Một
Chủ
Nhật Khác
23
Vốn
tính mực thước quy củ, Nghiêm ghét lối phóng túng quá độ.
Trong mọi hoàn cảnh chàng đều cố giữ thái độ điềm tĩnh, ôn hòa, ít khi
Nghiêm mất
tự chủ. Vậy mà vào những phút cuối ngày chủ nhật ấy, Nghiêm thấy mình
buông thả,
lệch lạc. Có lẽ tại chàng hơi quá chén. Sau một ngày bận rộn và căng
thẳng ngấm
ngầm không để lộ ra mặt, vì không được mãn ý, khi khách khứa đã ra về
chỉ còn
Duy và Nghiêm, Nghiêm mới thực sự được hưởng những giây phút vui sướng
của mình,
quên hẳn mọi bận tâm. Ngọc dục Nghiêm hai ba lần vào trại nhưng chàng
cố ý trì
hoãn – khác hẳn lệ thường - lấy cớ Duy đang say ngủ ngon và trong khi
ấy thì chàng rót thêm rượu vào cốc của mình và mở nhạc nghe với Kiệt.
Nghiêm cũng thoáng có ý nhờ bạn trực hộ, ở lại nhà khi Duy đề
nghị và không thèm nghĩ đến đến những chuyện có thể xẩy đến trong khi
chàng vắng
mặt, không thèm nghĩ đến Thái, người cùng toán trực. Trước khi đi
Nghiêm hôn vợ
một cách xuồng xã, có thể gọi là thô bạo bất thường khiến Ngọc kinh
ngạc, nhưng
đồng thời tuồng như có vẻ quyến luyến khiến Ngọc xúc động.
Phiện
trực chỉ mãi đến muời một giờ hơn sáng thứ bẩy Nghiệm
mới được thông báo. Chàng bị đôn lên thay thế một sĩ quan công tác bất
thường.
Chuơng trình ngày chủ nhật trù tính từ một tuần lễ trước đã sẵn sàng –
khách khứa
đã mời – không thể hồi. Ý định tổ chức bữa ăn sinh nhật không phải của
Nghiêm mà
là của Ngọc –sau một mùa hè buồn bã, vợ Nghiêm muốn có dịp vui gặp bạn
bè. Thường
mùa hè nào vợ chồng Nghiêm cũng có tổ chức một cuộc nghỉ mát tắm biển
trong vài
ba ngày ở Vũng Tàu hoặc Nha Trang, nhưng mùa hè vừa qua vợ chồng Nghiêm
chịu
hai cái tang liền trong vòng chưa đầy một tháng – tang ông thân sinh
Ngọc, kế
tiếp cái chết không toàn thây của Đôn, em trai Nghiêm – nên họ không
còn thì giờ,
phương tiện, tinh thần để đi chơi đâu. Trong album gia đình Nghiêm mỗi
năm đều
có dán một số hình kỷ niệm, năm nay chỉ có hình đám tang, không có hình
vợ chồng
chàng và mấy đứa con chụp trong cuộc đi chơi thường niên. Mặc dù Nghiêm
không
hoàn toàn đồng ý với vợ về việc tổ chức bữa ăn có mầu như một nghi lễ
kỳ cục -
Ngọc bảo chàng: năm nay anh ba mươi tuổi, đúng ba mươi tuổi… Trong khi
Nghiêm
chẳng có một ý nghĩ gì về tuổi tác của mình – nhưng chàng không tỏ lộ,
chàng chiều
Ngọc. Nghiêm đã quen sống với những điều bất ưng từ nhiều năm, chàng dễ
dãi thích
ứng mọi cảnh ngộ, buông xuôi không cưỡng, chỉ tách mình giấu kín ở một
chốn nào
bên trong mình vừa đủ tự vệ, bảo thủ đôi ba ý tưởng và tình cảm của
chàng. Nhận được bản đính chính phiên trực, Nghiêm thêm khó chịu.
Nghiêm bị du vào tình thế bắt buộc phải nhờ cậy người khác và không còn
giữ
nguyên tắc tự đặt cho mình khi sống trong quân ngũ: hoàn tất mọi tạp
dịch một cách
tề chỉnh không để ai nói động đến. Nghiêm không bao giờ vắng mặt một
đêm cấm trại
nào, Ngọc thường than thở nhiều khi hàng tháng trời không có được lấy
một đêm
chồng ngủ nhà. Nghiêm chưa hề nhờ ai trực thế một phiên trong khi chàng
lại dễ
dàng nhận thay cho bạn khi cần. Nghiêm luôn luôn nghiêm túc.
