Một
Chủ Nhật Khác
22
Họ
lại lên cái xe dodge lênh khênh không cửa, chạy vòng
trong phố như những chiều chủ nhật trống trải trước kia. Đám đông không
thay đổi.
Duy
cười cuời giơ tay chào những mặt quen. Kiệt ngồi thẳng, đưa
mắt ngó quang cảnh phố xá. Thỉnh thoảng Kiệt cười không.
Họ
dừng xe bên đường, xuống tìm quà mua tặng Nghiêm. Duy mua
món trang sức đeo trên áo, hình hai khẩu súng bắt chéo. Kiệt mua một
tấm thiếp đựng
dĩa hát nhỏ ghi âm bài mừng sinh nhật.
Duy
hài lòng về món quà mình chọn:
-Tôi
sẽ bắt anh chàng đeo trên áo một tuần lễ liền.
Nghiêm
tính giản dị, ghét lòe loẹt. Không ai có thể ngờ anh
chàng trông lù đù hiền lành như không biết gì ngoài sách vở lại là tay
thiện xạ
về Colt. Nghiêm được tuyển vào đoàn đại diện cho trường trong kỳ thi
đua tranh
chức thiện xạ toàn quân.
-Để
mua rượu chát mang đến. Kiệt nói.
-Tôi
hết tiền rồi.
-Còn
tiền đây. Kiệt vỗ túi. - Nếu bữa nay không có sinh nhật
Nghiêm tôi cũng mời anh ăn bữa nó nê.
Xách
vò rượu chát từ trong tiệm bán thực phẩm ra xe, Duy khựng
giữa hè. Cô cháu gái của hắn khoác tay một thanh niên đi ngang qua. Cô
ngoảnh
sang bạn làm như không thấy Duy.
-Cháu
gái tôi đấy. Duy chỉ theo sau lưng thiếu nữ. – Anh thấy
không?
-Thế
hả? Kiệt hỏi xuôi. Anh chắc cũng không thấy mặt. – Đau
khổ?
-Đau
khổ chứ. Duy cười khà.
Duy
lấy làm lạ về mình. Hắn chỉ như cắn phải cục sạn khi ăn
cơm, hơi bực. Nhưng chỉ thế thôi. Mai kia mốt nọ hắn lại vẫn đến thăm
cô bé coi
như không có chuyện gì xẩy ra. Rất có thể hắn lại đắm đuối say mê thực
sự, quên
hết thẩy mọi chuyện hoặc có nhớ cũng bỏ qua không đếm xỉa. Và rồi cũng
bỗng chốc
hắn lạnh nhạt vô cớ, nhưng vẫn tiếp tục đi lại để khỏi làm tổn thương
tự ái kẻ
khác. Hắn như thế hoài. Tình ở Duy như cây trái có mùa.
Hắn
không như Kiệt. Anh trầm trọng thái quá.
Duy
lái xe chậm, xuống hồ, lên đồi, tìm một chỗ vắng đậu. Còn
sớm quá để đến Nghiêm.
Những
vạt nắng mỏng phủ trên các chòm cây cao, các triền núi
xa. Đồi cỏ xanh rợp. Một mạn trời mây đen. Đêm có thể mưa. Gió là đà ẩm
nặng.
Họ
ngồi yên trên xe.
Trong
khi Duy nhìn theo những bóng người thấp nhỏ đang đi
theo một lối mòn dưới chân triền cỏ, Kiệt loay hoay mở xắc hành lý.
Kiệt
lấy ra một hộp kèn.
Kiệt
gù lưng, co đầu gối, chống khuỷu tay lên đùi, bụm tay
ôm kín chiếc harmonica hình vành cung, thổi thì thầm. Duy chột dạ: điên
thật.
Kiệt say sưa như không còn biết mình ở đâu. Mắt lim dim, tóc xõa rũ
trên trán.
Hai bàn tay ôm kèn lúc ấp lúc mở, ngón tay rung lắc. Tiếng kèn ập òa,
nhịp đệm
lưỡi, tiếng ngân rung.
Đồi
vắng. Những người khác đều ở xa chỗ xe đậu. Gió có thể
đưa tiếng kèn bay lan, nhưng người ta chẳng để ý hoặc nghĩ tai mình ù.
Qua những giây bối rối mất tự
nhiên, Duy ngớ dần theo tiếng
đàn.
