. Kiệt bỗng nhớ vẻ thất sắc phút đầu tiên trước tiếng reo mừng của chàng.
-Không nói gì hà? Kiệt  nhìn chỗ khác - Nói gì đi.
Kiệt nhấc bàn ta đặt trên vao Oanh, dừng chân đốt thuốc. Oanh như bị hụt bước, cũng dừng lại. Tới phiên Kiệt bị quan sát. Chàng ngửng lên, lúc lắc đầu, cười buồn. Oanh đứng trên lề cỏ quay mặt nhìn ngôi nhà kiến trúc theo lối Tây Ban Nha mầu trắng với hàng ba có mái hiên nối hai cánh. Sau lưng nàng mấy gốc liễu. Trên viền đồi cư xá một dẫy anh đào mùa này cây xanh lá.
-Không nói gì hả? Kiệt nhắc - Nói gì đi.
-Nói gì bây giờ? Em về.

-Nói bất cứ điều gì cũng được.
Oanh trông tới ngã ba cách độ năm mươi thước. Con đường từ ga lên chạy ngang dưới ấy. Chiều còn sớm nhưng tràn ngập vắng vẻ yên tĩnh. Oanh cười, như thoảng gió trên cành liễu và tóc nàng.
-Em về. Thầy có hẹn mà.
-Nói một điều rồi về.
-Thầy nói hộ đi.
-Tôi nói rồi: nói điều gì rồi về.
Chuyến xe buýt nhấn kèn dưới đường ngang.
-Cho em điếu thuốc.
-Bậy. Tầm bậy. Con gái nhỏ mà hút thuốc.
-Cho em điếu thuốc.
Cô bé cố mở to mắt cầm cự với cái nhìn của Kiệt. Chàng cười xòa, thú vị.
Đôi môi và hai ngón tay của nàng run lật bật trong khi Kiệt xòe diêm châm điếu thuốc cho nàng. Nàng ngửa cổ, khép mi mắt tránh hơi khói nhả bay. Nàng nín ngăn cơn sặc, mặt đỏ bừng. Một giọt nước mắt ứa lăn chảy trên gò má. Kiệt ngoảnh trông hướng khác. Oanh tiếp tục hút thuốc.
Hai người ngược đường vào cư xá.
Kiệt choàng đặt tay trên vai cô bé như cũ. Không còn khoảng cách giữa hai người. Càng vào sâu, quanh cảnh càng hoang vu hơn. Lần đầu tiên, Kiệt đi dọc suốt cư xá. Cuối đường một cánh rừng thông nhỏ men theo triền dốc. Dưới triền lọt hai ngôi nhà nữa của cư xá. Kiệt nhớ những khu rừng xa xăm chàng đã dạo chơi.
Họ quay ra. Cô bé ném bỏ điếu thuốc. Kiệt vẫn đặt tay trên vai nàng và kéo giữ một cánh tay nàng choàng sau lưng mình. Mái tóc cô bé sát bên cằm Kiệt. Chàng sung sướng hát một vài nốt nhạc thánh thót trong trí. Chàng không cần thiết phải nói, được im lặng dẫn dắt. Hai người đàn bà ngược chiều nhìn họ bằng con mắt nào chàng không buồn lưu tâm.
Oanh cắm cúi theo ý nghĩ riêng.
-Không nói gì há? Cô bé bật nhái giọng - Nói gì đi.
-Nói gì bây giờ?
Kiệt cười thành tiếng. Chàng buông cô bé, đốt điếu thuốc khác.
-Hút không?
Oanh trề môi lắc đầu. Nàng đợi Kiệt châm thuốc. Xong họ cùng một lúc choàng tay qua lưng nhau.
Kiệt nghĩ chàng có thể đi lui đi tới trên con đường mãi. Chàng muốn giữ cô bé trong tay.
Cuối cùng Oanh quyết định. Nàng buông tay, tách rời khi đến chỗ quẹo xuống ngã ba.
-Thôi em về.
-Mai đến hả?
-Lỡ không đến được?
-Không thể có chuyện lỡ.
-Sao không nhỉ?
Kiệc có cảm tưởng như bị xập bẫy. Chàng nhíu mày. Chàng đọc được nét dữ dội, bất thường của mình qua nét hoảng sợ của người đối diện. Mặt nàng hơi tái, mắt chớp nhanh. Chàng không cố ý nhưng đầu chàng bây giờ nặng chĩu như cục đá.
-Mai em đến.
Kiệt cười gắng gượng.
Tới ngã ba, họ đứng bên vệ đường đợi chiếc xe buýt xuôi chợ về. Kiệt nắm bàn tay cô bé, nhỏ nhắn, mềm mại. Lòng bàn tay của Kiệt toát đẫm mồ hôi, dấu hiệu của sự kích thích quá độ. Những lúc này bề ngoài Kiệt trầm tĩnh.
-Bệnh tê thấp. Kiệt chối lảng, móc khăn chùi mồ hôi.
Chiếc xe buýt chậm chạp đến. Kiệt đứng yên trước đầu xe trong khi Oanh hấp tấp đi về cuối xe. Cửa lên mở đằng sau. Một tên bạn đồng nghiệp ở quân trường ngồi cạnh tài xế cười toét miệng với Kiệt tỏ ý đã nhìn rõ tất cả. Kiệt không phản ứng. Chàng trơ trơ.
Oanh ngồi ở băng quay lưng về phía vệ đường Kiệt đứng. Xe từ từ chạy qua chỗ Kiệt. Chàng trông thấy mái tóc và vai áo nàng. Xe qua khỏi, Kiệt thủng thỉnh bước, nhìn với vào khoang xe trống trải. Chàng có ý trở về nhà bằng lối bực đá.
Quãng đường dốc, xe trôi không nhanh lắm. Kiệt lẽo đẽo đằng sau, tưởng chừng chân đang bị cuốn theo đà dốc và đà chạy của xe. Trên xe, Oanh nhô người ra khỏi băng. Mầu áo vàng vẫy gọi, Kiệt rảo cẳng dẫm theo nhịp chuông rung lắc inh ỏi bên tai. Xe chạy mau hơn, Kiệt thất kinh toan co giò đuổi theo, nhưng chàng kịp kìm bước. Chàng giơ tay đưa qua đưa lại làm hiệu.
Kiệt buông rơi cánh tay khi chiếc xe buýt khuất dưới dốc. Chàng nhớ cảnh tượng vừa qua chàng đã sống một lần trong dĩ vãng nhưng không thể biết đích xác ở đâu, lúc nào. Đồng thời chàng cũng cảm thấy mình vừa trải qua cơn bấn loạn tâm thần vô lý.
Nhẩy mỗi bước hai bực đá, Kiệt thấy cần khua động, trửng rỡn.