Trước
tám giờ sáng Nghiêm đã có mặt tại phòng trực cùng lúc
với toán sinh viên sĩ quan. Trực cổng chính, mỗi phiên có hai sĩ quan,
Nghiêm là
sĩ quan phụ tá. Sĩ quan trực chính là Đại Úy Thái, nửa giờ sau mới đến.
Thái vốn
là bạn học của Đôn, đến bây giờ vẫn coi Nghiêm như anh, hai đứa cùng rủ
nhau
thi vào trường Võ Bị một khoá. Sau những ngày lăn lộn ở chiến trường,
Thái được
đổi về làm huấn luyện viên ở trường mẹ, còn Đôn tử trận. Gặp Thái làm
sĩ quan
trực chính, Nghiêm nhẹ bớt thắc mắc, chàng giải quyết được công chuyện
một cách
êm thuận không khó khăn. Chàng đề nghị Thái về nhà yên chí đưa vợ đi
chơi – Thái
vừa cuới vợ mấy tháng – chàng sẽ trông cho đến bốn giờ chiều, sau đó
Thái thay
chàng, chín giờ tối chàng lại có mặt nơi phòng trực. Buổi trưa, Nghiêm
vào Câu
Lạc Bộ ăn một khúc bánh mì cứng, uống cốc cà phê. Trong suốt thời gian
trực,
Nghiêm tự bầy những bài toán giải tích, chơi ô chữ, đọc truyện vui
cười, và tìm
điểm sai trong tranh vẽ đăng trong mấy số báo Chiến Sĩ Cộng Hòa cũ kỹ.
Hai giờ
trưa Thái vào để Nghiêm về sớm lo việc ở nhà và Nghiêm đã ân hận, thấy
mình lợi
dụng Thái khi chàng vào trại trễ hơn giờ hẹn.
Lúc
tiếng còi báo động hú vang, Nghiêm choáng người như bị
luồng điện giật, thất kinh; chưa khi nào Nghiêm chạy xe bạt mạng đến
như lúc
ấy. Chiếc Suzuki đổ lao dốc, không đèn, như bị lôi cuốn theo sát chiếc
Dodge
chạy lồng đằng trước. Mặt mũi Nghiêm như bị bưng kín trong tiếng gió
tạt và
tiếng động cơ ầm ĩ mở đến mức tối đa. Chàng quên bẵng mọi nguy hiểm,
chỉ còn
một ý nghĩ: làm thế nào đến phòng trực trước khi dứt tiếng còi, trước
kho đoàn
kiểm tra tới. Ý nghĩ chiếm đoạt Nghiêm hoàn toàn, đánh bạt cả tiếng la
gọi của
Kiệt.
Lệnh
chấm dứt báo động hồi gần mười hai giờ. Nghiêm đi chân
về phòng làm việc lấy đồ ngủ, dưới một bầu trời chuyển gió ào ào. Trên
đường
trở lại phòng trực, chàng bất chợt dừng bước ngửng trông con trăng yếu
nhợt như lung lay trên những mảng mây xậm
bay tới tấp. Trước mắt Nghiêm, bóng những ngọn đồi gần, rậm rạp khua
tiếng.
Không quay lại, chàng trông thấy toàn thể quang cảnh doanh trại sau
lưng, lặng
lẽ và thê lương. Một bóng người đứng thật xa, nhỏ xíu trong tầm mắt
Nghiêm -
bấy giờ chàng nhìn thấy lại - đứng giữa con đường hoang vắng, bên những
toà nhà
như lún thấp dần theo độ dốc, cất tiếng kêu:
-Nghiêm…
Nghiêm… Happy Birthday!
Giờ
Nghiêm mới thực sự nghe tiếng gọi của Kiệt, chỉ còn là tiếng
vang dội sau bao giờ khắc qua trong tưởng tượng và tiếng vang ấy hiển
lộng, rền
rĩ, quái gở khiến chàng rùng mình. Chàng cũng thấy lại cảnh tượng trong
gian phòng
khách ở nhà với những khúc nhạc baroque, niềm vui sướng bất chợt thái
quá đến
muốn ứa lệ, buổi tối đã qua. Lúc này Nghiêm ngó thấy Duy đầy mầu mè,
khôi hài.