Hắn
mơ màng đến những giấc mộng chìm lẩn của Kiệt. Những điều
thầm kín chôn giấu ấy không sao ai biết được. Có lẽ lúc này chính Kiệt
cũng không
nhận thức được rõ ràng. Khi anh buông thả đắm sâu, anh cũng chỉ gặp
những vẻ mơ
hồ. Nhưng dường như mọi điều ẩn mật kia đang bập bềnh trong tiếng kèn
trổi. Những
khuôn dạng của chúng xuất lộ rồi phôi pha trong thoáng chốc.
Tất
cả Kiệt bấy giờ còn sót trong tiếng khẩu cầm trên đồi
chiều. Hiện đầy và hụt thiếu.
Thổi
dứt một bài, Kiệt quay sang cười với Duy. Nụ cười rạng
sau quãng tăm tối. Duy cười tán thưởng. Kiệt thở lấy hơi rồi lại đưa
kèn áp lên
môi.
Chiếc
xe đậu sát một mép lũng. Dưới xa hồ phơi đục. Đường bên
hồ chỉ có cây cối.
-Để
tôi thổi cho anh nghe bài này…
Giống
như thể hồi còn đi học, cùng bạn khoác vai đi trên đường
vắng hoặc trong sân trường, Duy náo nức, lâng lâng.
Kiệt
thổi kèn rồi hát. Ngày ấy chia tay
bên bờ đôi hàng châu
rơi thấm ướt khăn em… Cố nén đau thương, hẹn rằng đường đời đừng có
quên nhau. Đó
là bài One day. Duy hát theo bạn, làm điệu khề khà: One day when we were young,
one wonderful morning in May… You told me you loved me when we were
young one
day.
Kiệt
hứng chí. Anh nhắm kín mắt không còn thấy gì khác ngoài
tiếng kèn và hơi thở của anh. Và tiếng hát vụng về của Duy nữa chứ,
ngượng ngập
một mình, vì Duy vẫn còn nhìn thấy cảnh vật mờ mờ trong mắt.
Gió
ùa qua một cơn ngắn, ướt. Mưa đổ trước khi trời tối không
chừng.
-Bài
này nữa, biết không?
Senerata.
Duy hồi hộp ngang. Hắn nghe tới tận những âm rớt
cuối, ngắt nửa, và hơi thở phì phà của Kiệt. Hắn ư ử theo điệu nhạc như
rên
trong khi buồn bã cuồn cuộn dâng lên như sóng.
Kiệt
hát: Tối giờ đây giờ yêu. Giờ này
ngàn bóng yêu kiều.
Chim với gió đan tình, bên suối huy hoàng, trong ánh trăng, mơ màng…
-Em
gái tôi nó hay hát bài này lắm. Duy thốt trong giấc mê
chưa tỉnh. – Nó không biết lời.
-Bài
này nữa. Kiệt như không nghe Duy nói.
Anh
tiếp tục thổi kèn. Càng lúc tiếng khẩu cầm càng vang kêu,
dồn dập, tha thiết, hỗn loạn, không thành bài. Kiệt thổi theo môi đưa,
vồ bắt âm
thanh ngẫu hứng, theo trí nhớ tơi tả. Tiếng kèn vang dội mãi trong tai
Duy như
tiếng vọng xô đập hai bên vách đá.
Kiệt
ho dữ dội, gập đôi người, đầu cụng vào thành xe. Rồi
anh bật ngửa trên ghế, thở gấp. Duy biết hắn không còn cần thiết kể lể
gì với bạn
nữa.
Mưa
bắt đầu rớt lộp độp trên mui vải. Nhưng nắng còn phất phơ
trên phố cao tít.
Kiệt
leo ra sau khoang xe, lom khom thay bộ quần áo đã nhầu
nát. Bộ quần áo lôi ra từ trong xắc sạch sẽ hơn nhưng cũng hằn nếp gấp.
-Tôi
muốn thắt cái cà vạt…
Duy
đưa Kiệt về phòng mình ở cư xá. Kiệt chọn chiếc cà vạt
to bản, sặc sỡ. Anh rửa mặt, chải đầu đỏm đáng trước khi đến Nghiêm.
Tất cả mọi người mừng đón Kiệt.
Anh chào hỏi, giữ đầy đủ bộ
lệ ngoại giao. Nhìn anh người ta chỉ thấy một con người đang đau yếu.