Còn Kiệt cuống rối, kỳ dị, Nghiêm không ưa.
Về
đến phòng trực thấy Thái chưa vào giường, Nghiêm bảo:
-Cậu
ngủ đi. Đêm nay để tôi lo.
Nghiêm
ngồi vào bàn giấy nơi đặt điện thoại, lật xem sổ sách.
Sinh viên sĩ quan trưởng toán gác nhường ghế cho Nghiêm, bước ra hiên.
Theo thói
quen, Nghiêm đọc báo cáo quân số, vũ khí, đạn dược, máy truyền tin,
tiêu lệnh đặc
biệt. Thái bật quẹt châm thuốc và ngồi im. Vì là phòng trực ở cổng nên
trong phòng
có kê một bộ sa lông gỗ có ba ghế dùng để tiếp khách. Phòng được ngăn
đôi bằng tấm màn dạ tím, bên trong màn đặt
hai chiếc giường ngủ song song. Nghiêm cũng mở hồ sơ tác xạ của hai
khẩu súng cối
trấn cổng, đặt trong hai cái hố ở bãi cỏ bên kia đường ra vào. Chàng
nghĩ mình đang
bị Thái tò mò nhìn ngắm nhưng bây giờ quả tình chàng đang sống trong
tâm trạng
phiêu lãng - rượu đang rã – và hờ hững trước mọi sự.
Mười
hai giờ hơn, Nghiêm còn ngồi hút thuốc lá nói chuyện với
Thái. Thái nhắc những chuyện từ mười năm cũ, ngày còn đi học với Đôn ở
trường
trung học cũng như ở trường Võ Bị này. Ngày bọn chúng bỏ ngang theo võ
nghiệp
chúng hình như đầy lý tưởng. Bây giờ hoàn toàn không. Trong đám táng
của Đôn,
Thái và ba bốn tên bạn đồng khóa hiện ở đây đã lo liệu phụ giúp gia
đình Nghiêm.
Cứ nghe giọng Thái, Nghiêm nhận thấy cái chết của Đôn làm hắn đau đớn
hơn chàng.
Chàng có lẽ dửng dưng trước cái chết của em. Cuối cùng chỉ còn Thái
nói, Nghiêm
thỉnh thoảng xen một câu hỏi, thêm thắt một nhận định. Thái thuật những
chiến dịch
khốc liệt đã dự, nhắc tới hồi phải đi dẹp biểu tình, chống đảo chánh và
hắn tự
cho rằng mình đã già, đã thấu hiểu, chán ngán binh nghiệp, mặc dù chưa
tới ba mươi
tuổi.
Trước
lúc hai người vào giường nằm, có điện thoại từ phòng hành
quân thông báo tin tiểu khu cho hay địch có thể tập kích hoặc pháo kích
thị xã
và trường trong đêm nay hoặc đêm mai.
Thái vừa cười vừa bảo anh sinh viên nghe điện thoại báo cáo:
-Tin của phòng 2 tiểu khu nghe cho biết vậy…
Lúc
ấy vào đúng một giờ đêm. Máy truyền tin trong phòng trực mở vào mỗi đầu
giờ
đang gọi các toán kích nằm ngoài vòng rào phòng thủ. Nghiêm thấm mệt.
Nhắm mắt
nằm trên nệm cứng lạnh, chàng chênh chao vì cơn mệt nhưng không ngủ
được. Thái
vừa đặt lưng xuống đã ngáy ngon lành. Mặt vách sau phòng trực gần
giường Nghiêm
có những ô cửa kính trông ra một lối cổng khác song song với lối qua
mặt trước
phòng, bị bể, che bằng bìa cứng, gió thổi lùng bùng. Gió từ dưới lũng
sâu hoắm
rậm rịt cây cỏ, dài suốt Vũ Đình Trường bốc lên.
Sự
vắng vẻ khua động cô quạnh của ban đêm ở trại lính nổi dềnh
quanh Nghiêm mỗi lúc thêm dầy nhưng Nghiêm vẫn còn phần nào tỉnh thức.
Hơi hóp
lởn vởn những âm thanh, bóng dáng của buổi tối. Chàng thiêm thiếp trong
giấc
chiêm bao hồ đồ chỉ bừng hiện một hai hình ảnh sau cùng lúc giật mình.
Nghiêm
chập chờn như thế không biết
bao lâu cho đến khi chàng
choàng dậy vì tiếng động ở ngoài. Xe tuần tiễu. Có tiếng hỏi giật giọng:
-Sĩ quan trực đâu?
Nghiêm ngồi lên trong mùng trên mặt giường nhún nhẩy. Giường
bên, Thái trở mình, càu nhàu bảo:
-Mặc mẹ thằng khùng anh.
Thái nhận đúng tiếng nói của người bước vô phòng, tiếp tục
ngủ.
Viên
sĩ quan trực bộ chỉ huy tuần tiễu đêm ấy là Đại Úy On,
tên dở người chẳng rõ điên thật hay giả bộ. Gương mặt bơ bơ, dáng dấp
thô lậu,
cử chỉ vụng về trong bộ binh phục nai nịt trang bị như sắp ra trận. On
dềng dàng
như một tên hề đóng trò. Y thi hành nhiệm vụ một cách chậm rãi, tỉ mẩn,
tỉnh khô
không cần biết đến thái độ người đối thoại. Miệng lẩm bẩm như đọc dần
từng điểm
có ghi trong bản tiêu lệnh dành cho sĩ quan trực bộ chỉ huy – bản tiêu
lệnh dài
gần ba trang in ronéo – không bỏ sót một chữ, đọc xong y lặp lại lớn
tiếng hỏi
và kiểm soát không bỏ qua một chi tiết nhỏ nhặt. Quân số, vũ khí, hỏa
lực cá nhân,
quân tăng cường, các toán kích, phương tiện liên lạc, đèn phòng thủ,
cách bố trí
lính gác, đốc canh… Y đi ra, rồi trở vô, rồi đi ra không biết mấy bận.
Nghiêm
ngồi trên ghế ở bàn tiếp khách mặc On đi với sinh viên lục lạo chỗ ngủ
của toán
gác, sờ đầu người từng giường, leo lên sân thượng xét chỗ đặt đại liên,
hạch hỏi lẩn thẩn
những trường hợp xử trí đặc biệt do y bịa đặt ngớ ngẩn vô lý. Y hình
như không
biết buồn ngủ nên đụng đầu y khó ai ngủ nổi. Sau mỗi phiên tuần tiễu
của On, sổ
trực bao giờ cũng kín đặc thứ chữ rồng bay phượng múa gồm hàng loạt đề
nghị sửa
chữa, bổ túc, đề nghị nghiêm phạt và khen thưởng.
Sau
khi đi vòng khu cổng trở vào, On ra lệnh mở máy truyền
tin liên lạc với các toán kính bên ngoài. Lúc ấy còn hơn muời lăm phút
nữa mới
tới hai giờ. Các máy chỉ mở vào mỗi đầu giờ, tuy nhiên, chiều ý viên
Đại
Úy khó
tính, sinh viên trực vẫn gọi máy kêu thử. Tất nhiên không có tiếng đáp.
-Trong trường hợp có lệnh khẩn cấp thì sao? On hạch hỏi.
-Các toán kích bên ngoài đã nhận lệnh đầy đủ. Anh sinh viên đáp.
– Không thể có lệnh đặc biệt cho họ. Họ nằm đâu là nằm đấy suốt đêm,
không nhúc
nhích.
-Lỡ họ cần báo cáo tình hình?
-Họ nổ súng là trong này biết mở máy liền.
-Đâu phải lúc nào cũng nổ súng?
-Nếu chưa đến nỗi nổ súng thì việc gì phải báo cáo thưa Đại Úy.
Anh sinh viên mỉm cười.
-Thí dụ họ phát giác địch đông và ở xa muốn gọi vào để xin
pháo binh bắn tiêu diệt thì sao?
-Làm sao ban đêm mà nhìn thấy xa được? Anh sinh viên lại cười.
On vẫn chưa chịu, không nói nữa, lúi húi ghi chép vào sổ
tay. Đối với y đó là một khiếm khuyết cần bổ túc. On thuộc loại người
khi đã bắt
có một ý tưởng thì níu chết lấy không chịu buông. Y chịu nặng những ý
tưởng lổn
nhổn, tán lạc.
-Trung Úy biết bắn súng cối không? On quay hỏi Nghiêm bất ngờ.
Nghiêm cười cười bảo:
-Sinh viên họ bắn.
-Tôi muốn Trung Úy cho lệnh bắn đạn sáng báo cho toán kích
ngoài cầu biết có xe tuần tiễu ra.