Chỉ cần
thuốc thang tịnh dưỡng anh sẽ bình phục. Người ta nói với anh về khí
hậu miền biển, về những phương cách
trị liệu tân tiến. Rồi người ta cũng đề cập đến tình hình các quân y
viện, thân
phận những con bệnh giữa một hoàn cảnh chẳng những thiếu thốn còn bị
ung thối vì
tệ đoan tham nhũng. Kiệt lặng yên.
Nghiêm từ dưới bếp chạy lên, tay cầm
chiếc chảo không:
-Kiệt… Thật hay. Mình đang nghĩ còn dư
một miếng chắc là có
khách quý. Đúng y như rằng. Anh sẽ ăn miếng danh dự ấy. Quý vị sẽ
thưởng thức tài
nấu nướng của Nghiêm. Chỉ có một món duy nhất: Chateaubriand nhưng quý
vị sẽ thấy
không đâu có, khắp Việt Nam
không ai làm nổi…. Kiệt, ngồi xuống. Anh chọn nhạc hộ tôi đi. Nhà không
đủ chảo,
gia chủ đề nghị có miếng nào đưa lên xin quý vị cứ tùy tiện xếp đặt ăn
ngay cho
nóng mới ngon. Anh bạn thân của tôi lại có nhã ý đưa thêm vò rượu nữa
thế là mình
có hai vò. Quý vị tự rót uống, kể cả quý vị phụ nữ. Uống cho hết. Quý
vị uống
không hết có quyền đổ nhưng ly của quý vị lúc nào cũng có mầu đỏ xẫm
mới, thơm,
đừng để nhạt. Bây giờ tôi xin phép xuống bếp… Sống, chín, vừa vừa, quý
vị thích
thế nào xin ghi giấy chuyển đến nhà bếp quý vị sẽ được thỏa mãn. Vị nào
không ý
kiến, nhà bếp sẽ tùy tiện theo hứng…
Chưa bao giờ Nghiêm nói nhiều như thế.
Buổi họp chưa tới mười người kể cả vợ
chồng Nghiêm. Phụ nữ
chỉ có hai người là bạn học của vợ Nghiêm. Họ dè dặt, khép nép giống
như chị,
hiện diện giữa đám đàn ông chẳng mấy khi gặp dịp khoa trương thỏa
thích, giải tỏa
những ấm ức bất mãn chất chứa mỗi ngày, giống như những bông hoa mang
trưng
trong gian phòng nghèo túng bề bộn.
Quay sang người đàn bà ngồi bên ăn
uống ké né, Duy nói:
-Bà ăn đi chứ. Đừng để ý đến bọn
chúng tôi. Bọn đàn ông đây
giống như đám con nít. Mặc chúng nó.
Ý kiến của Duy bị phản đối dữ. Hắn la
lên:
-Con nít còn khá. Một lũ trẻ mồ côi,
mất dậy…
Bàn tiệc nhao nhao, mạnh ai nấy nói
như chợ vỡ. Duy thích chí.
-Để cho các bà phát biểu ý kiến.
Duy đứng hẳn lên. Những người đàn bà
cười khinh khích.
Duy ăn không hết miếng thịt bò. Hắn
say quá thể.
Bàn dẹp trống. Sang mục bánh ngọt.
Kiệt đặt đĩa mừng sinh nhật.
Nhạc vẳng. Duy ê a. Sau khi Nghiêm mở các quà tặng, Duy bắt Nghiêm đứng
thẳng,
gắn lên ngực áo bạn hình hai cây súng bắt chéo, trịnh trọng tuyên bố:
-Nhân danh tình bạn của đôi ta, tôi
yêu cầu anh đeo trên ngực
huy hiệu này kể từ giờ phút này trong một tuần lễ không được rời và anh
sẽ phải
đeo nó bất cứ lúc nào tôi yêu cầu…
Nghiêm vuốt ve món trang sức, đưa tay
chào và bắt tay Duy.
Duy hả hê. Khi mọi người tản trong
phòng, đợi cà phê, Duy còn
cầm cốc rượu đầy. Hắn thấy Kiệt ngồi xoải cẳng trong một chiếc ghế dựa
đặt bên
cửa sổ. Duy tiến đến, tưởng Kiệt ngủ toan quay đi vừa lúc Kiệt bừng
mắt. Con mắt
sâu trũng lơ láo.
-Anh uống với tôi nữa chứ. Duy nói.