-Không được. Nghiêm ôn tồn đáp. – Xe ra là họ biết. Bắn đạn
sáng họ cũng không hiểu gì đâu.
-Lỡ xe xủa địch thì sao? On vẫn nghiêm trang. – Tình hình đêm
nay đặc biệt. Trung Uý biết rồi chớ?
-Tôi biết. Tôi biết…
Nghiêm nhẫn nại giải thích với On, viện dẫn nọi lý do để y bỏ
điều yêu cầu phi lý, vô ích không thể thi hành. Viên Đại Úy khật khùng
khăng khăng
đòi thực hiện bằng được ý mình.
Y
lý luận lúc này y là sĩ quan trực Bộ Chỉ Huy đại diện Chỉ
Huy Trưởng mọi người phải tuân hành. Nghiêm chán nản không buồn nói
nữa, bỏ mặc
On đứng giữa phòng, trở vào ghế ngồi.
-Để
tôi nói với sĩ quan trực chính. On nói sau một hồi suy
nghĩ.
On
vừa bước đến ngang tấm màn ngăn che chỗ ngủ thì Thái
trong mùng quát tháo:
-Đứa
nào muốn bắn thì ra mà bắn. Đưa đạn cho nó…
Thái
đổ quạu, văng tục, đuổi On:
-Đi
ra, để yên tao ngủ… Đi không tao bắn thấy mẹ…
On
đứng khựng không lên tiếng đối đáp. Y lẳng lặng ra bàn quay
điện thoại, nói chuyện với phòng hành quân. Y vẫn chỉ lập đi lập lại
lời yêu cầu,
lằng nhằng dây dưa đến mười lăm phút. Rõ ràng bầu không khí thù nghịch
vây ngột
ngạt vây quanh chẳng làm On nao núng. Rồi điện thoại cũng bị cắt đầu
dây đằng
phòng hành quân. On có vẻ ngẩn ngơ. Trước khi ra khỏi phòng, y quay
chào Nghiêm:
thôi cảm ơn Trung Uý, như không hề có chuyện gì bất thường xẩy đến
trong những
phút vừa qua.
Nghiêm
thở hắt, nhẹ nhõm. Chàng đợi nghe tiếng xe tuần tiễu
qua cổng chậm chậm quẹo xuống con đường đất lẫn giữa rừng thông đưa ra
các bãi
tập, sân bắn của quân trường, rồi bước ra hiên đứng cho thoáng, trao
đổi với
hai sinh viên sĩ quan đang phiên canh thức vài câu bình phẩm diễu cợt
nhẹ nhàng
về nhân vật quái dị.
Trời
bớt gió. Sương mù buông che những ngọn điện thả dài quảng
trường, những đốm đèn lù mù, trắng bệch.
Nghiêm
trở vào giường đã hơn hai giờ rưỡi sáng. Chàng buồn
ngủ díu nhưng vừa chợp mắt thiu thiu, chàng đã giật mình vì một tràng
súng nổ ròn
nghe gần nhưng không rõ hướng. Xe tuần tiễu trở vô cổng, không theo lối
phía
sau phòng trực như thông lệ, đỗ lại ngoài hiên khoảng thời gian vừa đủ
truyền một
câu nói ngắn rồi phóng đi mất hút. Sau đó nổi lên những tiếng dóng một
và những
tiếng chân nhộn nhạo trước hiên.
-Chuyện
gì nữa vậy? Thái gắt.
Sinh
viên báo cáo địch xâm nhập lọt qua các toán kích xuất
hiện sát hàng rào. Sắp có lệnh báo động của Bộ Chỉ Huy.
-Thằng
điên. Thằng điên. Chịu hết nổi. Thái trút sự giận dữ
ra miệng.
Chuông
điện thoại reo. Thái tung mùng, xỏ giầy. Nghiêm cũng
ngồi lên. Bộ Chỉ Huy báo động ra lệnh các cứ điểm tăng cường canh phòng
cẩn mật,
sẵn sàng nghênh địch. Một tên địch xuất hiện ở rừng thông bên đường ra
sân bắn đã
bị xe tuần tiễu bắn hạ. Thái vừa lầu bầu: tin thế nào nổi thằng điên,
thằng điên,
thằng điên… vừa quay máy gọi phòng hành quân xin xác nhận. Sự khích
động của người
chung quanh khiến Nghiêm nôn nao ngầy ngật. Chàng hết sạch cơn buồn ngủ.