Kiệt gật đầu. Duy tới chỗ vò rượu nơi
góc phòng, rót một cốc
cho Kiệt. Hắn rót tràn, rượu đổ lênh láng.
-Coi chừng, Duy. Nghiêm nhắc chừng khi
Duy đi ngang.- Kiệt
mệt.
-Không sao đâu. Đến gần Kiệt, Duy cúi
xuống đưa cốc rượu. -
Phải không? Chơi với anh tôi lây bệnh rượu. Mai mốt anh đi, tôi uống
một mình
chán ngoét.
Mùa giông bão đang tới. Rồi mùa đông
lê thê nữa. Duy sẽ loay
hoay ra sao giữa những trận mưa, trận gió quây quần, cảnh vật chĩu nặng
và
người thì khép kín trong riêng tây. Hắn như đã ớn lạnh, khiếp hãi nghe
tiếng
tạo vật run rẩy những cơn chết.
-Kiệt! Mozart… Nghiêm kêu.
Kiệt giơ cốc rượu, gật gù.
-Divertimento.
-Nhớ dữ. Nghiêm khen.
Duy buông mình trong chiếc ghế khác
gần đấy. Trời lởn vởn rì
rào tiếng mưa nhỏ.
-Mùa hè. Kiệt!
Tiếng Nghiêm đánh thức Duy.
Hắn dụi mắt. Gian phòng vắng ngắt
chẳng còn ai ngoài ba
người. Nghiêm đã thay quân phục. Nhạc vang rền một điệu thúc bách tưng
bừng
nhưng đâu đó trong tở mở ẩn náu vẻ não nuột. Như trái chín nẫu ngọt cay
dưới nắng.
-Mùa hè đó ư? Duy bật kêu lạc lõng khi
khúc nhạc dứt.
Vợ Nghiêm từ trong bước ra nói:
-Các anh đi kẻo trễ. Gần mười một giờ
rồi.
Kiệt đứng lên:
-Một bữa vui. Không ngờ lên trúng bữa
vui.
-Bữa nào anh đi, anh Kiệt?
-Nội tuần sau.
-Trước khi đi chúng mình còn một bữa
riêng nữa chứ. Nghiêm
nói.
-Tất nhiên. Duy xen lời. - Nhiều bữa
nữa.
-Anh Kiệt về đâu? Vợ Nghiêm hỏi.
-Tôi cũng vào trại. Kiệt đáp. -Nhà trả
rồi.
Duy đứng lên, xốc lại quần áo, bảo
Nghiêm:
-Anh Nghiêm chỉnh quá. Bữa nay bê bối
một tí coi sao. Anh ở
nhà với bà ấy đi, tôi lo hết cho. Ai lại bữa nay mà bỏ bà ấy ở nhà một
mình coi
không được.
-Thôi đi cha. Nghiêm cười hiền. – Cha
say khướt, lo cho mình
chắc đã xong chưa. Tù cả đám. Tôi không chơi dại.
-Yên chí mà, ở nhà đi.
-Nói thế chứ đêm nay tôi trực cổng
chính. Đã hẹn không vào
tụi nó chửi chết.
-Để xe gắn máy ở nhà, mình đi chung
một xe. Duy lại đề
nghị.- Mai tôi chở về.
-Không. Tôi đi xe của tôi. Hai anh đi
với nhau.
Nghiêm bao giờ cũng thức từ tờ mờ
sáng, dù mưa bão gió rét,
về nhà cách sáu bẩy cây số, không một ngày sai sẩy, ăn điểm tâm với vợ
con, đưa
con đi học, rồi trở vào trường. Duy chỉ có thể bắt buộc phải thức vào
giờ ấy
khi cần đưa một người đàn bà ra khỏi phòng, tránh những con mắt tò mò.
Duy và Kiệt bước ra sân đợi Nghiêm.
Anh chàng còn giã từ vợ
theo đúng nghi lễ.
Nhà Nghiêm nằm lọt dưới trũng. Nhìn
lên trời sâu như lòng
giếng. Xung quanh rừng cây đen gió. Con trăng thượng tuần đang chạy đua
cùng
mây.
Xe gắn máy của Nghiêm chạy trước. Xe
dodge theo sau, soi
đường. Vừa qua khỏi khúc quanh vào khu trường cũ, còi báo động rú lên
xa xa. Ánh
đèn nhất loạt tắt ỉm. Nghiêm khoát tay ra hiệu cho Duy vượt lên. Xe
chạy ầm ầm,
quanh quẹo. Bóng người hối hả qua trên những khoảng sân ngăn giữa các
lớp nhà.