Trong
khi Thái dặn dò cắt đặt sinh viên canh gác, nhắc nhở
các vị trí đã chỉ định phân chia cho các toán trong trường hợp biến
động, Nghiêm
khoác áo lạnh ra ngoài.
Trăng
xanh lướt lênh đênh trên một nền trời êm tĩnh hơn hồi
trước nửa đêm. Những tảng mây nặng đã bay biệt. Gió đều đặn miên man
trên những
đồi thông nghiêm mật, chan khắp không trung đổ bụi sương. Cảnh vật
thiêm thiếp
mơ màng.
Ba
giờ sáng Nghiêm còn dạo bước quanh khu cổng chính trên những
con đường đất trải sạn nhỏ. Một bóng nê ông trên một trụ ở lối mặt sau
phòng trực bắt đầu
hư, ánh sáng bật chớp lập lòa. Chàng bị ru trong lạnh lẽo.
Mùa
hè đã hết. Hơn tuần nữa bọn trẻ tựu trường, Ngọc đi dậy
trở lại. Mấy tháng nghỉ qua mau trong chộn rộn u ám. Quả là một mùa hè
tang tóc
đối với Nghiêm. Thật ra nếu không có hai cái tang, Nghiêm cũng chẳng
thể đưa vợ
con đi đâu. Tình hình chiến sự ác liệt giam cầm mọi người tại chỗ - trừ
dân ở các
nơi đã thành bãi chiến trường thì bị xô đẩy tuôn chạy. Trong tuần rồi
tất cả các
sĩ quan đều được lệnh tham dự một buổi hội an ninh để nghe thuyết trình
về kế
hoạch tấn công thị xã của địch và kế hoạch chống trả tự vệ của ta cùng
những biện
pháp cần thi hành về phương diện an ninh của mỗi cá nhân có nhà ở ngoài
phố. Thành
phố vẫn an bình một cách khả nghi từ cuối tháng ba bây giờ có dấu hiệu
bị đe dọa.
Những ý nghĩ về chiến sự không khuấy rối Nghiêm bao nhiêu, chàng luôn
luôn bình
thản vì nhận định mọi chuyện xẩy tới hay không ở ngoài quyết định,
ngoài hy vọng
mong ước cũng như tuyệt vọng giận dữ của mỗi người.
Khi ngó mông về phía quảng
trường lờ mờ trong màn sương vẩn,
Nghiêm lại nghe tiếng la vang của Kiệt: Nghiêm… Nghiêm… Happy Birthday… Bây giờ
tiếng vọng dội trên một chuỗi âm thanh tơ tưởng diễn tiến chậm rãi,
thong thả,
hoàn toàn khác với nhịp độ thật đã nghe của khúc nhạc. Tiếng vọng rõ
mồn một nhưng
dường như lại xa lắc ở bên kia một bức tường dầy. Nghiêm như đang cố
phóng mắt tới những bến bờ Kiệt trôi dạt và chàng như ngơ ngác trước
những kỷ niệm của riêng mình vật vờ đắm đuối trên một dòng chiêm bao
trắng xóa.
Nghiêm đứng dưới một tàn cây thấp, cành lá cứng im đẫm sương đêm với
những chùm hoa không rõ mầu.
Chàng
hoảng hốt trong những ý nghĩ chập chờn về buổi tối, về
Kiệt, về Duy, về mình, ở nơi chàng chờn vờn mớ linh cảm tối tăm như
miệng hố sâu
rì rào gió đùa, hương gió lạnh nhạt. Dường như gió chuyển rần rộ phía
rặng núi
xa, đứng đây không thấy. Không biết lúc nào từ phương ấy gió chuyển
tới? Mai sáng
hay chốc lát?
Dứt
khoát những ám thị tê tái, Nghiêm trở về phòng trực
trong cơ bàng hoàng, đầu tóc và hai tay ướt đẫm sương đêm. Không khí
trong phòng
khuya ấm áp, đã bình thản trở lại. Thaí ngáy đều trong giường. Các sinh
viên ngồi
ngủ gật quanh bàn tiếp khách. Nghiêm cũng vào giường. Đã bốn giờ sáng.
Chàng
bỗng bị giật đứng vì những tiếng như quát bên kia bức
màn dạ. Chàng táng đởm nhẩy chân không xuống đất. Người đứng lố nhố
chật cửa ra
vào. Nhiều miệng đua nhau nói.
Nghiêm
ngồi vào chiếc ghế trống bất động.
Người
bị xe tuần tiễu bắn hồi ba giờ sáng ở rừng thông bên
kia đường ra sân bắn là Kiệt. Tại sao Trung Úy Kiệt lại lần mò ra đấy?
Ông ta bệnh
nằm cả tháng nay bên tiểu khu mà. Ai biết. Đúng là Trung Úy Kiệt. Xác
quàn bên
Niệm Phật Đường. Nguyên băng M.16 vào bụng và ngực. Ai bắn? Đại Úy On,
ông Đại Úy
khùng. Khùng gì? Ai chẳng phải bắn trong trường hợp ấy.
Xác
Kiệt nằm trên bàn, phủ vải, cuối gian phòng dài trần trụi.
Đầu phòng đặt một bàn thờ Phật có tượng có đèn nhưng lạnh ngắt khói
hương. Trên
mặt sàn xi măng vương vài mẩu giấy xanh, đỏ, bệt sơn. Nơi này là chốn
tụ tập của đoàn
thiếu nhi Phật tử gồm các con em của trại gia binh, huynh trưởng là các
sinh viên
sĩ quan mộ đạo. Quanh vách gỗ căng những biểu ngữ về ngày lễ vu lan.
Trong một
góc bừa bãi những lon sơn, chổi cọ. Vài ba chiếc ghế bỏ giữa khoảng
trống.
Duy
ngồi thừ hồi nào trên một chiếc ghế tựa vách.
Nghiêm
đứng cạnh bàn nhìn tấm vải thô đắp kín Kiệt. Chàng không
mở tấm vải.
Chàng
nghe những tiếng động bên kia vách ván. Nửa lớp nhà, nơi
đặt Niệm Phật Đường là phòng vãng lai dành cho sĩ quan cấp uý mới đến
trường hoặc
tiếp đón các phái đoàn không quan trọng. Chàng nghe tiếng hỉ mũi của
Duy. Các ô
kính trên vách mầu khói giống như mầu trời chàng vừa nhìn thấy bên
ngoài.
-Nghiêm…
Nghiêm… Happy Birthday…
Happy Birthday, Kiệt.
Nghiêm
đứng, bỏ quên mình, bỏ quên hết thẩy, chàng vẫn ngó
thấy xác Kiệt được đắp điếm dưới lần vải có mầu lem luốc nhưng chàng
không nhớ
hình dáng Kiệt. Chàng cũng không nhớ cái chết của Kiệt. Chàng mặc sự
trống rỗng
hút cuốn tâm trí.
Quanh
cái chết của Kiệt lồ lộ biết bao câu hỏi, Nghiêm cũng
không muốn hỏi. Ai trả lời được cho chàng? Ai?
Rồi
Nghiêm đến bên cạnh Duy nghe Duy nói. Lúc Duy rã rượu, tỉnh
giấc trong phòng Kiệt, Duy biết Kiệt đã chết. Giọng Duy đầy ân hận.
Nghiêm
không chêm một lời.
Nghiêm…
Nghiêm… Happy Birthday…
Câu
nói cuối cùng của Kiệt?
Khi
có bóng người bước vào Niệm Phật Đường, Nghiêm lẳng lặng
bỏ ra về. Thành phố đẹp lạ lùng. Vẻ đẹp thảng thốt của một ngày trở
mùa. Trời bạc
phơi phới. Mây mỏng bay lướt thướt. Trên mặt hồ chi chít những cụm
sương như cánh
đồng trổ bông trắng xóa.
Nghiêm
chạy xe chầm chậm, đều đều, giữa đường mờ mờ hơi khói.
Bỗng những trái nổ rớt đâu quanh, lay chuyển bầu không khí êm đềm, khép
nép. Hỏa
tiễn bắn vào thị xã chưa thức hẳn, rơi gần mấy cây cầu quanh hồ lớn.
Nghiêm vẫn
ngồi vững trên xe, chạy tới, chạy tới, không nhanh không chậm hơn, tâm
thần quạnh
tẻ, lặng lờ, và giật mình khi thấy mình đang đứng giữa gian phòng khách
trong
nhà, đã ngăn nắp sạch sẽ, chẳng lưu chút vết tích nào của buổi tối qua.