Duy đánh vật với tay lái. Dưới lũng giữa hai khu trường, con đường mờ
trắng ánh
trăng và sương muối. Duy nhấn hết chân ga, cố đuổi kịp tiếng còi hụ
trước khi
tắt. Hắn ôm tay lái trên đoạn đường thẳng lên Vũ Đình Trường như muốn
chạy
cuồng theo xe. Trên mái hiên nhà Bộ Chỉ Huy toán trực đại liên đã xuất
hiện.
Men theo chân tường, người lúp xúp ra vị trí.
Kiệt bỗng cất tiếng hát inh tai. Kiệt
gào thì đúng hơn như
muốn át tiếng còi hú, và tiếng động cơ.
Toàn thân Duy rung chuyển theo một
nhịp cười gay gắt không
thể dằn. Ở khúc đường vòng nguy hiểm lên quảng trường xe nhẩy vọt tới
bãi cỏ
rồi mới chạy trở vào đường. Kiệt đổ đập vào vai Duy vẫn tiếp tục hát.
Điệu hát
dồn, nghiêng ngả, không lời. Păm păm păm…
păm păm păm… Pa ra papa păm….
Lùi xe vào bãi đậu, Duy nghe tiếng va
quẹt rổn rảng. Rồi sự
nín tuyệt ghê rợn. Tiếng còi đã biến. Kiệt ngây thừ trên ghế. Nhẩy
xuống đất,
Duy chạy vòng sang, lôi tay Kiệt. Kiệt âm a du dương. Duy kéo Kiệt đi
mau. Kiệt
ngoái cổ trông về phiá những ngọn núi. Duy lôi Kiệt xềnh xệch, bắt đầu
chạy.
Bấy giờ phía xa ngoài cổng trại, xe Nghiêm phóng tới. Kiệt dằng tay,
đứng lại
trên đường vắng tanh tối ám, bắc tay làm loa kêu:
-Nghiêm… Nghiêm… Happy
Birthday…
Duy chụp Kiệt lôi chạy. Kiệt vừa thở
vừa cười rinh rích. Tới
được phòng Kiệt, Duy đẩy bạn đứng vào trong khuôn cửa bảo:
-Mở khoá vào đi, đừng bật đèn.
Xong hắn nhào về phòng, chụp nón sắt,
đeo bao súng rỗng,
chạy mau trong hành lang sân.
Ra đến vị trí, Duy mệt ngất. Hắn ngồi
dưới đất, tựa lưng, lịm
đi.
Gió kéo về rì rầm. Đêm trở lạnh.
Tan báo động. Duy trở vào. Phòng Kiệt
đã khóa. Hắn đẩy cửa
vào bật điện. Phòng lâu không người ở xông mùi ẩm mốc. Đồ đạc đóng meo.
Nhìn
chiếc ghế ở bàn làm việc còn in dấu mới, Duy biết Kiệt đã vào ngồi.
Trên mặt bàn
có bao thuốc lá và bao quẹt. Khói thuốc còn phảng phất. Kiệt ra ngoài.
Duy đốt
thuốc sang phòng tắm, tiểu tiện. Có một lúc, hắn chuếnh choáng muốn xỉu.
Gặp ông Thượng Sĩ già thường vụ trong
hành lang, Duy hỏi:
-Ông thấy Trung Úy Kiệt đâu không?
-Vừa thấy ông ấy trên bãi đậu xe.
Suy nghĩ Kiệt lên lấy xắc hành lý lúc
xuống không kịp mang.
Hắn tính ra xe giúp Kiệt một tay. Nhưng hắn chóng mặt nôn nao. Hắn vào
phòng
Kiệt, ngả lưng trên giường sắt, đợi. Gian phòng vuông, chật. Mùi nệm,
quần áo dơ,
giầy vớ nhét dưới gầm giường hôi rình.
Kiệt dám đứng đội sương trên bãi ngắm
trời ngắm đất, hát nốt
điệu nhạc của anh. Nhưng Duy không còn sức ngồi lên đi kiếm bạn. Giấc
ngủ kềm cứng
hắn trên giường.
Hắn nghe tiếng gió hú lộng trên đồi
thông xa. Rồi tiếng đại
bác câu đi từ bên trường cũ.